TruyenHHH.com

200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio

Đám người này...... đều muốn tới bắt người sao?

Sở Mộ Vân cạn lời.

Tạ Thiên Lan căn bản không quan tâm đến hai người ở đây. Y không chớp mắt nhìn Sở Mộ Vân: "A Vân..."

Sở Mộ Vân không muốn để ý tới y.

Tạ Thiên Lan ngược lại rất biết kéo thù hận cho mình: "Ba tháng trước là ngươi đúng không?"

Chỉ một câu nói, Thẩm Thủy Yên lập tức quay đầu nhìn về phía hắn. Yến Trầm ngược lại rất bình tĩnh, vẻ mặt y lạnh lùng, nhưng nếu cẩn thận nhìn cũng có thể phát hiện lông mày y giật liên tục.

Giọng nói của Tạ Thiên Lan đặc biệt thích hợp nói lời ngon tiếng ngọt, tựa hồ chỉ cần mở miệng, sẽ tràn ngập tình ý: "Ta thà tẩu hỏa nhập ma cũng không muốn nhìn ngươi chết vì ta một lần nữa."

Lời này khiến cho Thẩm Thủy Yên phẫn nộ.

Bốn ngàn năm trước, chuyện Sở Mộ Vân xả thân liều mạng cứu Tạ Thiên Lan chính là cái gai mà Thẩm Thủy Yên không cách nào bỏ qua được, mà hiện tại... lúc y không biết, Sở Mộ Vân lại vì Tạ Thiên Lan mà chết một lần nữa sao?

Sở Mộ Vân rất đau đầu, Tạ Thiên Lan đã đổi vị trí bản thân từ người ngoài cuộc thành nhân vật chính, hay là đang muốn một chọi hai tên ngốc - - Y rốt cuộc là tới đục nước béo cò hay là muốn tặng đầu mình?

Sở Mộ Vân cân nhắc sức chiến đấu của ba người hiện tại một chút. Thẩm Thủy Yên không tính là thời kỳ mạnh nhất, dù sao tiểu lang khuyển khó đối phó, hai người trước đó đánh nhau một trận, phỏng chừng tiêu hao không ít sức mạnh. Tạ Thiên Lan tẩu hỏa nhập ma, mặc dù được y chữa trị, nhưng vẫn coi như là bị thương. Yến Trầm bây giờ... có thể xem như là yếu nhất.

Nhưng dù y có yếu, nhưng chỉ cần hợp lực với bất cứ ai trong hai người kia, người còn lại đều sẽ phải chết.

Sở Mộ Vân đành phải kéo Tạ Thiên Lan ra. Hắn lạnh mặt nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không chết thật, chỉ là không muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi."

Kỹ năng đâm xuyên tim người khác của Sở tổng tuyệt đối được max điểm.

Vừa nói dứt câu, cơ thể Tạ Thiên Lan đã cứng đờ. Sắc mặt Thẩm Thủy Yên thoáng cái lại dễ coi, y và Tạ Thiên Lan vốn không hợp nhau, giờ phút này không chút khách sáo cười nhạo: "Tự mình đa tình."

Tạ Thiên Lan quay đầu nhìn y, híp mắt phản biện: "Rốt cuộc là ai đa tình? A Vân từ đầu đến cuối đều không muốn ngươi."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "(⊙ v⊙), thật náo nhiệt!"

Khóe miệng Sở Mộ Vân giật giật: Một người rồi lại hai người, không ai là bớt lo.

Thẩm Thủy Yên luôn cảm thấy mình không được chào đón, Sở Mộ Vân cũng không cho y sắc mặt tốt. Mặc cho y ăn nói khép nép cầu xin như thế nào, hắn đều lạnh lùng với y. Lúc này y lại bị Tạ Thiên Lan chọc tức, trong nháy mắt nhịn không được, trường kiếm xé gió mà ra, muốn đánh nhau đến nơi.

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, xốc chăn lên.

Hắn không mặc quần áo, tối hôm qua bị Yến Trầm giày vò một phen, cơ thể lưu lại không ít dấu vết. Buổi sáng Thẩm Thủy Yên tức giận, cố tình mút ra một đống dâu tây.

Cơ thể Sở Mộ Vân vốn trắng nõn, dưới ánh trăng sáng ngời lại càng vô cùng quyến rũ. Hắn không hề kiêng dè đi xuống giường, ba người ở đây lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.

Thẩm Thủy Yên thu hồi trường kiếm, kéo áo choàng muốn bọc hắn lại.

Sở Mộ Vân đẩy ra, cứ đứng như vậy, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đi ra ngoài."

Không ai nhúc nhích.

Sở Mộ Vân nhướng mày: "Tất cả ra ngoài cho ta!"

Hắn hiếm khi cao giọng, Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan đều giật mình, Yến Trầm lại xoay người rời khỏi phòng.

Tạ Thiên Lan nhìn Sở Mộ Vân, lại liếc Thẩm Thủy Yên, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.

Hiển nhiên, "không hiểu chuyện nhất" chính là Thẩm Thủy Yên, dù sao người này cho tới bây giờ luôn không phải là người nghe lời.

Sở Mộ Vân mềm giọng, thở dài nói: "Đi ra ngoài trước, ta mặc quần áo."

Thẩm Thủy Yên không chịu xê dịch một bước.

Sở Mộ Vân còn nói thêm: "Tiểu Yên, nghe lời."

Thẩm Thủy Yên mím chặt môi: "Ngươi biến mất thì làm sao bây giờ?"

Sở Mộ Vân dừng lại.

Giọng Thẩm Thủy Yên rất ấm ức: "Mỗi lần ngươi rời đi là lại biến mất không thấy tăm hơi."

Sở Mộ Vân đành phải kiên nhẫn trấn an y: "Lần này sẽ không."

Thẩm Thủy Yên một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng rõ ràng là không tin.

Sở Mộ Vân nói: "Ta...... sẽ không rời khỏi Chiếu Mai Sơn."

Tốt lắm, câu này thành công khiến Thẩm Thủy Yên phất tay áo rời đi.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Sở Mộ Vân ấn huyệt thái dương, có chút âu sầu.

Ba người đã loạn thành một nồi cháo, thêm mấy người nữa thật sự sẽ hủy Chiếu Mai Sơn mất.

Yến Trầm muốn làm cái gì? Gây xích mích để bọn họ đánh nhau? Chết một người ít đi một đối thủ?

Sở Mộ Vân chậm rãi mặc quần áo, trong đầu lại đang nhanh chóng xoay chuyển, tính toán phải làm thế nào để dụ hai vị bên ngoài kia rời đi.

Ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, Sở Mộ Vân vừa định mở miệng, Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên gần như là trăm miệng một lời: "Ngươi mặc cái gì vậy?"

Sở Mộ Vân không kịp phản ứng.

Yến Trầm ở một bên cười lạnh: "Hắn vốn là người hầu của Chiếu Mai Sơn, ăn mặc như vậy sai chỗ nào?"

Sở Mộ Vân: "...."

Mắt thấy giá trị thù hận dời đi, ba người lại muốn đánh nhau, Sở Mộ Vân vội vàng nói: "Ta có thể nói chuyện riêng với các ngươi không?"

Lần này ba người thật sự ăn ý, không ai lên tiếng.

Ai cũng không ngốc, hơn nữa họ đều hiểu Sở Mộ Vân ở một mức nhất định. Từ câu nói này của hắn, họ có thể hiểu được hắn muốn làm gì.

Tụ lại một chỗ không có cách nào dỗ dành, tách từng người ra để lừa gạt lại là sở trường của Sở Mộ Vân.

Yến Trầm mở miệng trước: "Ta không có gì để nói. Tiệc ngắm mai vào sáng mai, ai có thành ý thì người đó mang hắn đi."

Thẩm Thủy Yên nhìn chằm chằm y: "Ta muốn đưa hắn đi ngay bây giờ!"

Yến Trầm cười khẽ: "Ngươi có thể thử xem."

Thẩm Thủy Yên nheo mắt lại: "Ngươi cho rằng Chiếu Mai Sơn này ngăn được ta?"

Nói xong y lại liếc mắt nhìn Tạ Thiên Lan, cười nhạo nói: "Có thêm tên phế vật này cũng đừng hòng nghĩ có thể ngăn cản ta!"

Tạ Thiên Lan rất bình tĩnh, nghe lời này xong sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn y.

Yến Trầm cười: "Ý ta là, Sở Mộ Vân sẽ không đi theo ngươi."

Thẩm Thủy Yên đột nhiên dừng lại.

Yến Trầm cầm tay Sở Mộ Vân, giọng nói cực kỳ dịu dàng, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: "Hắn yêu ta, càng không thể rời khỏi ta. Cho dù bây giờ ngươi mang hắn đi, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách chạy về."

"A." Yến Trầm còn nói thêm: "Muốn giết ta sao? Vô dụng, nếu ta chết thì A Vân của ngươi sẽ dùng mạng của mình để cứu ta."

"Dù sao... Hắn cũng không chết được."

Nói xong, Yến Trầm hơi nghiêng đầu nhìn về phía Sở Mộ Vân: "A Vân, ta nói có đúng không?"

Sở Mộ Vân: "... Đúng."

Nụ cười nơi khóe miệng Yến Trầm càng trở nên rạng rỡ: "Ngươi sẽ không rời khỏi ta đúng không?"

Sở Mộ Vân: "Đúng vậy."

Yến Trầm: "Cho dù ta không yêu ngươi."

Sở Mộ Vân: "Cho dù ngươi không yêu ta."

Đoạn trò chuyện này hoàn toàn khiến cho Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan đông cứng thành pho tượng. Bọn họ kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt ngập tràn sự khó tin.

Yến Trầm mỉm cười với bọn họ: "Mời hai vị về đi."

Y nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Sở Mộ Vân, dịu dàng nói: "Gặp lại ở tiệc ngắm mai, ta rất chờ mong lễ vật của các ngươi."

"Nếu như ta muốn cướp thì sao?" Một giọng nói vô cùng kiêu ngạo vang lên.

Ngay sau đó, một trận đất rung núi chuyển, kiếm khí xé rách trời cao, uy áp che trời rợp đất đè xuống!

Giơ tay chính là sát chiêu, thân thể này của Sở Mộ Vân tu vi thấp, bị chấn động đến nổi khí huyết cuồn cuộn, hắn mắng thầm: Lăng Huyền, con mẹ ngươi có thể thành thật một chút hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com