TruyenHHH.com

2023 Dang Dich Kim Gia Hien 2 Bai Tho Tram Lang

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Dịch: Mặc Thủy

Chương 49

Ban đêm chùa đóng cửa, khách du lịch đã rời đi. Cảnh sát đã tiến hành tìm kiếm theo kiểu rải thảm khắp xung quanh ao, bên trong và xung quanh chùa, nhưng đáng tiếc là không có phát hiện gì thêm.

Vầng trăng treo cao trên đỉnh núi trập trùng, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi trong chính điện, pháp tướng trang nghiêm, vẻ mặt từ bi, cúi đầu nhìn xuống vạn vật xuyên qua làn khói sương trên núi và hương hỏa của nhân gian.

Nhân viên của bộ phận điều tra kỹ thuật đã lấy mẫu về, chẳng bao lâu đã cho ra kết quả so sánh, mẫu tảo cát lấy từ ao hoàn toàn trùng khớp với tế bào tảo cát mà nạn nhân vụ án xác chết trôi đã hít vào cơ thể. Trước đó, pháp y cũng phát hiện một ít rêu trong kẽ móng tay của nạn nhân chưa bị nước cuốn trôi, bây giờ so sánh với rêu trên vách đá của ao, kết luận rằng rêu còn sót lại trong nạn nhân móng tay của nạn nhân chính là rêu trong ao này. Như vậy, có thể khẳng định 100% nơi nạn nhân chết đuối thực sự là ao trong chùa.

Đến 10 giờ tối, cảnh sát tạm thời kết thúc việc tìm kiếm bằng chứng, cả đoàn người quay trở lại Cục công an thành phố, hy vọng rằng đoạn các video giám sát mà họ đã sao chép lại có thể cung cấp thêm thông tin hữu ích.

Trong căng tin Cục công an thành phố không còn gì để ăn, nhóm cảnh sát phải tụ tập ăn cơm hộp mua bên ngoài.

Thượng Dương ngồi một mình ở góc bàn trống. Anh lại bị lạnh lúc ở trong chùa, suốt cả quá trình không còn sức mà nói chuyện, bây giờ ăn chút cơm nóng mới đỡ hơn.

Viên Đinh giống hệt như chuyên gia giao tiếp, không thể ngồi yên, cầm hộp cơm chạy khắp nơi, trò chuyện với cảnh sát hình sự địa phương, tất nhiên là về vấn đề công việc.

Kim Húc cùng Điền Dung đến nói chuyện với chi đội trưởng về các công việc liên quan đến vụ án, nói xong quay lại thì mang cơm hộp đến ngồi cùng Thượng Dương. Hắn bẻ đôi đũa, chú ý thấy môi Thượng Dương tái hẳn đi, khẽ nói: "Lại bị lạnh phải không? Bảo em về trước, em lại không nghe lời."

Thượng Dương đã ăn xong cơm, đang ủ một chén canh trứng gà nấu sẵn trong tay sưởi ấm, nói: "Làm gì có chuyện lãnh đạo vẫn đang làm việc mà trợ lý đã đi về?"

Kim Húc nói: "Đừng châm chọc anh nữa, chỉ đùa với em thôi mà."

"Em có đùa đâu." Thượng Dương nhìn hắn, bình luận từ đầu đến chân: "Đồng chí Tiểu Kim, anh cũng rất ra dáng lãnh đạo đấy, lại còn có tiềm năng lớn, phải nỗ lực hơn nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ thành cấp trên của em thật."

Kim Húc vẫn cảm thấy anh đang châm biếm mình, đành than vãn: "Thôi nào thôi nào, anh sai rồi được chưa? Anh không nên đắc ý quá đà, em đừng chê cười anh nữa."

Thượng Dương nói: "Có đâu, em không chê cười anh thật mà."

Anh nhìn xung quanh. Các cảnh sát hình sự đều bận rộn từ sáng đến giờ, ai cũng có thành quả của mình, bây giờ trở về đội, chia thành nhiều nhóm, miệng nói lia lịa trao đổi thông tin với nhau. Có người thì đã ăn xong, đang tranh thủ thời gian xem video giám sát ở chùa. Viên Đinh nghe chỗ này một lát, nhìn chỗ kia một lát, chỗ nào cũng thấy cậu ta, có vẻ rất bận rộn.

Dù sao thì cũng chẳng có ai chú ý nhiều đến họ. Sau khi xác nhận điều này, Thượng Dương mới yên tâm nói vài lời riêng tư với Kim Húc: "Lúc anh xác định hiện trường vụ án, thực sự đẹp trai."

Môi Kim Húc hơi cong lên, động tác ăn uống cũng vô thức trở nên tao nhã hơn.

Thượng Dương nói: "Cứ thấy như anh đang cố tình tỏ ra ngầu vậy."

"Không có." Kim Húc không thừa nhận, nói: "Anh là một chàng trai đẹp tự nhiên."

Nói xong lại tự cảm thấy xấu hổ vì đã khoe khoang, hắn lập tức cúi đầu xuống ăn, giả vờ như mình chưa nói gì cả.

Thượng Dương bị hắn chọc cười, bỗng nhiên nghĩ thầm: Nếu người này về sau có thể trở thành chuyên gia điều tra tội phạm như thầy của Viên Đinh, được chọn đưa vào sách giáo khoa... Đến lúc đó bị người ta bới móc ra là khi còn trẻ đã phẫu thuật thẩm mỹ, bạn học cũ thời đại học còn đứng ra làm chứng tập thể là đúng đúng đúng, đúng là có phẫu thuật thẩm mỹ, vậy thì phải làm sao? Vết nhơ trong cuộc đời của chuyên gia điều tra tội phạm chính là "phẫu thuật thẩm mỹ", ha ha ha ha.

"Buồn cười vậy sao?" Kim Húc không biết Thượng Dương đang suy nghĩ về tương lai rất lâu sau đó, chỉ nghĩ rằng anh vẫn đang cười mình tự thổi phồng về ngoại hình, liền nói: "Anh không đẹp trai, đều là diễn thôi, được chưa, đừng cười anh nữa."

Thượng Dương nghiêm mặt nói: "Không được, anh đẹp trai, nếu không thì em cần anh làm gì."

Kim Húc cười rồi dừng lại, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn Thượng Dương, nhưng lại nói một câu còn vô lý hơn: "Lãnh đạo không thể quá đẹp trai, dễ thu hút những trợ lý háo sắc."

Thượng Dương cười suýt làm đổ cả canh trứng.

Viên Đinh ăn cơm hộp xong, cũng kết thúc việc giao lưu với các cảnh sát hình sự, chạy đến chen ngang chuyện riêng tư của đàn anh, mở đầu bằng: "Tên hung thủ này thật là lạ thường! Chạy đến trước cửa Phật để sát sinh, không sợ quả báo à."

Thượng Dương và Kim Húc: "..."

Viên Đinh mắt sáng như gương, nói: "Hay là em lại đi dạo một vòng?"

"Không cần." Thượng Dương đáp: "Chúng tôi cũng ăn xong rồi."

Viên Đinh bèn ngồi xuống cạnh họ.

Kim Húc ăn nốt những miếng cuối cùng, Thượng Dương tiếp tục câu chuyện của Viên Đinh: "Có lẽ hung thủ không tin vào thần Phật, là một người theo chủ nghĩa duy vật."

"Có thể lắm, xét theo tình hình hiện tại, hung thủ biết khá rõ về ngôi chùa." Viên Đinh vừa trao đổi nhiều thứ với khá nhiều cảnh sát, kể lại: "Đồng nghiệp ở địa phương đã sàng lọc hết nhà sư và nhân viên làm việc trong chùa, không phát hiện người nào liên quan đến nạn nhân của vụ nhảy lầu và chết đuối."

Quanh cái ao đó có camera, nhưng hai cái đã bị người ta đụng vào, lệch đi một góc rất nhỏ, tình cờ tạo ra một điểm mù ở một góc của ao. Nạn nhân rơi xuống ao từ điểm mù của camera giám sát, chết đuối, sau đó xác lại bị nghi phạm vớt lên.

Hệ thống camera giám sát trong khu tham quan của chùa gần như kín kẽ, hung thủ lại làm tất cả mọi việc như một người vô hình. Nếu không phải là người rất hiểu về ngôi chùa thì không thể gây án hoàn hảo như vậy.

Hơn nữa, nghi phạm mang thi thể từ chùa ra vứt xuống hồ, rất có thể là vì ngôi chùa sẽ tiết lộ danh tính của nghi phạm. Chỉ có điều nghi phạm không ngờ rằng cảnh sát có thể xác định nạn nhân không chết đuối dưới hồ thông qua tế bào tảo cát.

Kim Húc ăn xong, liền đưa tay đòi Thượng Dương khăn giấy.

Thượng Dương lấy một gói giấy trong túi ra đưa cho hắn, nói: "Sàng lọc thông tin cá nhân thôi thì chưa đủ, cũng không loại trừ khả năng thuê người giết người. Tất cả các nhân viên ra vào chùa tối qua đều phải kiểm tra từng người một."

"Điền Dung đã sắp xếp người đến điều tra rồi." Kim Húc nói. Ngay khi trở về, hắn đã trao đổi và sắp xếp công việc nhắm vào vấn đề này với Điền Dung.

"Chắc là đã xem hết các băng giám sát từ camera ven hồ rồi phải không? Có tìm thấy gì không?" Thượng Dương hỏi.

Ở gần hồ thậm chí còn có nhiều camera hơn, vả lại hồ là môi trường mở, có đường lớn chạy dọc theo hồ. Khác với chùa khá khép kín, có không gian để xoay xở, có thể điều chỉnh camera để tạo ra điểm mù, bờ hồ không cho hung thủ cơ hội can thiệp vào camera. Vì vậy, hẳn là có thể ghi lại được quá trình hung thủ vứt xác. Cho dù không rõ mặt hung thủ thì ít nhất cũng giúp cảnh sát biết được thời điểm và cách thức phi tang thi thể.

Nhưng Kim Húc lại nói: "Không phát hiện gì."

Thượng Dương và Viên Đinh đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Viên Đinh hỏi: "Sao lại không phát hiện? Chẳng lẽ camera ở đó cũng bị điều chỉnh?"

Kim Húc đáp: "Không, mọi thứ đều bình thường. Từ 6 giờ tối qua cho đến sáng nay, tất cả các camera gần hồ đều không ghi lại được bất kỳ hình ảnh đáng ngờ nào liên quan đến vụ vứt xác."

Vài cảnh sát hình sự ở gần đó nghe thấy ba người thảo luận, cũng vây lại thi nhau hỏi:

"Tình hình ra sao?"

"Sao lại không quay được?"

"Có hiện tượng siêu nhiên thật à?"

Nạn nhân là một người trưởng thành, thi thể bỗng nhiên xuất hiện dưới hồ, làm thế nào lại ném xuống hồ được, hơn 300 đến gần 400 cái camera mà không quay được gì cả? Nhưng ngay sau đó, mọi người liền nghĩ ra ngay, trừ đứng bên bờ hồ vứt xác ra, vẫn còn có cách khác.

"Thuyền." Kim Húc nói: "Có lẽ hung thủ đã dùng thuyền chở xác ra giữa hồ, lợi dụng màn đêm để che mắt người khác, rồi ném xuống hồ."

Một cảnh sát hình sự hưng phấn nói: "Cái này rất dễ kiểm tra, các thuyền ngắm cảnh trên hồ được quản lý chặt chẽ, không phải tất cả thuyền đều có thể đi đến đó."

Kim Húc cũng nói: "Chi đội trưởng của các anh đã liên hệ với sở du lịch rồi, họ sẽ kiểm tra những chiếc thuyền đã đi trên hồ tối qua."

Những người mà họ đang nói chuyện lúc này chính là các cảnh sát cùng họ đi điều tra trong chùa vừa rồi. Cục công an thành phố đã huy động tất cả cảnh sát hình sự, mỗi phòng ban chịu trách nhiệm cho một nhiệm vụ khác nhau, đều làm tốt vai trò của mình và phối hợp với nhau, nhanh chóng phá án là mục tiêu chung của mọi người.

Đúng lúc nói đến đây thì Tiểu Trần mà họ đã quen từ trước bước vào, gọi ba người tổ giám sát: "Đội trưởng Điền mời các anh qua đó."

Họ tạm biệt những người khác, đi gặp Điền Dung.

Điền Dung mời họ đến là để xem đoạn clip trích xuất từ ​​camera giám sát ở chùa, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình nạn nhân trong vụ án xác chết trôi rơi xuống nước, chết đuối, thi thể bị nghi phạm vớt lên.

Do điểm mù trong camera giám sát nên khi nạn nhân bất ngờ xuất hiện từ một phía màn hình cũng chính là cảnh nạn nhân rơi xuống ao. Độ sâu của ao khiến người không biết bơi rơi xuống trong nháy mắt cảm thấy sợ hãi trước cái chết, cánh tay tuyệt vọng vung vẩy trên mặt nước. Không có âm thanh trong video. Ắt hẳn cậu ta đã cố gắng kêu cứu sau khi rơi xuống nước, nhưng thường thì người không biết bơi rơi xuống nước, một khi mở miệng kêu cứu, nước sẽ nhanh chóng tràn vào cổ họng. Những cảnh quay người vẫn có thể kêu cứu sau khi rơi xuống nước trong phim ảnh gần như không thể thực hiện được trong thực tế.

Trong video, lúc đầu, nạn nhân cố gắng trèo lên vách đá, để lại những dấu vết cuối cùng trên rêu trước khi chết, nhưng tất cả đều vô ích. Lúc đầu còn có thể thấy cái đầu nổi lên, sau đó chỉ còn thấy bàn tay vẫy trên mặt nước, rồi dần dần không còn chuyển động nào nữa. Từ lúc rơi xuống nước đến lúc mất ý thức chỉ mất chưa đầy năm phút.

Sau khi nạn nhân bất động, mặt nước trở nên tĩnh lặng, thậm chí không có một luồng gió nào thổi qua. Hàng cây bên bờ nước hoàn toàn yên lặng, khung cảnh dừng lại theo một sinh mạng kết thúc.

Điền Dung ra hiệu cho bộ phận điều tra kỹ thuật nhấn nút tua nhanh, thanh tiến độ chạy đến khoảng 20 phút sau.

Từ một góc bờ ao mà camera giám sát không thể quay đến, một cây sào tre dài thò ra, chọc xuống nước... để xác nhận người kia đã chết. Sau đó, cây sào tre được kéo lại, một cái lưới lại được đưa ra, lực đẩy của nước rất mạnh, cái lưới dễ dàng kéo nạn nhân lên. Khi nhấc thi thể ra khỏi nước, có thể thấy nghi phạm cần dùng rất nhiều sức lực. Một cánh tay của nạn nhân đang thò ra ngoài lưới, khi bị nghi phạm bất ngờ kéo mạnh lên, cánh tay đó còn "vẫy" một cái.

Cuối cùng, mặt ao trở lại tĩnh lặng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi video kết thúc, mọi người đều im lặng trong suốt một phút.

"Có camera nào khác trong chùa ghi lại được hình ảnh của kẻ đáng ngờ không?" Kim Húc là người đầu tiên phá vỡ im lặng, hỏi: "Nghi phạm không dễ dàng gì mang thi thể đi được."

Điền Dung đáp: "Không quay được bất kỳ thông tin rõ ràng và hữu ích nào, hiện chúng tôi nghi ngờ, nghi phạm có thể đã sử dụng xe chở rác."

Phương tiện duy nhất có thể ra vào chùa mà không gây chú ý, lại có thể dùng để vận chuyển xác chết có lẽ là xe chở rác. Cái lưới cứu hộ kia cũng trông giống như thứ mà công nhân vệ sinh sử dụng.

"Nhưng mà..." Điền Dung thấy ba người tổ giám sát đều đồng tình với quan điểm này mới nói thêm: "Các công nhân vệ sinh làm cho chùa cũng đã được kiểm tra, không phát hiện điều gì bất thường."

Kim Húc nhíu mày, suy nghĩ điều gì đó.

Thượng Dương lên tiếng: "Hôm nay đến chùa, cảm thấy cách quản lý khá kỹ lưỡng, có thể biết được ai phụ trách công việc gì, tìm được người chính xác, tôi nghĩ xe chở rác sẽ không để người ngoài tùy tiện sử dụng."

"Bình thường thì không." Điền Dung đáp: "Tình hình hiện tại lại đặc biệt, mọi người phải đeo khẩu trang, nếu nghi phạm lái một chiếc xe chở rác thông thường ra vào thì vẫn có khả năng lọt lưới, các nhân viên sẽ nhầm hắn với một công nhân vệ sinh quen thuộc, từ đó mất cảnh giác."

Viên Đinh nói: "Nhưng xe chở rác không phải là xe đạp dùng chung, không được đậu bên lề đường, ai cũng có thể lái đi."

Điền Dung không trả lời. Thời gian quá gấp gáp, cảnh sát địa phương phải làm việc không ngừng nghỉ cả ngày, huy động toàn bộ nhân lực có sẵn, nhưng cuộc điều tra chỉ mới đi đến đây, tạm thời chưa thể tiến xa hơn, cũng như chưa thể xác định thêm những người đáng ngờ nào khác.

"Rất tốt." Kim Húc nói.

Thượng Dương giật mình, còn tưởng hắn lại định nói bóng nói gió đến công việc của Điền Dung và cảnh sát hình sự địa phương, anh định ngăn cản thì lại nghe hắn nói tiếp: "Từ lúc phát hiện thi thể của nạn nhân đến giờ chỉ mới qua mười mấy tiếng, tiến triển như hiện tại đã là khó khăn rồi."

Thượng Dương thở phào.

Điền Dung có lẽ không ngờ Kim Húc lại nói như vậy, ngược lại còn cảm thấy xấu hổ.

"Gọi mọi người vào họp đi." Thấy chị có ý định tự kiểm điểm, Kim Húc vội vàng ngăn lại: "Đồng bộ thông tin hiện tại trước đã."

Tổ chuyên án nhanh chóng tập hợp lại, những người phụ trách các hướng điều tra khác nhau trình bày tiến độ công việc của mình, ba người tổ giám sát đã biết hầu hết nội dung.

Cuối cùng, đến lượt một cảnh sát phụ trách theo dõi dư luận: "Dư luận đang có diễn biến mới. Trưa nay, có người nắm thông tin nội bộ đăng tin trên mạng, vạch trần việc Khưu Lị quấy rối tình dục lúc đầu là bị vu khống, thông tin cá nhân của nam đồng nghiệp đóng giả Khưu Lị cũng bị công khai lên mạng. Cư dân mạng đang chú ý tới vấn đề này, từ 1 giờ chiều cho đến bây giờ đã có sáu bảy tin lọt vào top tìm kiếm thịnh hành trên Weibo."

Thượng Dương câm nín: "Bây giờ vạch trần chuyện này, chẳng phải chỉ làm mọi chuyện thêm rối loạn sao?"

"Và sau đó? Người này có bị bạo lực mạng không?" Viên Đinh như người ngoài cuộc hóng chuyện.

Cảnh sát đó đáp: "Có rồi, không thì làm sao mà lên top được? Đồng nghiệp nam này đã bị công ty ban đầu thuyết phục nghỉ việc sau việc Khưu Lị tự tử, nhưng người này có trình độ học vấn cao, cũng có năng lực nên không lo không tìm được việc làm. Hôm qua hắn ta khoe trên WeChat Moments là đã đàm phán với một gã khổng lồ Internet khác về việc gia nhập, dòng trạng thái cũng bị người quen chụp lại đăng lên mạng. Công ty lớn ban đầu định thuê hắn bị cộng đồng mạng mắng té tát, khoảng 9 giờ tối phải đưa ra phản hồi về sự việc thông qua phương tiện truyền thông, tương đương với việc giải thích cho cộng đồng mạng rằng họ sẽ không thuê một nhân viên vô đạo đức như vậy."

Thượng Dương: "..."

"Đúng vậy, đây chính là cộng đồng mạng chính trực đang vung nắm đấm sắt." Viên Đinh tỏ ra hả hê, nhưng bị cựu lãnh đạo Thượng Dương nhìn một cái, liền kiềm chế lại.

Kim Húc nghe đến đây mới nói: "Phải nhắc tên nam P9 này chú ý đến an toàn của bản thân trong thời gian tới."

Cuộc điều tra hiện tại của cảnh sát dựa trên căn cứ là nghi phạm đang trả thù cho Khưu Lị. Có lẽ trước đó nghi phạm không biết rõ chi tiết về vụ tự sát của Khưu Lị nên đã lầm tưởng nhân viên nam kia là mục tiêu trả thù, bây giờ sự thật đã được phơi bày, nghi phạm rất có thể sẽ lên kế hoạch hành động khác ra tay với người này.

"Đã nhắc rồi." Một cảnh sát cùng chi đội đến dự họp đáp: "Chi đội trưởng đã sắp xếp cho đồng nghiệp đến nhà người này, trực tiếp thông báo cho hắn về mối nguy hiểm tiềm tàng, bảo hắn bớt ra ngoài, có chuyện gì xảy ra thì gọi cảnh sát."

Kim Húc nheo mắt hỏi: "Hắn nói sao?"

Thượng Dương nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn cũng đang nghi ngờ nam P9 này, đúng là nghi ngờ tất cả mọi lúc mọi nơi.

"Nói là đã biết. Còn nói đang định báo cảnh sát, khiếu nại việc bị bạo lực mạng." Viên cảnh sát cười khẩy nói thêm: "Tên này đến bây giờ vẫn không cho rằng mình đã làm gì sai, đội chúng tôi cử hai đồng nghiệp một nam và một nữ đi, thấy hắn không biết mình sai, nữ đồng nghiệp không nhịn được nói vài câu, gián tiếp giết người rồi mà không thấy lương tâm bất an sao? Tên này còn đòi khiếu nại đồng nghiệp của chúng tôi, suýt nữa thì cãi nhau. Hắn còn quay ra oán trách Khưu Lị nữa kìa, nói Khưu Lị là phụ nữ mà suốt ngày tranh giành dự án với đàn ông, sức chịu đựng tâm lý kém, mắc bệnh tâm thần nhưng lại giấu công ty và đồng nghiệp, tự mình nghĩ quẩn tự mình chết, nếu không chết lỡ có ngày vào công ty chém người khác thì sao?"

Mọi người: "..."

Luật lao động còn chưa hạn chế quyền làm việc bình thường của người bị bệnh tâm thần đấy. Hơn nữa, căn bệnh mà Khưu Lị mắc phải không phải là bệnh có thể gây hại cho người khác. Nếu không gặp phải loại đồng nghiệp chơi xấu sau lưng, kích thích vấn đề tâm lý sẵn có, thì hiệu suất làm việc của cô ấy còn tốt hơn nhiều so với những người khỏe mạnh khác, trong tương lai còn có thể tạo ra nhiều giá trị hơn cho xã hội và ngành nghề mà cô đang theo đuổi.

Trong khi đó có những kẻ ích kỷ, bất kể họ làm gì, người sai mãi mãi là người khác. Giống như người này, về mặt tâm lý thì coi thường những người phụ nữ thành đạt như Khưu Lị, trong công việc lại không phải là đối thủ của người ta, nên chỉ có thể dùng mưu hèn kế bẩn sau lưng người khác.

"Là kẻ hai mặt, đó là điều tốt." Kim Húc nói: "Ít nhất thì hắn sẽ không tự tử vì bị bạo lực mạng, có lẽ sẽ không dám ra ngoài trong một thời gian, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì, vụ án này sẽ như cầu tuyết càng lăn càng lớn, không có hồi kết."

Thượng Dương nói thêm: "Cũng phải chú ý đến mẹ và chồng của Khưu Lị, hôm nay khi bọn họ ra về, tình trạng rất tệ."

Điền Dung đáp: "Được, chờ lát họp xong tôi báo với đồn công an khu vực họ một tiếng."

"Còn cha của Khưu Lị." Điều này nhắc nhở Kim Húc, hắn hỏi Điền Dung: "Chiều nay chị nói đã cử người đến hỏi chuyện ông già này, có phát hiện ra điều gì không ổn không?"

Nhắc đến người này, Điền Dung tỏ vẻ không biết phải nói gì: "Ông già này chưa từng du học, không đủ tư cách làm việc cho bất kỳ công ty Internet lớn nào, nếu không chắc ông ta sẽ giống như tên đồng nghiệp nam đó của Khưu Lị. Vừa tìm thấy ông ta, nói chuyện Khưu Lị đã đi rồi, ông già coi như có rơi vài giọt nước mắt, rồi bắt đầu cằn nhằn, đổ lỗi cho vợ cũ rằng quá kiêu ngạo thì cũng thôi, nhưng còn dạy hư con gái, hai đứa con gái sinh đôi xinh đẹp như thế, đi lấy chồng rồi lo chăm sóc chồng con không tốt hơn sao, cứ nhất định phải đi làm tiến sĩ, không ra đàn bà, chỉ biết cạnh tranh với đàn ông."

Mọi người lại không nói nên lời, vụ án này vốn đã khó giải quyết rồi, giờ còn phải nghe thứ logic vặn vẹo tức chết người này. Tên đồng nghiệp nam kia và cha ruột của Khưu Lị không phải ruột thịt mà hệt như người một nhà, nếu tư tưởng mà có trình tự ADN thì hai người đàn ông khó ưa này hẳn là có chung huyết thống.

Đến nửa đêm, mọi người giải tán. Những người có việc thì tiếp tục làm việc, người không có việc gì để làm thì tranh thủ về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục theo dõi vụ án khó khăn này.

Ba người của tổ giám sát về nhà khách công an. Điền Dung muốn cử xe đưa họ về, nhưng Thượng Dương đã gọi taxi trực tuyến, dặn dò đội trưởng Điền làm xong việc rồi về nghỉ ngơi.

Viên Đinh vẫn chưa check-in, phải đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Thượng Dương ở phía sau bàn với Kim Húc: "Anh sang ở cùng phòng với Viên Đinh đi."

Kim Húc: "?"

Khi còn là thầy trò, Thượng Dương và Viên Đinh đi công tác cùng nhau cũng thường ở chung một phòng tiêu chuẩn, không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhưng ngày xưa khác ngày nay, bây giờ thuộc tính cá nhân của Thượng Dương đã thay đổi, trên đầu dán chữ "gay" rõ ràng, để cho Viên Đinh thấy anh ở chung phòng với Kim Húc cũng "gay", cảm giác cứ xấu hổ thế nào.

"Hoặc em sang ở cùng phòng với cậu ta." Thượng Dương nói.

Kim Húc không hiểu lắm nên hỏi: "Sao phải thế?"

Viên Đinh cầm thẻ phòng đi tới nói: "Em buồn ngủ quá, đi lên ngủ thôi."

Thượng Dương đưa ra đề nghị ở cùng phòng với cậu ta.

Viên Đinh: "?"

Thượng Dương: "?"

"Thượng Dương thấy ngượng." Kim Húc dịch lại vẻ mặt của hai người: "Viên Đinh sợ hãi."

Thượng Dương sửng sốt một lát mới phản ứng lại, sau đó nổi giận: "Cậu sợ cái gì? Tôi sẽ làm gì cậu à?"

Viên Đinh giả vờ ngây thơ vô số tội: "Ha ha ha, sao không nói sớm, em vừa đặt phòng giường lớn."

Cuối cùng vẫn về phòng như bình thường, hai tên gay chen chúc trong căn phòng tiêu chuẩn, còn dị tính độc thân ngủ phòng giường lớn.

Bôn ba cả ngày dài, Thượng Dương ngủ một giấc rất say.

Tiếc là anh chỉ ngủ được bốn tiếng, buổi sáng đồng hồ sinh học tự động đánh thức, đầu óc choáng váng, bên cạnh không có ai. Anh trở mình, thấy ánh sáng lọt ra từ khe hở dưới cửa trượt của phòng tắm, cẩn thận lắng nghe, Kim Húc đang nói chuyện điện thoại bên trong, có lẽ hắn cố tình hạ giọng để không đánh thức anh, không nghe rõ nói gì.

Vài phút sau, Kim Húc bước ra khỏi phòng tắm, động tác rất nhẹ nhàng.

Thượng Dương nằm bất động, hỏi: "Gọi ai thế?"

"Dậy rồi? Anh hỏi Điền Dung xem có tiến triển gì không, chị ấy nói là không." Kim Húc đi tới ngồi xuống bên giường: "Ngủ nữa không? Anh mở rèm ra nhé?"

"Đừng." Thượng Dương nghe nói không có tiến triển gì, cũng không cần vội đến Cục công an thành phố, liền nói: "Buồn ngủ, ngủ thêm một lát nữa, đừng làm phiền em."

Kim Húc suy nghĩ rồi cũng nằm ra giường.

Thượng Dương nửa mê nửa tỉnh nhích người lại, ôm lấy hắn.

Hắn cũng không ngủ, được Thượng Dương ôm rất thoải mái, hắn cứ mở mắt, chậm rãi suy nghĩ về vụ án.

Nhưng một lúc sau, Thượng Dương lại tỉnh dậy, lo lắng làm lỡ việc, theo bản năng đưa tay cầm điện thoại xem giờ.

Kim Húc hỏi: "Dậy chưa?"

"Không." Thượng Dương chỉ mới ngủ nướng chưa đầy ba phút, vẫn còn sớm nhưng anh không tài nào ngủ được nữa, anh lật người đi, rồi lại quay trở lại, rồi lại lật tiếp, nằm thế nào cũng không yên, bèn hỏi Kim Húc: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Kim Húc trả lời thành thật: "Công việc."

Thượng Dương: "...Ờ."

Kim Húc chợt nhận ra đây có thể là một lời ám chỉ, liền tích cực hỏi: "Anh nên nghĩ gì?"

"Không biết." Thượng Dương buồn bực nói: "Dù sao thì em cũng là trợ lý háo sắc, lãnh đạo làm sao thì làm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com