200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Rõ ràng Lăng Huyền có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh gã đã đoạt lại quyền chủ động, nhiệt tình đáp lại hắn.
Khi hai người thở hồng hộc tách ra, Sở Mộ Vân bình tĩnh trở lại.Lăng Huyền ôm hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn, giọng nói trầm thấp vô cùng mê hoặc: "A Mộc, ta bằng lòng làm bạn lữ của ngươi."Sở Mộ Vân giật mình.Lăng Huyền cọ cọ tóc hắn, dịu dàng nói: "Đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ngươi cần, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."Sở Mộ Vân buông gã ra, bình tĩnh nhìn vào trong mắt gã: "Ngươi đều biết hết rồi sao?"Lăng Huyền cũng không né tránh, nói thẳng: "Ừ.""Dạ Kiếm Hàn nói cho ngươi biết?"Ánh mắt Lăng Huyền lóe lên, một hồi lâu sau mới nói: "Y chưa từng giấu diếm ta.""Có ý gì?" Vừa hỏi xong câu này, Sở Mộ Vân suy nghĩ cẩn thận.Dạ Kiếm Hàn vẫn mang luồng hồn phách chứa ký ức kia của Lăng Huyền theo suốt bên người, nói vậy cho tới bây giờ y không hề kiêng dè gã. Những gì Dạ Kiếm Hàn nhìn thấy chính là Lăng Huyền nhìn thấy, tất cả những gì Dạ Kiếm Hàn biết, tất nhiên Lăng Huyền cũng rõ ràng mọi chuyện.Sở Mộ Vân không lên tiếng, Lăng Huyền vừa cười vừa nói: "Mau đồng ý, không phải còn cần cầu hôn ta sao?"Sở Mộ Vân hơi cúi đầu, thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."Lăng Huyền nói: "Không có gì."Thật ra Lăng Huyền hoàn toàn có thể dùng cái này uy hiếp hắn. Vì cầu hôn, hắn có thể vì gã mà làm rất nhiều chuyện, nhưng Lăng Huyền không làm như vậy.Gã chủ động nói trước, để điều kiện có lợi này biến mất. Lăng Huyền biết rõ thái độ của Sở Mộ Vân đối với việc cầu hôn thành công thế nào, nhưng vẫn không hề do dự, sau khi vừa gặp đã lập tức nói ra.Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, suy nghĩ vẫn có chút hỗn loạn.Lăng Huyền phát hiện: "Sao thế, có chuyện gì?"Sở Mộ Vân nhẹ giọng nói: "A Huyền, hộ pháp giúp ta."Lăng Huyền hơi nhướng mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ giơ tay lên, sương đen nồng đậm tràn ra từ lòng bàn tay trắng trẻo, không bao lâu sau một cái khiên bảo hộ khổng lồ che khuất bầu trời từ trên giáng xuống - - dựa vào tu vi hiện giờ của gã, xây lên một tấm chắn như vậy, chỉ sợ toàn bộ Ma giới không ai có thể phát hiện, càng không cần nhắc tới chuyện có thể xông vào.Sở Mộ Vân ngồi ở chính giữa, nhắm mắt lại.Lần cuối cùng là Dạ Kiếm Hàn, ký ức về y chia làm hai đoạn: Một đoạn là Dạ Tiểu Hàn, là thiếu niên Dạ Kiếm Hàn đơn thuần mất ký ức. Mà một đoạn khác là Dạ Kiếm Hàn khi trưởng thành có tất cả ký ức.Nhất định là y đã làm gì đó, Sở Mộ Vân mới có thể có được sự 'Tự do', mới có thể sống tự tại lâu dài trên địa cầu như vậy.Vậy chuyện gì đã xảy ra?Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ động, hắn đứng lên.Sở Mộ Vân lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi Càn Khôn, sau khi cắt đứt đầu ngón tay, rất nhanh trên mặt đất hiện ra một trận pháp hoa văn phức tạp.Lăng Huyền nghi ngờ nói: "Đây là?"Sở Mộ Vân nói với gã: "Dùng hết sức lực, chống đỡ lá chắn."Lăng Huyền ngưng thần nói: "Được."Vẻ mặt Sở Mộ Vân nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ phác họa hoa văn trận pháp phức tạp rung động lòng người này......Lĩnh ngộ của hắn đối với trận pháp là bắt nguồn từ bản năng của "Thần". Trong khoảng thời gian vô số cái vạn năm trôi qua, hắn sáng tạo vạn vật, mà sự sáng tạo ấy không phải tự dưng mà xuất hiện, nó có quỹ đạo, có liên kết và hơn thế nữa nó có logic cực kỳ chặt chẽ.Muốn làm được những thứ này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng Sở Mộ Vân làm được, hắn sáng tạo ra một cái thế giới hoàn chỉnh, cho nên khả năng lý giải không gian, thời gian, vật chất tất nhiên không phải chuyện người thường có thể với tới.Hiện tại hắn đang tỉ mỉ bố trí trận pháp này, hình thức ban đầu của trận pháp là truyền tống trận, loại trận pháp này rất hiếm thấy, muốn thi triển một cách hoàn hảo đã là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Sở Mộ Vân lại chỉnh chữa ngay trên truyền tống trận, khiến nó trở thành một cái triệu hoán trận nghịch hướng!
Lăng Huyền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng rất mạnh lôi kéo, gã hơi nhíu mày, gia tăng khí lực trên lá chắn.Sở Mộ Vân không ngẩng đầu lên nói: "Chống đỡ, lát nữa Sinh Môn sẽ xuất hiện."Lăng Huyền giật mình, lập tức sử dụng mười phần mười sức lực, nhưng cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao không đi thẳng tới Chiếu Mai Sơn tìm Yến Trầm?"Sở Mộ Vân giải thích cho gã: "Yến Trầm bố trí quá nhiều trên Chiếu Mai Sơn, ở đó ta không có cách ép Sinh Môn trong cơ thể y ra."Lăng Huyền nhíu mày, há miệng nhưng không hỏi câu kia ra.Sở Mộ Vân lại nghiêm túc nói cho gã đáp án: "Ta thật sự muốn cứu Dạ Kiếm Hàn."Sắc mặt Lăng Huyền không thay đổi, nhưng khí lực trong tay lại càng ngày càng to lớn và dồi dào.Sở Mộ Vân thấp giọng nói: "A Huyền, đừng lo lắng, lần này ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa."Câu hứa hẹn này của hắn, lúc này Lăng Huyền căn bản nghe không hiểu, nhưng gã cũng không muốn hiểu. Việc gã có thể làm chẳng qua chỉ là làm việc hắn muốn gã làm.Khi hoa văn trận pháp hoàn chỉnh, tâm trận bắt đầu khao khát sức mạnh. Sở Mộ Vân chuẩn bị từ lâu, trực tiếp đặt mình ở ngay mắt trận.Lăng Huyền đối với trận pháp cũng không phải dốt đặc cán mai, gã nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "A Mộc!"Sở Mộ Vân yên lặng nhìn gã: "Tin ta đi, sẽ không có việc gì đâu."Lăng Huyền trầm giọng nói: "Ta không muốn nhìn ngươi chết, cho dù ngươi vẫn có thể sống lại!"Sở Mộ Vân nở nụ cười, rất nghiêm túc nói với gã: "Yên tâm đi, ta sẽ không chết, chỉ là tận dụng sức mạnh của đối thủ để đánh trả mà thôi."Vừa dứt lời, khí lực bên trong lá chắn bắt đầu điên cuồng tuôn trào. Dòng khí mạnh mẽ kia bởi vì bị áp chế quá mức nên cực kì hung hãn, trong nháy mắt nghiền nát cỏ cây cát đá trong không gian, biến chúng thành bột phấn mịn màng, dày đặc che kín toàn bộ không gian, liên tục bị xé rách và nghiền nát. Cuối cùng dường như đã trở thành từng đám sương mù...Sở Mộ Vân muốn triệu hồi Sinh Môn tới, trên lý thuyết đây quả thực là chuyện không thể, nhưng hắn có ký ức trong quá khứ, biết Sinh Môn là cái gì, vậy thì lại có sự khác biệt to lớn.Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là vũ khí của hắn, một pháp khí xâu chuỗi không gian và thời gian.Chính là bởi vì có nó tồn tại, cho nên hắn mới có thể đi từ Địa Cầu tới Ma giới, có thể vượt qua ngàn năm thời gian ở Ma Giới, tùy ý xuyên qua.Mà Sinh Môn còn một tác dụng khác, nó và Tử Môn cùng nhau chống đỡ toàn bộ Ma giới.Thứ vốn không nên tồn tại - - "Ma giới".
Vậy Tử Môn ở đâu? Tên gọi khác của nó là Tu La Vực.Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, trận pháp đã phát động đến mức cao nhất, hắn lấy bản thân làm trung gian, kéo Sinh Môn rơi vào triệu hoán. Sau đó bởi vì hắn nhớ lại cách thao túng Sinh Môn, cho nên đang kiệt lực rút sức mạnh Sinh Môn, dùng lực lượng của nó bổ sung trận pháp, mà trận pháp còn đang lôi kéo nó nữa, như thế nghĩa là bên này tăng thì bên kia giảm, tất nhiên sắp thành công rồi.Khi toàn bộ ánh sáng phiêu tán đi, áp lực bên trong lá chắn chợt giảm xuống, sương mù tan ra. Sở Mộ Vân ít nhiều gì cũng ngẩn người trong chốc lát.Yến Trầm được triệu hồi tới đây là chuyện rất bình thường... Dù sao y cũng kẻ thống trị Sinh Môn.Nhưng...... Tại sao Mạc Cửu Thiều cũng tới?Với cả....... Sao Thẩm Thủy Yên cũng ở đây?Được thôi, nhưng khiến Sở Mộ Vân không hiểu nhất chính là, tiểu thiên sứ Quân Mặc sao cũng ở chỗ này thế?Sở tổng: Như này còn có thể tìm lại ký ức không đây?Tác giả nói:
Tôi vẫn nên làm một con chim cút yên tĩnh* thì hơn.
*Chim cút ở đây là hình ảnh ẩn dụ, thường dùng để miêu tả những người dễ thương, đáng yêu và vô hại.
Khi hai người thở hồng hộc tách ra, Sở Mộ Vân bình tĩnh trở lại.Lăng Huyền ôm hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn, giọng nói trầm thấp vô cùng mê hoặc: "A Mộc, ta bằng lòng làm bạn lữ của ngươi."Sở Mộ Vân giật mình.Lăng Huyền cọ cọ tóc hắn, dịu dàng nói: "Đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ngươi cần, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."Sở Mộ Vân buông gã ra, bình tĩnh nhìn vào trong mắt gã: "Ngươi đều biết hết rồi sao?"Lăng Huyền cũng không né tránh, nói thẳng: "Ừ.""Dạ Kiếm Hàn nói cho ngươi biết?"Ánh mắt Lăng Huyền lóe lên, một hồi lâu sau mới nói: "Y chưa từng giấu diếm ta.""Có ý gì?" Vừa hỏi xong câu này, Sở Mộ Vân suy nghĩ cẩn thận.Dạ Kiếm Hàn vẫn mang luồng hồn phách chứa ký ức kia của Lăng Huyền theo suốt bên người, nói vậy cho tới bây giờ y không hề kiêng dè gã. Những gì Dạ Kiếm Hàn nhìn thấy chính là Lăng Huyền nhìn thấy, tất cả những gì Dạ Kiếm Hàn biết, tất nhiên Lăng Huyền cũng rõ ràng mọi chuyện.Sở Mộ Vân không lên tiếng, Lăng Huyền vừa cười vừa nói: "Mau đồng ý, không phải còn cần cầu hôn ta sao?"Sở Mộ Vân hơi cúi đầu, thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."Lăng Huyền nói: "Không có gì."Thật ra Lăng Huyền hoàn toàn có thể dùng cái này uy hiếp hắn. Vì cầu hôn, hắn có thể vì gã mà làm rất nhiều chuyện, nhưng Lăng Huyền không làm như vậy.Gã chủ động nói trước, để điều kiện có lợi này biến mất. Lăng Huyền biết rõ thái độ của Sở Mộ Vân đối với việc cầu hôn thành công thế nào, nhưng vẫn không hề do dự, sau khi vừa gặp đã lập tức nói ra.Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, suy nghĩ vẫn có chút hỗn loạn.Lăng Huyền phát hiện: "Sao thế, có chuyện gì?"Sở Mộ Vân nhẹ giọng nói: "A Huyền, hộ pháp giúp ta."Lăng Huyền hơi nhướng mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ giơ tay lên, sương đen nồng đậm tràn ra từ lòng bàn tay trắng trẻo, không bao lâu sau một cái khiên bảo hộ khổng lồ che khuất bầu trời từ trên giáng xuống - - dựa vào tu vi hiện giờ của gã, xây lên một tấm chắn như vậy, chỉ sợ toàn bộ Ma giới không ai có thể phát hiện, càng không cần nhắc tới chuyện có thể xông vào.Sở Mộ Vân ngồi ở chính giữa, nhắm mắt lại.Lần cuối cùng là Dạ Kiếm Hàn, ký ức về y chia làm hai đoạn: Một đoạn là Dạ Tiểu Hàn, là thiếu niên Dạ Kiếm Hàn đơn thuần mất ký ức. Mà một đoạn khác là Dạ Kiếm Hàn khi trưởng thành có tất cả ký ức.Nhất định là y đã làm gì đó, Sở Mộ Vân mới có thể có được sự 'Tự do', mới có thể sống tự tại lâu dài trên địa cầu như vậy.Vậy chuyện gì đã xảy ra?Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ động, hắn đứng lên.Sở Mộ Vân lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi Càn Khôn, sau khi cắt đứt đầu ngón tay, rất nhanh trên mặt đất hiện ra một trận pháp hoa văn phức tạp.Lăng Huyền nghi ngờ nói: "Đây là?"Sở Mộ Vân nói với gã: "Dùng hết sức lực, chống đỡ lá chắn."Lăng Huyền ngưng thần nói: "Được."Vẻ mặt Sở Mộ Vân nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ phác họa hoa văn trận pháp phức tạp rung động lòng người này......Lĩnh ngộ của hắn đối với trận pháp là bắt nguồn từ bản năng của "Thần". Trong khoảng thời gian vô số cái vạn năm trôi qua, hắn sáng tạo vạn vật, mà sự sáng tạo ấy không phải tự dưng mà xuất hiện, nó có quỹ đạo, có liên kết và hơn thế nữa nó có logic cực kỳ chặt chẽ.Muốn làm được những thứ này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng Sở Mộ Vân làm được, hắn sáng tạo ra một cái thế giới hoàn chỉnh, cho nên khả năng lý giải không gian, thời gian, vật chất tất nhiên không phải chuyện người thường có thể với tới.Hiện tại hắn đang tỉ mỉ bố trí trận pháp này, hình thức ban đầu của trận pháp là truyền tống trận, loại trận pháp này rất hiếm thấy, muốn thi triển một cách hoàn hảo đã là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Sở Mộ Vân lại chỉnh chữa ngay trên truyền tống trận, khiến nó trở thành một cái triệu hoán trận nghịch hướng!
Lăng Huyền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng rất mạnh lôi kéo, gã hơi nhíu mày, gia tăng khí lực trên lá chắn.Sở Mộ Vân không ngẩng đầu lên nói: "Chống đỡ, lát nữa Sinh Môn sẽ xuất hiện."Lăng Huyền giật mình, lập tức sử dụng mười phần mười sức lực, nhưng cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao không đi thẳng tới Chiếu Mai Sơn tìm Yến Trầm?"Sở Mộ Vân giải thích cho gã: "Yến Trầm bố trí quá nhiều trên Chiếu Mai Sơn, ở đó ta không có cách ép Sinh Môn trong cơ thể y ra."Lăng Huyền nhíu mày, há miệng nhưng không hỏi câu kia ra.Sở Mộ Vân lại nghiêm túc nói cho gã đáp án: "Ta thật sự muốn cứu Dạ Kiếm Hàn."Sắc mặt Lăng Huyền không thay đổi, nhưng khí lực trong tay lại càng ngày càng to lớn và dồi dào.Sở Mộ Vân thấp giọng nói: "A Huyền, đừng lo lắng, lần này ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa."Câu hứa hẹn này của hắn, lúc này Lăng Huyền căn bản nghe không hiểu, nhưng gã cũng không muốn hiểu. Việc gã có thể làm chẳng qua chỉ là làm việc hắn muốn gã làm.Khi hoa văn trận pháp hoàn chỉnh, tâm trận bắt đầu khao khát sức mạnh. Sở Mộ Vân chuẩn bị từ lâu, trực tiếp đặt mình ở ngay mắt trận.Lăng Huyền đối với trận pháp cũng không phải dốt đặc cán mai, gã nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "A Mộc!"Sở Mộ Vân yên lặng nhìn gã: "Tin ta đi, sẽ không có việc gì đâu."Lăng Huyền trầm giọng nói: "Ta không muốn nhìn ngươi chết, cho dù ngươi vẫn có thể sống lại!"Sở Mộ Vân nở nụ cười, rất nghiêm túc nói với gã: "Yên tâm đi, ta sẽ không chết, chỉ là tận dụng sức mạnh của đối thủ để đánh trả mà thôi."Vừa dứt lời, khí lực bên trong lá chắn bắt đầu điên cuồng tuôn trào. Dòng khí mạnh mẽ kia bởi vì bị áp chế quá mức nên cực kì hung hãn, trong nháy mắt nghiền nát cỏ cây cát đá trong không gian, biến chúng thành bột phấn mịn màng, dày đặc che kín toàn bộ không gian, liên tục bị xé rách và nghiền nát. Cuối cùng dường như đã trở thành từng đám sương mù...Sở Mộ Vân muốn triệu hồi Sinh Môn tới, trên lý thuyết đây quả thực là chuyện không thể, nhưng hắn có ký ức trong quá khứ, biết Sinh Môn là cái gì, vậy thì lại có sự khác biệt to lớn.Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là vũ khí của hắn, một pháp khí xâu chuỗi không gian và thời gian.Chính là bởi vì có nó tồn tại, cho nên hắn mới có thể đi từ Địa Cầu tới Ma giới, có thể vượt qua ngàn năm thời gian ở Ma Giới, tùy ý xuyên qua.Mà Sinh Môn còn một tác dụng khác, nó và Tử Môn cùng nhau chống đỡ toàn bộ Ma giới.Thứ vốn không nên tồn tại - - "Ma giới".
Vậy Tử Môn ở đâu? Tên gọi khác của nó là Tu La Vực.Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, trận pháp đã phát động đến mức cao nhất, hắn lấy bản thân làm trung gian, kéo Sinh Môn rơi vào triệu hoán. Sau đó bởi vì hắn nhớ lại cách thao túng Sinh Môn, cho nên đang kiệt lực rút sức mạnh Sinh Môn, dùng lực lượng của nó bổ sung trận pháp, mà trận pháp còn đang lôi kéo nó nữa, như thế nghĩa là bên này tăng thì bên kia giảm, tất nhiên sắp thành công rồi.Khi toàn bộ ánh sáng phiêu tán đi, áp lực bên trong lá chắn chợt giảm xuống, sương mù tan ra. Sở Mộ Vân ít nhiều gì cũng ngẩn người trong chốc lát.Yến Trầm được triệu hồi tới đây là chuyện rất bình thường... Dù sao y cũng kẻ thống trị Sinh Môn.Nhưng...... Tại sao Mạc Cửu Thiều cũng tới?Với cả....... Sao Thẩm Thủy Yên cũng ở đây?Được thôi, nhưng khiến Sở Mộ Vân không hiểu nhất chính là, tiểu thiên sứ Quân Mặc sao cũng ở chỗ này thế?Sở tổng: Như này còn có thể tìm lại ký ức không đây?Tác giả nói:
Tôi vẫn nên làm một con chim cút yên tĩnh* thì hơn.
*Chim cút ở đây là hình ảnh ẩn dụ, thường dùng để miêu tả những người dễ thương, đáng yêu và vô hại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com