2020 Dang Dich Luat Cam San Bat Nguoi Trai Dat
Chương 61Những con sói trẻ tuổi chia nhau ra đi săn mang con mồi về cho mọi người cùng thưởng thức. Dưới ánh nắng rực rỡ, những đứa nhóc dễ thương ngoạm thức ăn trong miệng chơi đùa trên tuyết, đây là một trong những khoảng thời gian thư giãn và hạnh phúc nhất trong ngày của chúng. Khi nhắc đến sói, người ta luôn nghĩ chúng là loài độc ác và nham hiểm, nhưng thực ra chúng cũng có một khía cạnh ấm áp và đáng yêu.Lộ Bạch bế sói tuyết bị thương đi vệ sinh, ngạc nhiên khi thấy sói tuyết đã có thể đứng dậy, tuy rằng bước đi còn chưa ổn định, nhưng là bởi vì cơ bắp không hoạt động quá lâu nên đã mất đi ký ức vận động. "Giỏi lắm." Lộ Bạch vui vẻ xoa nó. Sau khi sói tuyết thấy mình đứng dậy được, nó cũng rất vui mừng, hai mắt sáng ngời, hưng phấn thử bước về phía trước. "Ư ư..." Có vẻ như nó không dám tin rằng mình thực sự có thể đi lại. Lộ Bạch cổ vũ: "Đúng, từ từ thôi, không cần vội..."Họ ở đây tập đi, còn Lão Vương vẫn tha con mồi lại như trước, hôm nay là nửa con hoẵng Siberia, Lão Vương cũng rất vui mừng khi phát hiện ra anh em của mình có thể đứng dậy. Lão Vương vây quanh Lộ Bạch và sói tuyết bị thương, bước chân nhanh nhẹn, đi vài vòng rồi mới đặt đồ ăn xuống: "Ư..."Hai anh em cụng đầu nhau chúc mừng khỏi bệnh, rồi lại đến dụi vào Lộ Bạch, niềm hạnh phúc này được thể hiện rất thẳng thắn. "Tao cũng vui lắm." Lộ Bạch dang tay ôm lấy cả hai.Những thành viên khác trong đàn của Lão Vương thấy bạn mình đã đứng dậy được cũng thi nhau chạy đến cụng đầu với nó, hình ảnh vô cùng dịu dàng. Chỉ có thể nói khả năng chữa lành của động vật thực sự mạnh hơn con người. Sau khi cục lông xù đứng dậy được thì hồi phục rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày đã có thể đi lại bình thường. Trước đó, hai đội đã tập trung lại với nhau chỉ là để tránh thời tiết xấu. Bây giờ thời tiết khá hơn, trời sẽ nắng trong nhiều ngày tới, hai đội chắc chắn phải chia tay rồi.Sau khi Lộ Bạch không còn chăm sóc sói tuyết bị thương, con sói đầu đàn đó vẫn nhất quyết mang con mồi sang, mỗi lần đặt xuống xong đều quay người bỏ đi, như sợ Lộ Bạch chạm vào một sợi lông của mình. Trắng Bự hơi ghen tỵ, thể hiện rõ ràng là không thích Lão Vương, nó không bao giờ ăn con mồi mà Lão Vương mang đến, số thức ăn này toàn là do Xám Lớn ngoạm đi. Sau đó, nó sẽ đi bắt con mồi tươi mang về, dù biết Lộ Bạch không ăn nhưng vẫn muốn cậu khen ngợi. Tính chiếm hữu và thân mật đặc biệt này đã vượt quá hiểu biết của Lộ Bạch về động vật. Cậu vừa cảm động, vừa khâm phục khả năng tiên đoán của cấp trên vì đã nhận ra cậu và Trắng Bự quan tâm đến nhau quá nhiều. Quả nhiên là người trong cuộc mờ mắt, quả thực là nên tách ra thì tốt hơn. Sáng nay, Lộ Bạch lại nhận được nửa con mồi, phần lông cho thấy hôm nay là con hươu... Tốt lắm, còn biết cách thay đổi khẩu vị. "Khoan đã, Lão Vương." Lộ Bạch ngăn cục lông xù vừa thả con mồi xuống là định bỏ đi, vẫy tay gọi nó sang: "Nào nào, sang đây tao nói chuyện."Con sói tuyết này rất thông minh, chỉ do dự một lát, cuối cùng vẫn quay trở về trước mặt Lộ Bạch, trừng mắt ra vẻ hung ác, mặt viết mấy chữ có gì nói mau, ông mày còn bận. Lộ Bạch biết nó không thích bị chạm vào nên không làm gì nó, chỉ nhìn thẳng vào mắt nó nói: "Bây giờ trời đã trong hơn rồi, hai đàn sói không cần phải ở cùng nhau nữa, mày cứ dẫn đàn của mày đi tới nơi tụi mày muốn đi."Hai đàn sói ở cùng nhau cũng không có kết cục tốt đẹp gì, Xám Lớn muốn trở thành sói đầu đàn, còn Lão Vương có thể hạ nó chỉ bằng một chân... Xin lỗi nha Xám Lớn, nhân viên cứu hộ coi thường mày cũng chỉ để giành lấy quyền chủ đạo cho mày. Lão Vương đứng yên bất động, sững sờ nhìn Lộ Bạch. Nghĩ nó không hiểu, Lộ Bạch đứng dậy khoa tay múa chân, chỉ vào vùng đất rộng lớn: "Cánh đồng tuyết rộng lớn thế này, hãy tìm một nơi mày thích đi, trên đời không có bữa tiệc nào kéo dài mãi mãi, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mới là đẹp, tao tin rằng lần sau chúng ta tình cờ gặp nhau sẽ càng vui vẻ hơn.""Ứ!" Lão Vương lần đầu tiên đáp lại Lộ Bạch, tiếng kêu hung dữ như muốn nói: Sao ngươi có thể đuổi ta đi? "Đi đi, tao biết mày rất kiên định, sẽ không bị tao ảnh hưởng, nhưng chúng ta đều có mục tiêu riêng, mày muốn giữ cho đàn của mày tiếp tục tồn tại, còn tao thì muốn được thăng chức và tăng lương, ha ha..." Lộ Bạch ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nỡ, cậu xoa Lão Vương: "Không sao đâu, dù sao thì tao cũng sẽ ở lại đây thêm 10 năm nữa, chắc vẫn còn gặp lại tụi mày mà.""..." Đối mặt với cái ôm của thanh niên, sói đầu đàn vẫn luôn tỏ ra hung ác chỉ lặng lẽ đứng đó mà không phản kháng, không chỉ vậy, nó còn tiến lại gần hai bước. Mùi của thanh niên loài người ấm áp, rất dễ chịu, nó vẫn luôn biết điều đó, nhưng là một sói đầu đàn, nó bẩm sinh đã cảnh giác, đề phòng tất cả những thứ không phải đồng loại...Cục lông xù lạnh lùng cọ một bên mặt lên tai Lộ Bạch, lúc chuẩn bị ra đi, cuối cùng Lộ Bạch cũng lấy lại được sự tự tin "ai gặp cũng thương" của mình. Nhìn lại đàn sói của Lão Vương, thấy tất cả đã lần lượt no nê, Lão Vương và Lộ Bạch cùng nhau bước tới. Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, mấy cục lông xù này cũng đã nhiều lần đồng hành cùng các fan kênh livestream, Lộ Bạch nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng trong tương lai gần, nên để cho họ gặp nhau.Khán giả: ???? Đột nhiên bắt đầu phát sóng nhưng nhân viên cứu hộ không nói gì, chỉ tập trung vào xoa mấy cục lông xù. Lộ Bạch xoa từng thành viên trong đội của Lão Vương, những cục lông xù đồng hành cùng cậu gần một tháng, hẹn gặp lại. Bình luận: Hẹn gặp lại?? Nghĩa là sao! Đàn sói tuyết của Xám Lớn dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khác lạ, đám lông xù vốn đang chơi đùa xung quanh tò mò tụ tập lại. "Ú..." Lão Vương ngẩng đầu kêu lên, triệu tập đàn của mình, truyền đi thông điệp xuất phát. Lúc này, tất cả sói tuyết đều biết sắp đến giờ chia ly. Những con sói tuyết trước đó cùng nhau vượt qua bao gian khổ tụ họp lại để nói lời từ biệt. Sói tuyết cường tráng oai phong đứng đầu quay lại nhìn Lộ Bạch thật sâu..."Tạm biệt, chúc tụi mày bình an." Lộ Bạch trịnh trọng nói, giơ tay nhẹ nhàng vẫy.Sau khi hai bên từ biệt, Lão Vương cùng đàn của mình lên đường. Bóng dáng kiên định không hề ngoảnh lại của nó từ từ biến mất trên tuyết, cho đến khi rời khỏi tầm mắt của nhóm Lộ Bạch. Bình luận: Mở livestream ra thấy nhân viên cứu hộ đang xoa cục lông xù, tôi vui muốn chết, bây giờ bỏ chữ vui ra, tôi muốn chết...Bình luận: Không ngờ nội dung livestream hôm nay lại là chia ly, trời ơi, tại sao lại muốn tôi xem cái này?Bình luận: Chia tay như thế này sao? Không tách ra không được sao? Bình luận: Hu hu hu, tui dễ khóc nhè tui khó chịu, tại sao một nhóm đông đúc đang vui vẻ cùng nhau lại phải tách ra? Sống chung với nhau chẳng phải dễ dàng hơn sao?Trong thoáng chốc, cả khu bình luận toàn những tin nhắn tiếc nuối vì không muốn hai đội tách ra.May mắn là vẫn có những người lý trí đứng ra lên tiếng: Việc hai đàn ở cùng nhau là không khoa học, mỗi đàn chỉ được phép có một kẻ thống trị, nếu không sẽ xảy ra hỗn loạn nên việc chia cắt là điều khó tránh khỏi. Bình luận: Sói là động vật hoang dã, gặp người một thời gian ngắn cũng được, nhưng sống một mình bao giờ cũng tốt hơn, quyết định của nhân viên cứu hộ là đúng đắn.Bình luận: Rồi những con sói khác... trời ơi, vậy là chúng đều phải tách ra à?Nhìn về một hướng trong thời gian dài khiến Lộ Bạch thấy cay mắt.Trắng Bự ở bên dường như cảm nhận được nỗi buồn của Lộ Bạch, nó dụi người vào chân Lộ Bạch, kéo sự chú ý của Lộ Bạch về mình. Lộ Bạch mặc kệ nó. Lộ Bạch đi thẳng đến chỗ Xám Lớn, xoa xoa con sói đầu đàn trẻ tuổi non nớt chưa đủ trưởng thành và vững vàng, thì thầm: "Xám Lớn, mày có tiềm năng rất lớn, đã học tập rất chăm chỉ để trở thành một sói đầu đàn đủ tiêu chuẩn." Vậy nên Trắng Bự không thể nào theo đàn của Xám Lớn được, một đàn không thể có hai sói đầu đàn, hơn nữa, Trắng Bự không có cảm giác thuộc về đàn của Xám Lớn, Lộ Bạch thầm than trong lòng, ngoài mặt lại mỉm cười: "Đi đi, tao nghĩ bây giờ mày có thể tự chủ được rồi."Xám Lớn ngồi xổm trên tuyết với ánh mắt tha thiết: "Ù..." Lão Vương ra đi, dường như nó cũng hiểu rằng sự chia ly là điều khó tránh khỏi. "Sẽ còn gặp lại." Lộ Bạch nói. "Ư..." Xám Lớn dựa vào cậu hồi lâu không ngẩng đầu lên, giờ phút này, trông nó thật giống một chú cún con đang làm nũng. Nhưng số phận của nó không phải là chó trong nhà kính, nó là một con sói hoang, đã định sẵn phải cưỡi gió đạp sóng.Mặt trời buổi trưa bắt đầu ngả về hướng Tây, còn hơn ba giờ nữa trời mới tối. Lộ Bạch vỗ nhẹ tấm lưng tròn mượt mà của Xám Lớn: "Bắt đầu lên đường từ bây giờ, tìm một nơi an toàn để trú ẩn trước khi trời tối, gặp phải con mồi không chắc chắn thì đừng ép mình, gặp đàn sói khác đừng quá thân thiện, tóm lại hãy học theo Lão Vương, mặc kệ hết, chỉ dẫn đàn của mình tiến lên, học kinh nghiệm sinh tồn và kỹ năng săn bắn từ Trắng Bự, Xám Lớn cố lên."Bình luận: Mẹ nó... nước mắt của tui chẳng đáng giá, Xám Lớn cố lên! Nghe lời nhân viên cứu hộ, hu hu hu...Bình luận: Xám Lớn cố lên cố lên ~Bình luận: Xám Lớn cố lên, mày giỏi nhất ~Sói tuyết trẻ trung mạnh mẽ, gia đình sói cái và bốn đứa con, sói già với đôi mắt tang thương, Lộ Bạch chào tạm biệt từng con một. Khi rời đi, Xám Lớn nhìn về phía Trắng Bự, vị tiền bối vững vàng hùng mạnh đã dạy cho nó nhiều điều. Dù chỉ chưa đầy một tháng nhưng Trắng Bự đã dạy nó tất cả những điều mà trước đó nó chưa kịp học được từ sói đầu đàn đi trước. Giờ đây Xám Lớn quả thực đã tự tin hơn trước, đủ để dẫn dắt đàn sói. Ánh mắt của hai con sói gặp nhau trong không trung, không có nhiều biểu cảm, rồi sau khi tách ra thì đường ai nấy đi.Đàn sói do Xám Lớn dẫn đầu này cũng bắt đầu một cuộc hành trình mới, với lời chúc phúc của nhân viên cứu hộ, tìm kiếm điểm dừng chân tiếp theo của mình. Bình luận: Hu hu! Đi rồi, đi hết rồi, tôi đã khóc rất lớn.Bình luận: Bốn mươi cục lông xù đã đi rồi, tưởng chừng như nửa cái mạng của tôi cũng đi theo, hu hu hu hu hu hu. Bình luận: Nhân viên cứu hộ không có tim. Nhân viên cứu hộ sao có thể không có trái tim? Cậu cũng rất đau buồn, cảm giác chia ly cứ quẩn quanh trong lòng đó biết không? Nhưng nhiệm vụ của cậu là chào đón rồi tiễn đưa. Mục đích nghề nghiệp của cậu là giúp đỡ một đoạn đường, chứ không phải lợi dụng chức vụ để đạt được mục đích ích kỷ của bản thân.Lộ Bạch dường như có vẻ bất mãn vì mình thọc một dao chưa đủ sâu, tiễn bốn mươi cục lông xù đi xong, cậu lại bình tĩnh nói với khán giả kênh livestream: "Số lông xù tiễn đi hôm nay đã vượt quá tiêu chuẩn, hai đứa còn lại để dành ngày mai vậy."Nhẹ nhàng như không. Bình luận: ???!! Bình luận như muốn điên rồi: Cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa, a a a, tôi không nghe tôi không nghe!Bình luận: Cái gì? Ngày mai lại tiễn hai cục lông xù nữa? Thông báo gây sốc gì thế này?Bình luận: Nhân viên cứu hộ điên rồi sao?! Cùng một lúc tiễn hết lông xù đi? Cậu định sa thải sếp mình à?Dù nhìn kiểu gì cũng thấy hành động này có vẻ như không muốn làm nữa, lúc này nhiều người cảm thấy Lộ Bạch thực sự muốn sa thải ông chủ của mình. Tuy công việc có hơi vất vả nhưng cũng không tệ lắm đâu! Sếp đã rất tốt với nhân viên cứu hộ rồi mà.Mấy bình luận sa thải ông chủ mới lên vài cái, chưa thu hút được nhiều sự chú ý. Bản thân "ông chủ" khi nhìn thấy cũng cảm thấy hơi phản cảm. Để không gây hoang mang cho mọi người, anh kịp thời đứng ra bác bỏ tin đồn, ghim bình luận ở trên đầu: Không có sa thải sếp, tiễn động vật đi là yêu cầu công việc. Nhân viên cứu hộ phải chăm sóc cả bầy lông xù cũng rất khó làm việc, nên nói như vậy cũng không sai. Bình luận: Ông chủ ngoi lên rồi...Bình luận: Tức là vẫn luôn thường trực trên kênh livestream của Lộ Bạch hả? Bình luận: Điện hạ, sao trận nào cũng thấy ngài vậy. Lộ Bạch đuổi hết sói xung quanh mình, có vài người lại thấy thích thú, chẳng hạn như Adonis. Anh ta thở dài, bắt đầu vá thêm vào lời thoại ngắn gọn của ngài Thân vương, làm cho lời giải thích nghe nhẹ nhàng hơn, dễ dàng được các hội viên tiếp nhận: Vẫn còn rất nhiều động vật trong Khu bảo tồn đang chờ nhân viên cứu hộ đến giải cứu, nếu động vật đã hồi phục không đi thì làm sao nhân viên cứu hộ đi giải cứu động vật khác được? Lời giải thích này quả thực dễ chấp nhận hơn. Chơi với lông xù thuần túy là chơi bời lêu lổng, làm việc chăm chỉ mới là việc chính. Samuel nhìn bình luận của mình bị đẩy xuống, hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói gì. Oliver sắp ra, bản thân anh sắp vào, còn Dave vẫn đang ở trong đó, trong ba tháng tới, tất cả quyền quản lý Trạm cứu hộ sẽ rơi vào tay Adonis. Samuel đã làm việc với anh ta được vài năm, anh biết khuyết điểm duy nhất của Adonis là trông có vẻ không đáng tin cậy.Bây giờ trong kênh livestream của Lộ Bạch, rõ ràng chỉ còn lại ba con vật, sói tuyết, cáo tuyết, và cú mèo. Mọi người sửng sốt một lúc mới phát hiện ra điểm mù. Vừa rồi nhân viên cứu hộ nói ngày mai sẽ tiễn thêm hai đứa, tức là sẽ giữ lại một. Vậy câu hỏi đặt ra là ai sẽ là người được chọn?Bình luận: Chọn một trong ba, có cần phải hỏi không? Ai tinh mắt cũng thấy nhân viên cứu hộ thích Trắng Bự đến mức nào, nên khả năng Trắng Bự được giữ lại là rất cao.Bình luận: Cáo chắc chắn sẽ bị đưa đi, cáo mới ở với nhân viên cứu hộ được vài ngày, nhìn sao cũng không thể là người được chọn, nên đây là vấn đề chọn 1 trong 2! Bình luận: Về lý trí thì tôi biết cú mèo là người được chọn, nhưng tôi mong Trắng Bự ở lại, hu hu hu! Bình luận: Chọn Trắng Bự, Trắng Bự ở lại đi, đưa cáo và cú mèo đi. Bình luận: Ai nói chọn Trắng Bự thì thật ngây thơ, Bé Quần Bó có bối cảnh nha, mấy người quên hết rồi hả? Bình luận: Trắng Bự nhà ta thua ngay từ vạch xuất phát. Đúng là Trắng Bự và A Ly sẽ được đưa đi, nhưng nguyên nhân không phải vì cú mèo có chỗ dựa. Chỉ những người quen biết Oliver mới biết rằng thời kỳ hình thú của Quân đoàn trưởng sẽ kết thúc vào cuối tháng này. Gia đình Oliver rất nóng lòng được gặp Oliver sau ba tháng chia xa. Đồng thời, họ cũng có chút lo lắng rằng Oliver vẫn đang trong tình trạng suy sụp như ba tháng trước, chưa vượt qua được cú sốc về sự việc đó.Sau khi Lộ Bạch lần lượt tiễn hai đàn sói đi, chỉ còn lại ba cục lông bên cạnh, cũng cần phải tìm nơi nghỉ chân đêm nay. Mặc dù xung quanh chỉ có một màu trắng xóa, nhưng cũng có một số khu vực rất tuyệt mà lại không bị tuyết bao phủ hoàn toàn. Những nơi như thế này thường có thứ để che chắn trên đầu và khuất gió. Nhưng nếu nhìn thấy một cái hang thì đừng đến gần hơn, có thể có một con gấu ngủ đông bên trong, nhân viên cứu hộ không muốn làm phiền giấc ngủ của gấu. Lúc trước dẫn theo cả đàn sói rầm rộ tìm một nơi để ở, cậu sẽ vô thức tìm một nơi rộng rãi, bây giờ số lượng thành viên đã giảm mạnh, có thể tìm được khá nhiều chỗ nhỏ hơn vừa đẹp. Trắng Bự đi phía trước, nhóc làm biếng Bé Quần Bó quá giang trên lưng nó, cáo tuyết ngoạm một củ cà rốt trong miệng theo sau Trắng Bự, cái đuôi to lắc qua lắc lại. Đi sau cùng tất nhiên là xe ba bánh, nhân viên cứu hộ mở mui xe, lái xe thật chậm, tận hưởng khung cảnh hoàng hôn trên những tảng đá phủ đầy tuyết. Bầu trời có màu vàng cam, với những đám mây chia tầng rõ rệt, trông như những đợt sóng lúa mì trên cánh đồng bị gió mạnh thổi bay.Đột nhiên Trắng Bự phía trước dừng lại, vì đã tìm được chỗ ở đêm nay. Đó là một bức tường đá lõm vào trong rất điển hình, có mái che trên đầu, một bên là tảng đá lớn để chắn gió, một nơi trú ẩn tạm thời hoàn hảo. "Ử." Nó quay đầu nhìn Lộ Bạch, muốn để Lộ Bạch ở đây, rồi tự mình đi săn, giống như mọi ngày... Vấn đề là hôm nay không có đàn sói bảo vệ Lộ Bạch. "Ở đây rất được." Nghĩ rằng nó đang hỏi ý kiến mình, Lộ Bạch nhìn thoáng qua nơi tạm trú, mỉm cười hài lòng: "Xung quanh có cành cây nên không cần phải ra ngoài nhặt luôn." Cậu dừng xe ba bánh ở đây rồi nói với Trắng Bự: "Mày đi săn đi, hôm nay mày cũng chưa ăn gì nhiều."Trắng Bự vẫn hơi do dự, nơi này hoàn toàn xa lạ, nó không biết xung quanh có mãnh thú cỡ lớn hay không. Nhìn con cáo nhỏ không có công dụng gì khác ngoài việc tiêu hao thức ăn, sói tuyết liếm mép, cân nhắc tối nay có nên mang cáo ra làm bữa ăn không, chờ tìm hiểu rõ môi trường xung quanh rồi ngày mai đi săn. Cáo tuyết dường như cảm thấy nguy hiểm, nó lập tức cụp đuôi chạy về bên cạnh Lộ Bạch để trốn. Điều buồn cười là nó không biết nguy hiểm đến từ đâu, nên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh."Đừng lo lắng, không có động vật nào làm tổn thương tao đâu." Lộ Bạch nói, xoa xoa Trắng Bự đang lo lắng, thay vì lo lắng cho cậu, thà lo cho cáo còn hơn, nếu thú hoang tấn công, dễ nguy hiểm nhất chính là cáo.Nói là vậy, nhưng Trắng Bự vẫn cẩn thận tuần tra khu vực xung quanh trước khi ra ngoài săn mồi. Lộ Bạch ở lại thì đi nhặt mấy cành cây gần đó, nhưng dù sao cũng hơi ướt nên phải đổ thêm vật liệu hỗ trợ đốt lên trên mới cháy đượm được. Không có điều kiện tắm ở vùng đồng tuyết nên Lộ Bạch đun tuyết thành nước nóng để rửa mặt, rửa chân và lau người. Hôm nay điều kiện ở đây khá tốt, Lộ Bạch treo một tám thảm lót lên để chắn gió lạnh. Bên trong treo một chiếc đèn năng lượng nữa là nhìn như một căn nhà nhỏ, nên hôm nay cậu có thể tắm kỹ lưỡng hơn một chút. Sau khi gội đầu, cậu lập tức sấy khô bằng máy sấy tóc, sau đó mới thấy sảng khoái cả người.Nhóc cáo ở một bên nhìn cậu, đầu ló ra, mắt tràn đầy tò mò. Nó luôn không chịu ăn hết cà rốt mà Lộ Bạch cho, khi có hai củ thì chỉ ăn một, làm người ta không khỏi thắc mắc, con cáo này thường xuyên đói bụng phải không? Cái thói quen tính toán cẩn thận này không phải nhà giàu có nuôi ra đâu. Nghĩ đến đây, Lộ Bạch lại đưa cho nó một củ cà rốt.Lúc này Trắng Bự quay lại, ném con mồi nặng nề xuống đất phát ra âm thanh trầm đục. Lộ Bạch vén thảm lên, đi ra ngoài. Sói tuyết đang nằm dưới đất thở hổn hển, trông rất mệt mỏi."Về rồi à?"Lộ Bạch nhìn nó mấy lượt, rút ra một con dao hỗ trợ giải quyết con mồi, cũng giống như trước đây khi chỉ có hai người, tách thịt và xương của con mồi ra rồi cho vào chậu, như vậy thì dễ ăn hơn. Trắng Bự cũng sẽ nhai xương sau khi ăn thịt, nó thích nhai xương sườn nhất, vì răng của nó khỏe, xương sườn nhai lại rất giòn. Mỗi lần Lộ Bạch nhìn nó nhai xương đều có cảm giác như đang nhai snack vậy.Thịt ở chậu khác được cắt nhỏ hơn, đây là thức ăn cho cáo và Bé Quần Bó. Một con cáo chuyên ăn chuột và thỏ có lẽ chưa bao giờ mơ rằng có một ngày mình được nếm thịt của một loài động vật ăn cỏ cỡ lớn.Lộ Bạch hôm nay ăn nui nấu với rau củ, rau là loại sấy khô, trong có rong biển, sau đó cho thêm vài viên bò viên, vậy là đủ các món từ trên rừng xuống dưới biển. Thỉnh thoảng ăn rong biển là cần thiết, nó rất tốt cho cơ thể con người. Hơn nữa, Lộ Bạch lại rất thích hương vị rong biển, cậu thậm chí còn hơi nhớ rong biển trộn gỏi mà mình từng ăn ở trái đất. Một nhà bốn miệng ăn tập trung ăn phần của mình trong bầu không khí hòa thuận, tuy bên ngoài lạnh cóng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ấm cúng ở đây.Cáo ăn một miếng thịt, xong lại gặm một miếng cà rốt, giỏi thật, bé dễ thương còn biết phối hợp thịt và rau.Đôi mắt sâu thẳm của Trắng Bự phản chiếu hai ngọn lửa, sau khi ăn thịt xong, nó vừa liếm mép vừa nhìn nhân viên cứu hộ. "Nhìn tao làm gì? Ngon lắm sao?" Lộ Bạch phát hiện ra ánh mắt của nó. Sói tuyết đẹp trai nhìn chằm chằm cậu vài giây, rồi cúi đầu nhặt một khúc xương lên, không chớp mắt, cứ thế nhai rôm rốp... Lộ Bạch nghe mà thấy xương mình cũng đau.Ăn xong, Lộ Bạch lấy ra một sợi dây chuyền màu xanh lục đậm, cái này do cậu khảm khi đi du lịch trước đó, sợi dây khá mỏng, kéo là sẽ đứt ra. "Tao sợ sau này mày không nhận ra tao, tao cũng không nhận ra mày, nhưng điều đó sẽ không xảy ra, phải không?" Lộ Bạch nói, buộc sợi dây quanh cổ sói tuyết, lấy lông nó che lại để khỏi bị móc phải: "Tặng cho mày sợi dây chuyền này, coi như là tao ở bên cạnh mày, như vậy mày có một mình cũng không quá cô đơn."Trắng Bự nhạy bén lại cảm nhận được cảm xúc chia ly trên người Lộ Bạch, nó kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Lộ Bạch, tựa hồ không hiểu tại sao. Trắng Bự dù sao cũng không phải người, hiệu quả giao tiếp cũng có hạn, nó tiến lại gần Lộ Bạch, quay đầu liếm mặt cậu, động tác nhẹ nhàng thể hiện sự an ủi. "..." Lộ Bạch cũng ôm lấy Trắng Bự, để mình dựa vào con sói tuyết mạnh mẽ, vững vàng và đáng tin cậy này. Cậu không lo Trắng Bự một mình không thể sống sót trên cao nguyên tuyết, Trắng Bự có năng lực như vậy, sao có thể không sống sót được. Cậu chỉ cảm thấy một con sói đơn độc thì quá cô đơn, không có đàn, cảm giác như đi đâu cũng là lưu lạc. Có thể là Lộ Bạch ảo tưởng, nhưng tóm lại cậu cảm thấy Trắng Bự cũng cần có bạn đồng hành, cũng khát khao mối quan hệ thân thiết cũng không kém gì con người."Không sao đâu, trên người mày có con chip, tao có thể theo dõi tình hình của mày bất cứ lúc nào, có thời gian tao sẽ đến thăm mày." Lộ Bạch nói. Một bầu không khí đặc biệt lan ra. Thời gian càng đến gần, Trắng Bự dường như cũng mơ hồ biết được số phận của mình. Kết hợp với những cảnh tượng trải qua ngày hôm nay, đôi mắt xanh vốn đã u sầu của nó lại tối hẳn đi. Bạch Bự có hơi lo lắng, nó vẫn bất động, để cho thanh niên loài người ôm mình.Thực ra không khí cũng không nặng nề đến thế, bởi Lộ Bạch tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống công việc của mình. Cậu tin rằng mỗi cuộc chia ly đều là vì lần hội ngộ tiếp theo. Ở bên nhau mọi lúc không hẳn là sự lựa chọn tốt nhất. Ngược lại, đoàn tụ sau chia ly thường khiến người ta trân trọng mối quan hệ khó có được hơn. Mỗi năm gặp mặt một lần, tuyệt vời biết bao.Đêm vẫn chưa khuya, cáo đang ngủ say trong lều. Tối nay Bé Quần Bó làm việc cật lực bất ngờ, đang đứng trên gốc cây gần đó để gác đêm. Bản thân nó đã xám xịt, đứng trên cây một cái là thậm chí cái bóng chim cũng không thấy đâu.Lộ Bạch nhìn chú cáo không biết đề phòng gì kia, lắc đầu. Động vật nhỏ đều thích những nơi ấm áp, nhưng bắt đầu từ ngày mai, cáo sẽ phải tự mình đi tìm chỗ ngủ, không biết cuộc sống của nó sau này sẽ như thế nào? Tất nhiên, Lộ Bạch biết mình không thể lo hết cho tất cả mọi loài động vật, cậu chỉ có thể thầm chúc phúc cho chúng thôi.Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, khi mặt trời đang chiếu sáng mặt đất, tiểu đội bốn thành viên bắt đầu uể oải lên đường.Lộ Bạch đêm qua đã xác định được một nơi có môi trường sống tương đối an toàn, chiều nay là có thể đưa cáo đến đó. Lộ Bạch không có ý định mở livestream tiễn cáo đi nữa, cậu cho rằng cảnh tượng như thế này sẽ khiến người hâm mộ kênh livestream khó chịu. Nếu trước đó đã nói với họ rồi thì không cần phải livestream. Một nhóm có ít thành viên hơn có thể đi nhanh hơn đáng kể. Nếu A Ly mập không vừa đi vừa lao đầu xuống tuyết thì họ đã có thể nhanh hơn. Nhìn nó và cú mèo vui vẻ bên nhau như thế, thật khó mà nhẫn tâm chia cắt đôi bạn khác loài này. Dù Lộ Bạch biết Bé Quần Bó không có yêu cầu gì về bạn bè, nói trắng ra thì Bé Quần Bó lòng dạ sắt đá, bạn bè là dòng nước chảy. Cảm thấy con cáo này không thông minh bằng sói, nên làm sao để từ biệt nó thực sự khiến Lộ Bạch đau đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lấy ra hai củ cà rốt nhét vào tay cáo rồi bế nó đến nơi an toàn... trên một tảng đá có thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Cáo ăn no uống say rồi thích nằm trên đá phơi nắng. "Mày có thể định cư ở đây, môi trường xung quanh rất tốt, dường như không có mãnh thú lớn nào cả. Chỉ còn lại ba củ cà rốt, đúng là nên ăn tiết kiệm, nhưng đừng tiết kiệm quá, nếu để lâu sẽ hư đó." Lộ Bạch nói mấy câu, sờ lông và đuôi nó, dù cậu rất thích nó nhưng vẫn phải nói lời từ biệt.A Ly mập vốn dĩ đang nheo đôi mắt quyến rũ lại, nhưng sau khi nhận ra bàn tay chạm vào mình đã không còn nữa, nó lật người dậy ngồi xổm trên tảng đá, ngáp dài nhìn bóng lưng Lộ Bạch rời đi. Làn gió nhẹ thổi qua cục lông xù rực rỡ này, Lộ Bạch ghi lại vẻ ngoài ngọt ngào và đáng yêu của nó trong chiếc máy chụp hình của mình. "Tạm biệt A Ly ~" Lộ Bạch cũng mỉm cười nheo mắt, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng đỏ, cậu vẫy tay lần cuối rồi đi về phía sói tuyết đang đợi mình. A Ly cũng có gắn chip theo dõi, điều này khiến cho cuộc chia ly không đến nỗi quá khó chịu đựng. Tất cả đều sống trong Khu bảo tồn, chia sẻ cùng một hệ thống dữ liệu, đều là hàng xóm của nhau.Sau khi cáo rời khỏi đội ngũ, chắc chắn cảm giác sẽ càng vắng lặng hơn."Trắng Bự, lên đây đi." Lộ Bạch chỉ vào ghế phó lái ra hiệu cho Trắng Bự đi lên, họ phải nhanh hơn để tránh cho A Ly mập đuổi kịp. Tất nhiên Trắng Bự không thích ngồi trên xe, nhưng nếu Lộ Bạch yêu cầu, nó sẽ miễn cưỡng ngồi một lát. Toàn đội trở lại như xưa, chỉ còn lại nó và Lộ Bạch, cùng một con cú mèo. Điều này dường như làm Trắng Bự khá vui, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng. Hình thú rất nhạy cảm với trạng thái của mình, khi thời cơ đến, họ sẽ cảnh giác ẩn nấp, trải qua một, hai ngày của thời kỳ yếu ớt. Trắng Bự sắp tới lúc, tất nhiên chính nó cũng biết điều đó. Vào thời điểm này những năm trước, nó đã bắt đầu tìm chỗ bí mật để ẩn náu, nhưng năm nay vì có Lộ Bạch nên nó vẫn chưa rời đi. Lần này hình thú của Oliver tỏ ra thông minh và lý trí khác thường hơn trước, giữ cho nó tỉnh táo, kiên trì ở lại với thanh niên con người mà mình thích. Nhưng bản năng sẽ không biến mất. Bản năng thúc đẩy nó phải rời đi càng sớm càng tốt. Hai ý nghĩ ấy cứ giằng co trong đầu Trắng Bự.Trạm cứu hộ phát hiện ra có điều gì đó không ổn, còn cả Thân vương Samuel, lẽ ra một trong hai người phải đi ra và người kia phải đi vào, nhưng hai bên vẫn chưa có động tĩnh gì."Thân vương Samuel, hình thú của Quân đoàn trưởng Oliver vẫn đi cùng Lộ Bạch, liệu có phải là anh ta có giống như Quân đoàn trưởng Adonis lúc trước, không muốn biến thành con người không, nếu như vậy, xin ngài đưa ra quyết định." Nhân viên báo cáo với anh. Nghe vậy, Samuel liếc nhìn ngày tháng mà anh đã biết rõ, còn hai ngày nữa là đến tháng 12, quả thực đó là ngày Oliver trở về. Tuy nhiên, anh lại hứa với Lộ Bạch để cậu ở lại với Trắng Bự đến cuối tháng. "Chờ thêm hai ngày." Nếu sau hai ngày nữa, Lộ Bạch và Trắng Bự vẫn chưa chia tay, Samuel sẽ chọn cách chủ động liên lạc với Lộ Bạch, yêu cầu cậu về. Nhưng anh cho rằng Lộ Bạch không phải là loại người thất hứa.Bây giờ Samuel đã nói như vậy, các nhân viên không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén bất an, tiếp tục theo dõi tình hình của Quân đoàn trưởng Oliver. Sự tin tưởng này là đúng, trưa ngày cuối cùng, Samuel nhận được lời thỉnh cầu của Lộ Bạch, gọi anh đến tiếp ứng.Nói thật thì Lộ Bạch cũng không biết làm sao để tách ra khỏi Trắng Bự, xe ba bánh có thể chạy không nhanh bằng Trắng Bự, vì vậy cậu đã chọn cách ra đi, sẵn tiện tự cho mình một kỳ nghỉ sau khi làm việc liên tục hơn hai tháng. "Được." Cấp trên vẫn rất dứt khoát, không thích nói lung tung, anh hỏi kỹ tọa độ rồi nói: "Tôi sẽ đến ngay."Lần này, cả xe ba bánh cũng sẽ được đưa về Trạm cứu hộ để bảo trì.Cả hai đã đến từ biệt vào đêm trước khi chia tay rồi, trò chuyện gần như suốt đêm. Lộ Bạch tưởng khi mình đi xa, Trắng Bự sẽ đuổi theo mãi, không ngờ máy bay vừa đáp xuống, Trắng Bự chỉ ở gần đó nhìn cậu, như thể biết trước cậu sẽ đi, và chấp nhận sự thật này. Điều này là tất nhiên, vì chính Trắng Bự cũng sắp phải đi."Tối hôm qua chúng ta đã nói đủ rồi, hôm nay chúng ta sẽ không lãng phí thời gian nữa." Nửa đêm hôm qua không ngủ, Lộ Bạch bây giờ buồn ngủ, cậu nhẹ nhàng vẫy tay với Trắng Bự: "Hẹn gặp lại."Thanh niên lên máy bay. Sau khi tiễn thanh niên loài người mình thích đi rồi, Trắng Bự quay người chạy về phía sâu trong cánh đồng tuyết để hoàn thành việc mình muốn làm.Trắng Bự đang chạy với nét mặt nghiêm nghị, đôi mắt điềm tĩnh sâu như biển, mặc dù không thể cưỡng lại bản năng của thay đổi này, nhưng nó vẫn yêu thích cánh đồng tuyết này, tin rằng mình sẽ quay lại lần nữa."Quân đoàn trưởng Oliver quả thực đang đợi Lộ Bạch rời đi." Nhân viên giám sát phát hiện, sau khi Lộ Bạch rời đi, hình thú của Quân đoàn trưởng Oliver ngay lập tức bước vào trạng thái chuyển tiếp. Sẽ có người được cử tới tiếp ứng ngay lập tức.Khi Samuel nhận được tin từ Trạm cứu hộ, anh bình tĩnh đưa ra vài chỉ thị cho cấp dưới, rồi thông báo cho Adonis chuẩn bị đến bất cứ lúc nào, bởi vì anh cảm thấy mình đã đến giới hạn cuối cùng trước khi hóa thú khi đưa Lộ Bạch về. Anh phải từ biệt Lộ Bạch. Nhìn người thanh niên ngồi trên ghế phó lái, sĩ quan đang định nói có vẻ hơi mất tự nhiên. Trước mỗi lần hóa thú, anh chưa bao giờ nói lời tạm biệt với ai. Sau khi thu xếp xong công việc của Trạm cứu hộ, anh sẽ vào rừng luôn, thậm chí không thèm chào hỏi người thân, dù sao thì họ cũng biết hết. Nhưng Lộ Bạch quả thực khác hẳn, từ khi nhận việc đến nay, cậu tiếp xúc với anh nhiều nhất trong công việc, anh phải giải thích cho cậu biết động thái của mình trong ba tháng tới, sắp xếp nhân viên chịu trách nhiệm liên lạc với cậu trong ba tháng này. Lộ Bạch nghe cấp trên nói sắp rời đi ba tháng để đóng quân ở một hành tinh xa lạ, cậu hơi kinh ngạc..."Tôi sẽ sắp xếp một nhân viên liên lạc với cậu, như mọi khi, nếu cậu có bất kỳ yêu cầu nào thì cứ liên hệ ngay với người đó.""..." Lộ Bạch chưa kịp định thần, cậu chỉ thấy quá đột ngột, thoáng cái mà cả người và lông xù quanh mình đều phải đi xa. Đặc biệt là cấp trên không có dấu hiệu báo trước nào cả.Lộ Bạch thể hiện cảm xúc trên mặt, Samuel dễ dàng nhận ra cảm giác mất mát của cậu, làm cho anh nảy sinh cảm giác tội lỗi, như thể mình đã lấy đi thứ gì đó quan trọng của cậu. Là người đưa ra tất cả những quyết định này, sĩ quan hơi cau mày, mặc dù mỗi quyết định của anh đều đúng, anh rất chắc chắn. "Có lẽ ba tháng tới cậu không muốn vào rừng cũng không thành vấn đề." Thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác để bù đắp, Samuel thử dùng kỳ nghỉ để đền bù cho tâm trạng chán nản của Lộ Bạch. Nghe thấy được nghỉ, Lộ Bạch chợt bừng tỉnh, không hề suy nghĩ gì đã từ chối lòng tốt của cấp trên: "Không không không, tôi sẽ về ở lại hai ngày, cắt tóc xong rồi quay lại làm việc ngay."Thấy cậu đã khôi phục lại, Samuel âm thầm thả lỏng, im lặng gật đầu. Lộ Bạch không biết, gần như không lâu sau khi cậu về Trạm cứu hộ, Trắng Bự mà cậu tưởng rằng đang lang thang trên cánh đồng tuyết cũng trở về Trạm cứu hộ bằng một cách đặc biệt.Đêm đó, Lộ Bạch ở lại căn hộ nhỏ của mình để tận hưởng kỳ nghỉ đã lâu chưa có. Mỗi lần về, cậu đều cảm thấy sống trong nhà quá thoải mái.Cùng lúc đó, vị cấp trên đã nói dối cậu về việc đi đóng quân ngoài hành tinh trong ba tháng cuối cùng đã không thể kéo dài được, bắt đầu xuất hiện tình trạng hóa thú sau khi tạm biệt cậu. Các nhân viên cẩn thận đưa anh vào rừng. Năm nào cũng vậy, Điện hạ và Quân đoàn trưởng Oliver một người vào thì một người ra, không hề gặp nhau. Mệnh lệnh cuối cùng mà nhân viên Trạm cứu hộ nhận được từ Samuel là: Sau khi Oliver tỉnh lại, lập tức bí mật đưa anh ra rời khỏi Trạm cứu hộ, không để cho Lộ Bạch nhìn thấy. Không ai thắc mắc về mệnh lệnh của ngài Thân vương, cũng không ai suy đoán về tính chất của mệnh lệnh đó.Oliver đang say ngủ đã thức dậy vào sáng sớm. Mở mí mắt nặng trĩu ra, anh ta không hề ngạc nhiên khi phát hiện mình đang nằm trong phòng quan sát của Trạm cứu hộ, trên người chỉ đắp chăn, ngoài chăn ra, trên người không có gì khác.Không... Anh ta cảm thấy có gì đó quấn quanh cổ mình, nhưng không buồn giơ tay lên để xác nhận. Lần đầu tiên tỉnh lại sau thời kỳ hình thú, liếc nhìn phòng quan sát chẳng có gì mới mẻ xong, cựu Quân đoàn trưởng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Sau khi bị thương xuất ngũ, ngủ là việc anh thường làm nhất, nếu không thì làm gì?Nghĩ đến đây, Oliver đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy rồi kéo tấm che trên chân ra, một đôi chân khỏe mạnh và thẳng tắp hiện ra trong tầm mắt. "..."Cái chân bị thương dường như được chữa lành trong thời kỳ hình thú, phát hiện này không có gì đáng ngạc nhiên, Oliver không bất ngờ khi Samuel làm vậy...Không đúng, vài hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu Oliver, cảm giác không chân thực đó cứ quẩn quanh trong lòng, không biết là mơ hay thực, tóm lại anh ta mơ hồ có cảm giác, ca mổ này không phải là do Samuel ép buộc, nhưng làm sao có thể? Những hình ảnh đó khiến Oliver cảm thấy bình yên và nhẹ nhõm, đó là sự bình yên đã mất từ lâu, nó cho phép con người suy nghĩ lý trí, thay vì một cái đầu đầy giông bão như trước. Không ai hiểu được, lúc đó bề ngoài anh ta bình thản, nhưng trong lòng đã phải chịu đựng điều gì, nhưng giờ thì chuyện đó đã qua rồi. Đột nhiên, Oliver giơ ngón tay lên, cầm lấy mặt dây chuyền màu xanh lục đậm nằm trên xương đòn. Oliver cảm thấy rất kỳ lạ. Khi chạm vào mặt dây chuyền, cảm giác bình yên và êm dịu đó bao quanh anh.Các bác sĩ đã biết Quân đoàn trưởng Oliver tỉnh lại, họ không dám lại gần, chỉ đứng ngoài cửa sổ quan sát...Quân đoàn trưởng Oliver có vẻ ngoài điển trai và khí chất phong nhã khiến người ta đã gặp là khó quên, là mẫu người lý tưởng nổi tiếng của Sao Thần Vương, giống Quân đoàn trưởng Adonis. Nếu hôn nhân là tiền đề thì rõ ràng Oliver được yêu thích hơn Adonis. Bởi vì Oliver nổi tiếng là người giỏi cả đánh giặc lẫn chăm sóc gia đình... Không ai có thể nghĩ rằng mấy tháng xuất ngũ đó sẽ có tác động tiêu cực gì đến Oliver. Dù sao thì bây giờ đã tốt hơn rồi, phải không nào? Cánh cửa Quân đội mãi mãi rộng mở với Quân đoàn trưởng Oliver, những cấp dưới cũ của anh ta ngày xưa chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Suy cho cùng, ai có thể chịu đựng được một kẻ giữa chừng nhảy lên đầu mình gây áp lực chứ.Chasel: ??? Thái tử của Đế quốc không có nhân quyền à? Mà hình như cũng có mùi thế thật, vương thất Sao Thần Vương luôn cai trị đất nước bằng lòng nhân từ, người có quyền lực nhất là đám quan lại và tướng lĩnh...Oliver nhìn các bác sĩ đang thấp thỏm lo âu: "Samuel..." Quên đi, lúc này có lẽ Samuel đang ở trong rừng, các bác sĩ chưa chắc đã biết gì. Có lẽ về nhà hỏi cha mẹ còn nhanh hơn.Thấy Oliver có vẻ sẽ rời khỏi đây trong đêm, các nhân viên ở Trạm cứu hộ rất tích cực và nhiệt tình giúp anh chuẩn bị máy bay. Đi ngay trong đêm mới tốt nha! Bé Lộ Bạch chắc còn đang ngủ, lần này khỏi phải lo không hoàn thành mệnh lệnh của Điện hạ, quá tuyệt vời. Oliver không nghĩ nhiều về cách chia tay quá tích cực của các nhân viên. Anh chỉ cảm thấy rằng các nhân viên nên muốn mình về đoàn tụ với gia đình càng sớm càng tốt.Đi được một đoạn đường, anh ta cảm thấy chân mình đã hồi phục tốt, cơ bản không có ảnh hưởng gì: "..."Trước khi rời đi, Oliver nhìn lại Trạm cứu hộ, trong lòng luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó?Cảm giác đó thật kỳ lạ, anh lắc đầu."Thân vương Samuel bây giờ chắc đang ở trong rừng phải không?" Lên máy bay, Oliver cuối cùng vẫn hỏi một câu bóng gió, dù cố ý hay vô ý. Mặc dù anh không biết chính xác mình muốn lấy được thông tin cụ thể gì."Phải." Nhưng câu trả lời của nhân viên rất ngắn gọn.***Gần miệng núi lửa cách đó hàng trăm, hàng ngàn cây số, một con thú khổng lồ cuối cùng cũng thôi chạy hết tốc lực vào lúc mặt trời mọc, thong thả tản bộ trong lãnh thổ quen thuộc của nó. Kể từ khi con thú khổng lồ có thể nhớ được, hằng năm nó luôn rời đi trong một khoảng thời gian mà không thể giải thích được. Nhưng lần nào nó cũng sẽ quay lại đây, một nơi rất bí mật mà ít có động vật đặt chân tới. Đó thực sự không phải là một nơi tốt để định cư, bởi vì điều đó có nghĩa là xung quanh có rất ít thức ăn, lần nào nó cũng phải đi mười, thậm chí hai mươi cây số để săn mồi ở nơi khác. Để có thể sinh sống ở đây, mãnh thú phải đi rất nhanh, không bị hạn chế bởi điều kiện thể chất. Nhưng lần này khi quay lại, con thú khổng lồ nhanh chóng nhận ra hình như còn có mùi của mãnh thú khác vương vãi ở đây... Hiển nhiên trong lúc chủ nhân vắng mặt, có thú hoang dám cả gan đặt chân tới đây.Mãnh thú có ý thức về lãnh thổ rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không tiếc công sức để trục xuất, thậm chí giết chết kẻ xâm nhập.Con thú khổng lồ bước từng bước về phía hang ổ trên bốn chân khỏe mạnh, đôi mắt trong veo như nước đáng sợ hơi nheo lại, dường như biểu thị rằng một trận chiến khốc liệt là không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com