200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Sở Mộ Vân gấp gáp hỏi: "Gặp ở đâu?"Linh cục cưng chớp chớp mắt to, hiển nhiên là đang nghiêm túc suy nghĩ.Sở Mộ Vân có loại dự cảm không tốt lắm.Quả nhiên, Linh: "... Quên rồi."Sở Mộ Vân: "......"Con thú 'nhỏ' đang co ro trên mặt đất đột nhiên nóng nảy nhảy bật dậy, sau khi càn quét thành công bức tường phía sau, Linh hưng phấn lên: "Lâu như vậy cũng không đuổi tới đây, chắc chắn y đã đi rồi!"Sau đó... Sở Mộ Vân giữ không được bước chân vui vẻ của nó chạy ra ngoài tìm đồng bọn chơi.Nói thật, nuôi con thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Đứa nhỏ quá thông minh, hắn rất mệt mỏi. Đứa nhỏ quá ngu xuẩn, lòng dạ hắn mệt mỏi.Sở Mộ Vân cũng chỉ có thể hô một câu: "Lần sau gặp nhớ phải nói cho ta biết."Linh cục cưng chạy rất vui vẻ, không biết có nghe lọt tai hai câu nói đó khôngi.Sở Mộ Vân thở dài, tiếp tục đi "Xây dựng thế giới".Cũng không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Linh lại chạy về.Cái đầu to của nó gấp ba lần Sở Mộ Vân, hôm nay lại giống như một đứa bé đáng thương, liều mạng cọ lên người hắn. Cách tìm kiếm sự an ủi này khiến Sở Mộ Vân thật sự có chút chịu không nổi."Ngoan..." Sở Mộ Vân xoa xoa nó (đoán chừng nó cũng không cảm giác được), nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"Trong Linh rơi lệ: "Đại bại hoại còn ở đó!"Sở Mộ Vân căng thẳng, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Dẫn ta đi."Lần này Linh cục cưng chắn chắn không quên được, dù sao vừa mới chạy về, hơn nữa là lần thứ hai gặp phải. Mặc dù nó là động vật đơn bào, nhưng vẫn có bản năng.Sở Mộ Vân vội vàng chạy tới, thật ra hắn cũng không phân biệt được mình có tâm tư gì, gặp mặt thì đã sao? Chẳng qua là tự tìm phiền não.Nhưng con người luôn như vậy, cầu mà không được vẫn muốn cầu, luôn cảm thấy nhìn một lần, một lần là tốt rồi. Đáng tiếc, sau một lần nhất định còn có vô số lần.Rốt cục cũng tới nơi, Sở Mộ Vân vẫn chưa nhìn thấy Dạ Kiếm Hàn.Hắn nghi hoặc nhìn về phía Linh, mà cục cưng này đã sợ tới mức rụt trên mặt đất ô ô ô.Sở Mộ Vân: "......"Có chuyện gì vậy? Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ động, ngưng thần quan sát, rốt cục phát hiện một luồng hồn phách nhạt đến gần như muốn tan rã.Sở Mộ Vân bước nhanh chạy tới, cẩn thận từng li từng tí thu "Mảnh vỡ" không trọn vẹn đến cực hạn vào lòng bàn tay. Sau khi thoáng xem xét, tâm trạng của hắn chấn động mạnh!Nếu là người khác, nhất định sẽ không biết đây là cái gì.Nhưng Sở Mộ Vân... hắn ở Hỗn Độn canh giữ y ròng rã sáu lần, thật sự... quá rõ ràng.Đây là Dạ Kiếm Hàn, nhưng cũng không phải Dạ Kiếm Hàn.Đây là thứ bị lột bỏ vứt bỏ, một phần chấp niệm và tình yêu đối với hắn.Sở Mộ Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, rốt cục hoàn toàn hiểu được, hiểu được Dạ Kiếm Hàn vì hắn làm cái gì.Y yêu hắn, cho nên y không thể tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực.Nhưng y muốn hắn tự do, nhất định phải vào đó trở thành vị "Thần" mới.Đến cuối cùng phải làm sao mới có thể không yêu? Dạ Kiếm Hàn lựa chọn tách rời linh hồn của mình, tình nguyện ngày đêm thừa nhận nỗi khổ linh hồn xé rách, vẫn cố chấp muốn đi vào cái lồng giam vĩnh viễn không có điểm dừng kia.Mục đích duy nhất của y, chỉ là Sở Mộ Vân.Sở Mộ Vân đứng ở trong sơn cốc âm u, cầm một luồng tàn hồn yếu ớt này, cảm nhận được tình cảm bi ai dời sông lấp biển.Lúc ấy Dạ Kiếm Hàn đứng trước Thần Chi Lĩnh Vực y có tâm trạng như thế nào?Chỉ có không còn tình cảm riêng tư mới có thể đi vào, vậy đối với Dạ Kiếm Hàn mà nói, Sở Mộ Vân vẫn tùy ý ra vào là sự tồn tại gì?Chỉ sợ y sẽ cảm thấy, Sở Mộ Vân từ đầu đến cuối đều không có yêu y, nếu thật sự yêu, sao còn có thể đi vào không gian mông lung này?Sở dĩ Dạ Kiếm Hàn lựa chọn cho Sở Mộ Vân tự do, là vì cũng cảm thấy thứ Sở Mộ Vân muốn từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ đều chỉ có tự do -- bởi vì hắn không có tình cảm riêng.Nhưng thật ra cũng không phải.Thần không có tình yêu là chìa khóa tiến vào thần chi lĩnh vực, nhưng Sở Mộ Vân đã là thần, cho nên hắn sẽ không bị hạn chế này.Nhưng ai có thể nói cho Dạ Kiếm Hàn? Không ai cả.Sở Mộ Vân không dám nghĩ tới tâm trạng Dạ Kiếm Hàn lúc ấy.Y vì hắn mà trả giá hết thảy, nhưng kết quả lại nhận được hai chữ "Không yêu" này.Có lẽ... y kiên quyết tách rời tình yêu đối với Sở Mộ Vân như vậy, cũng là vì hoàn toàn thất vọng.Là thật sự muốn buông bỏ.Sở Mộ Vân im lặng đứng thật lâu thật lâu, lâu đến mức Linh cục cưng thoát khỏi sự sợ hãi, lấy đầu lưỡi chọc hắn......Sở Mộ Vân lấy lại tinh thần, sờ cái đầu to của nó, nói: "Không sao."Đôi mắt to của Linh cục cưng lóe lên: "Đại bại hoại...... Có rất nhiều người."Sở Mộ Vân mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía nó: "Cái gì?"Linh nói: "Cái này không giống với lần trước gặp."Sở Mộ Vân giật mình, nhìn tàn hồn trên tay, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ không biết nên miêu tả như thế nào.Có khi nào... có khi nào họ vẫn còn có thể bên nhau?Thế giới này không chứa nổi bọn họ, có phải sẽ có một thế giới khác, có thể chứa được bọn họ hay không?Dáng vẻ Sở Mộ Vân im lặng không nói làm Linh cục cưng rất lo lắng, nó cọ cọ hắn, hỏi: "Vân?"Sở Mộ Vân không biết con đường phía trước như thế nào, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mất đi.Ít nhất... ít nhất hắn phải tìm y trở về, tìm được toàn bộ. Có lẽ hắn không có cách trả lại bọn họ cho y, nhưng những thứ này y không nên vứt bỏ như vậy.Sở Mộ Vân lấy lại tinh thần, nói với thú nhỏ bên cạnh: "Linh, giúp ta một việc đi."Tìm kiếm những mảnh vỡ không trọn vẹn này, Sở Mộ Vân và Linh mất gần hai ngàn năm.Thời gian dài như vậy, Linh cục cưng càng ngày càng lớn, đừng nói là trưởng thành, chỉ sợ khi nó tiến vào thời niên thiếu. Sở Mộ Vân đã không có cách áp chế che giấu nó nữa.Đến lúc đó chỉ sợ sẽ gây ra loạn lớn.Nếu kinh động tới điểm mấu chốt lý trí của Dạ Kiếm Hàn, tính mạng Linh cục cưng tuyệt đối sẽ bị nguy hiểm.Trải qua hai ngàn năm ở chung, Linh đã hoàn toàn không sợ hãi "đại bại hoại", thậm chí còn chơi rất vui vẻ với bảy tàn hồn, nó còn tùy hứng đặt biệt danh cho bọn họ.Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất.Thật đúng là không sáng tạo.Dưới tình huống không phòng bị như vậy, nếu như vị Dạ Kiếm Hàn Thần Chi Lĩnh Vực kia xuất hiện, chỉ sợ Linh cục cưng sẽ chủ động dâng thân cho y diệt trừ.Tất nhiên Sở Mộ Vân vô cùng lo lắng, cho nên hắn đẩy nhanh tiến độ xây dựng thế giới.Lúc này đây hắn bỏ ra càng nhiều tâm huyết so với lần trước, hắn muốn tạo ra một cái thế giới thích hợp, tốt đẹp, có thể dung nạp bọn họ.Quan trọng hơn, không có "Thần".Hắn cố gắng hết sức sáng tạo Tử Môn (Tu La Vực), tác dụng lớn nhất chính là gánh vác oán hận của hàng vạn sinh linh.Trước tiên hắn muốn bỏ Linh cục cưng vào, sau đó lại bỏ bảy mảnh tàn hồn vào đó, cuối cùng hắn sẽ đi tìm Dạ Kiếm Hàn, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cho dù là lừa gạt y cũng được. Tóm lại nhất định phải để y tiến vào thế giới mới, cuối cùng hắn cũng sẽ đi vào, sau đó...Sở Mộ Vân lên kế hoạch rất tốt, nhưng chuyện ngoài ý muốn xuất hiện khi thế giới mới thành lập.Đây là một thế giới không cần thần, sau khi sinh ra, Sở Mộ Vân lại hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với nó.Hậu quả của mất đi khống chế là, hắn không có cách bỏ Linh cục cưng vào, càng không có cách bỏ bảy mảnh tàn hồn vào...Tác giả nói:Bên kia, Sở tổng sẽ xoay chuyển Càn Khôn, đẹp trai đến mức phải gọi là một tên cặn bã!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com