200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Đây là giọng nói phát ra từ bên ngoài cung điện, thế mà lại như đang vang vọng bên tai.
Tuy chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ riêng âm thanh đã khiến người ta tưởng tượng ra nam nhân tóc đỏ ngang ngược.
Sở Mộ Vân hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"
Bọn họ vẫn đang làm chuyện thân mật nhất.
Thẩm Thủy Yên im lặng nhìn hắn.
Sở Mộ Vân hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Tiểu Yên, ta xin lỗi."
Thẩm Thủy Yên nghe lời này của hắn, cảm thấy cực kỳ mỉa mai. Y cúi đầu, hung hăng cắn vào cái cổ trắng nõn, nếm máu tươi, để lại dấu vết. Nhưng vẫn còn chưa đủ, làm sao có thể đủ được?
Cái gọi là một ngàn năm, ba ngàn năm, gặp lại cũng không chịu nhận, cuối cùng chỉ đổi được ba chữ này. Làm sao y có thể cam lòng?
Sở Mộ Vân không hề động đậy, mặc cho y làm gì thì làm. Nhưng đôi mắt lại tựa như rời khỏi cơ thể hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn y.
Nhìn y mất bình tĩnh, nhìn y phát điên, nhìn y chìm đắm trong tình cảm vô vọng, chật vật đau khổ.
Trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác tủi nhục khó tả. Thứ này không phải mới xuất hiện, mà từ lâu về trước, trong vô số lần tuyệt vọng và giãy giụa.
Nếu y giết hắn, liệu hắn sẽ thuộc về y chứ?
Trong lòng Thẩm Thủy Yên tràn ngập những suy nghĩ điên cuồng, nhưng y lại vô cùng bi ai biết rằng điều đó là vô ích. Bây giờ y giết hắn chỉ khiến hắn có cơ hội trốn thoát lần nữa.
Nhưng... y lại không thể nhốt được hắn.
Dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ, trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác bất lực khó tả.
Cả đời y chỉ quan tâm đến một người, ngay cả ý nghĩa cuộc sống cũng gắn liền với hắn, nhưng người này lại không muốn thuộc về y.
Vẻ mặt Sở Mộ Vân rất bình tĩnh. Hắn dịu dàng nhìn Thẩm Thủy Yên, thậm chí còn hôn lên trán y để an ủi. Giọng nói của hắn dường như vượt qua thời gian và không gian, quay trở lại thời điểm họ lần đầu gặp nhau.
Hắn mạnh mẽ, mà y còn trẻ.
Âm thanh như cát nóng chảy vào tai, bao trùm cả cuộc đời y bằng hơi ấm.
"Là lỗi của ta, đừng khóc."
Cuối cùng Thẩm Thủy Yên cũng dừng lại. Y nhìn Sở Mộ Vân, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại không có chút cảm xúc yếu đuối nào. Chỉ là tình cảm sâu đậm bị đè nén càng trở nên đáng sợ.
"Rốt cuộc là tại sao?"
Sở Mộ Vân nhắm mắt lại: "Không có lý do gì cả, mọi chuyện đã qua rồi."
Thẩm Thủy Yên trừng mắt nhìn hắn: "Cho nên ngươi không cần ta nữa phải không?"
Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói: "Sau khi chết, ta đã quên đi rất nhiều chuyện. Đôi khi quá đau đớn sẽ quên nhiều hơn, nhưng ta dần dần nhớ lại một số hình ảnh mơ hồ."
Sở Mộ Vân chưa bao giờ nói điều này, trong lúc nhất thời Thẩm Thủy Yên không thể biết được hắn có nói thật hay không.
Hắn tiếp tục nói tiếp: "Ví dụ như... Ta nhớ mình đã yêu một người. Có lúc y là một thiếu niên đáng yêu, có lúc lại là một nam nhân tuấn mỹ. Ta nhớ y, nhưng lại không thể nhìn thấy y, cảm xúc như vậy thỉnh thoảng bủa vây lấy ta."
"Thật ra quên hết kiếp trước và kiếp này cũng là chuyện tốt, chỉ như vậy ta mới có thể sống một cuộc sống mới. Nhưng dường như ta không thể quên được."
"Dù sao thì mọi chuyện đã qua, dù ta có nhớ lại thì sao? Khi mất trí nhớ, ta đã bắt đầu một cuộc sống mới. Ta gặp những người khác, có người mà ta quan tâm... Ta không thể sống mãi trong quá khứ, gánh vác mọi thứ trên lưng mình..."
Sở Mộ Vân đau đớn lắc đầu: "...Như vậy ta thiếu nợ rất nhiều, ta... còn không nhớ rõ."
Nói xong, hắn lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thẩm Thủy Yên: "Tiểu Yên, cứ coi như ta đã chết rồi. Ta không còn là Thẩm Vân nữa, cũng không còn là Lăng Mộc. Ta..."
Thẩm Thủy Yên không chớp mắt nhìn y, như thể đang cố gắng phân biệt thật giả.
Những gì hắn nói là thật ư? A Vân có nói dối y không? Hay đây chỉ là lời nói để kiếm cớ rời xa y?
Bốn nghìn năm qua y đã biết quá nhiều chuyện, vì vậy y không biết có nên tin tưởng hắn nữa không.
Sao Sở Mộ Vân có thể không biết y đang nghĩ gì.
Hắn chậm rãi cụp mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay lại nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên.
"Ngươi xem, ngươi không thể tin tưởng ta nữa. Nếu hai người mất đi niềm tin cơ bản nhất, ở bên nhau cũng chỉ giày vò đối phương. Chúng ta..."
"Ta tin ngươi." Thẩm Thủy Yên ngắt lời hắn, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Ta tin tất cả những gì ngươi nói."
Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Thủy Yên thở phào, nhẹ giọng nói: "Cho ta một cơ hội được không? Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, sẽ không để ngươi chết. Chỉ cần ngươi ở lại bên ta, chỉ nhìn ta, chỉ nghĩ về ta. Những chuyện khác không cần lo lắng, ta có thể giúp ngươi giải quyết, ngươi chỉ cần......"
Sở Mộ Vân giật mình.
Thẩm Thủy Yên nhìn thấy trong mắt Sở Mộ Vân lóe lên sự thống khổ.
Sau đó giống như thiên tai, những cảm xúc đen tối đáng sợ điên cuồng ập đến. Trong nháy mắt, chút ấm áp mới dâng trong trái tim bị nuốt chửng hoàn toàn.
Giọng nói y mất đi độ ấm: "Ngươi không thể buông bỏ Lăng Huyền."
Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.
Giọng nói khàn khàn của Thẩm Thủy Yên tràn ngập cố chấp và tuyệt vọng: "Ngươi vốn dĩ không quan tâm đến ta. Gọi là gánh vác tất cả nhưng thật ra là ngươi đã buông bỏ, quên đi ta, quên Mạc Cửu Thiều, quên cả Tạ Thiên Lan. Người mà ngươi nhớ đến chỉ có kẻ điên ở ngoài kia!"
Sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, lưng thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, không chịu nói thêm một câu.
Nhưng đôi khi sự im lặng chính là câu trả lời.
Thẩm Thủy Yên đứng dậy. Đôi mắt y hoàn toàn tối tăm, không một chút ánh sáng: "Chờ ta trở về."
Sở Mộ Vân cũng đứng dậy, lo lắng nói: "Ngươi định làm gì?"
Khóe miệng Thẩm Thủy Yến nhếch lên quỷ dị: "Ngươi không biết sao?"
Nhìn thấy sự bất an trong mắt Sở Mộ Vân, đáy lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên khoái cảm ác ý. Y nhẹ nhàng nói: "Ta đã từng giết Tạ Thiên Lan, bây giờ cũng có thể giết Lăng Huyền!"
"Thẩm Thủy Yên!" Dường như Sở Mộ Vân chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của y.
Nụ cười của Thẩm Thủy Yên càng diễm lệ hơn. Y bóp cằm Sở Mộ Vân, vô cùng dịu dàng nói: "A Vân, ta không thể rời xa ngươi, vậy nên... làm gì cũng không quan trọng, miễn là ta có được ngươi."
Trong mắt Sở Mộ Vân lộ ra sự hoảng sợ, cố gắng giữ chặt y, nhưng tu vi không đủ nên không thể làm gì.
Thẩm Thủy Yên bước ra khỏi phòng, giơ tay hủy bỏ trận pháp phòng ngự bao quanh cung điện, đối mặt với Lăng Huyền.
Gió nổi lên, ánh sáng đỏ chiếu trên khuôn mặt anh tuấn như ban mai.
Ba nghìn năm không gặp, tiểu lang khuyển đã biến mất, thay vào đó là Đế tôn Phẫn nộ kiêu ngạo hiếu chiến.
Sở Mộ Vân đi theo ra ngoài, ngước mắt đối diện với Lăng Huyền.
Đôi môi mỏng của Lăng Huyền hơi cong, nửa cười nửa không trêu chọc: "Đóa Đóa, ta đến đây đón ngươi."
Sở Mộ Vân: "..."
Tuy chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ riêng âm thanh đã khiến người ta tưởng tượng ra nam nhân tóc đỏ ngang ngược.
Sở Mộ Vân hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"
Bọn họ vẫn đang làm chuyện thân mật nhất.
Thẩm Thủy Yên im lặng nhìn hắn.
Sở Mộ Vân hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Tiểu Yên, ta xin lỗi."
Thẩm Thủy Yên nghe lời này của hắn, cảm thấy cực kỳ mỉa mai. Y cúi đầu, hung hăng cắn vào cái cổ trắng nõn, nếm máu tươi, để lại dấu vết. Nhưng vẫn còn chưa đủ, làm sao có thể đủ được?
Cái gọi là một ngàn năm, ba ngàn năm, gặp lại cũng không chịu nhận, cuối cùng chỉ đổi được ba chữ này. Làm sao y có thể cam lòng?
Sở Mộ Vân không hề động đậy, mặc cho y làm gì thì làm. Nhưng đôi mắt lại tựa như rời khỏi cơ thể hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn y.
Nhìn y mất bình tĩnh, nhìn y phát điên, nhìn y chìm đắm trong tình cảm vô vọng, chật vật đau khổ.
Trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác tủi nhục khó tả. Thứ này không phải mới xuất hiện, mà từ lâu về trước, trong vô số lần tuyệt vọng và giãy giụa.
Nếu y giết hắn, liệu hắn sẽ thuộc về y chứ?
Trong lòng Thẩm Thủy Yên tràn ngập những suy nghĩ điên cuồng, nhưng y lại vô cùng bi ai biết rằng điều đó là vô ích. Bây giờ y giết hắn chỉ khiến hắn có cơ hội trốn thoát lần nữa.
Nhưng... y lại không thể nhốt được hắn.
Dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ, trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác bất lực khó tả.
Cả đời y chỉ quan tâm đến một người, ngay cả ý nghĩa cuộc sống cũng gắn liền với hắn, nhưng người này lại không muốn thuộc về y.
Vẻ mặt Sở Mộ Vân rất bình tĩnh. Hắn dịu dàng nhìn Thẩm Thủy Yên, thậm chí còn hôn lên trán y để an ủi. Giọng nói của hắn dường như vượt qua thời gian và không gian, quay trở lại thời điểm họ lần đầu gặp nhau.
Hắn mạnh mẽ, mà y còn trẻ.
Âm thanh như cát nóng chảy vào tai, bao trùm cả cuộc đời y bằng hơi ấm.
"Là lỗi của ta, đừng khóc."
Cuối cùng Thẩm Thủy Yên cũng dừng lại. Y nhìn Sở Mộ Vân, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại không có chút cảm xúc yếu đuối nào. Chỉ là tình cảm sâu đậm bị đè nén càng trở nên đáng sợ.
"Rốt cuộc là tại sao?"
Sở Mộ Vân nhắm mắt lại: "Không có lý do gì cả, mọi chuyện đã qua rồi."
Thẩm Thủy Yên trừng mắt nhìn hắn: "Cho nên ngươi không cần ta nữa phải không?"
Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói: "Sau khi chết, ta đã quên đi rất nhiều chuyện. Đôi khi quá đau đớn sẽ quên nhiều hơn, nhưng ta dần dần nhớ lại một số hình ảnh mơ hồ."
Sở Mộ Vân chưa bao giờ nói điều này, trong lúc nhất thời Thẩm Thủy Yên không thể biết được hắn có nói thật hay không.
Hắn tiếp tục nói tiếp: "Ví dụ như... Ta nhớ mình đã yêu một người. Có lúc y là một thiếu niên đáng yêu, có lúc lại là một nam nhân tuấn mỹ. Ta nhớ y, nhưng lại không thể nhìn thấy y, cảm xúc như vậy thỉnh thoảng bủa vây lấy ta."
"Thật ra quên hết kiếp trước và kiếp này cũng là chuyện tốt, chỉ như vậy ta mới có thể sống một cuộc sống mới. Nhưng dường như ta không thể quên được."
"Dù sao thì mọi chuyện đã qua, dù ta có nhớ lại thì sao? Khi mất trí nhớ, ta đã bắt đầu một cuộc sống mới. Ta gặp những người khác, có người mà ta quan tâm... Ta không thể sống mãi trong quá khứ, gánh vác mọi thứ trên lưng mình..."
Sở Mộ Vân đau đớn lắc đầu: "...Như vậy ta thiếu nợ rất nhiều, ta... còn không nhớ rõ."
Nói xong, hắn lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thẩm Thủy Yên: "Tiểu Yên, cứ coi như ta đã chết rồi. Ta không còn là Thẩm Vân nữa, cũng không còn là Lăng Mộc. Ta..."
Thẩm Thủy Yên không chớp mắt nhìn y, như thể đang cố gắng phân biệt thật giả.
Những gì hắn nói là thật ư? A Vân có nói dối y không? Hay đây chỉ là lời nói để kiếm cớ rời xa y?
Bốn nghìn năm qua y đã biết quá nhiều chuyện, vì vậy y không biết có nên tin tưởng hắn nữa không.
Sao Sở Mộ Vân có thể không biết y đang nghĩ gì.
Hắn chậm rãi cụp mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay lại nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên.
"Ngươi xem, ngươi không thể tin tưởng ta nữa. Nếu hai người mất đi niềm tin cơ bản nhất, ở bên nhau cũng chỉ giày vò đối phương. Chúng ta..."
"Ta tin ngươi." Thẩm Thủy Yên ngắt lời hắn, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Ta tin tất cả những gì ngươi nói."
Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Thủy Yên thở phào, nhẹ giọng nói: "Cho ta một cơ hội được không? Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, sẽ không để ngươi chết. Chỉ cần ngươi ở lại bên ta, chỉ nhìn ta, chỉ nghĩ về ta. Những chuyện khác không cần lo lắng, ta có thể giúp ngươi giải quyết, ngươi chỉ cần......"
Sở Mộ Vân giật mình.
Thẩm Thủy Yên nhìn thấy trong mắt Sở Mộ Vân lóe lên sự thống khổ.
Sau đó giống như thiên tai, những cảm xúc đen tối đáng sợ điên cuồng ập đến. Trong nháy mắt, chút ấm áp mới dâng trong trái tim bị nuốt chửng hoàn toàn.
Giọng nói y mất đi độ ấm: "Ngươi không thể buông bỏ Lăng Huyền."
Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.
Giọng nói khàn khàn của Thẩm Thủy Yên tràn ngập cố chấp và tuyệt vọng: "Ngươi vốn dĩ không quan tâm đến ta. Gọi là gánh vác tất cả nhưng thật ra là ngươi đã buông bỏ, quên đi ta, quên Mạc Cửu Thiều, quên cả Tạ Thiên Lan. Người mà ngươi nhớ đến chỉ có kẻ điên ở ngoài kia!"
Sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, lưng thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, không chịu nói thêm một câu.
Nhưng đôi khi sự im lặng chính là câu trả lời.
Thẩm Thủy Yên đứng dậy. Đôi mắt y hoàn toàn tối tăm, không một chút ánh sáng: "Chờ ta trở về."
Sở Mộ Vân cũng đứng dậy, lo lắng nói: "Ngươi định làm gì?"
Khóe miệng Thẩm Thủy Yến nhếch lên quỷ dị: "Ngươi không biết sao?"
Nhìn thấy sự bất an trong mắt Sở Mộ Vân, đáy lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên khoái cảm ác ý. Y nhẹ nhàng nói: "Ta đã từng giết Tạ Thiên Lan, bây giờ cũng có thể giết Lăng Huyền!"
"Thẩm Thủy Yên!" Dường như Sở Mộ Vân chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của y.
Nụ cười của Thẩm Thủy Yên càng diễm lệ hơn. Y bóp cằm Sở Mộ Vân, vô cùng dịu dàng nói: "A Vân, ta không thể rời xa ngươi, vậy nên... làm gì cũng không quan trọng, miễn là ta có được ngươi."
Trong mắt Sở Mộ Vân lộ ra sự hoảng sợ, cố gắng giữ chặt y, nhưng tu vi không đủ nên không thể làm gì.
Thẩm Thủy Yên bước ra khỏi phòng, giơ tay hủy bỏ trận pháp phòng ngự bao quanh cung điện, đối mặt với Lăng Huyền.
Gió nổi lên, ánh sáng đỏ chiếu trên khuôn mặt anh tuấn như ban mai.
Ba nghìn năm không gặp, tiểu lang khuyển đã biến mất, thay vào đó là Đế tôn Phẫn nộ kiêu ngạo hiếu chiến.
Sở Mộ Vân đi theo ra ngoài, ngước mắt đối diện với Lăng Huyền.
Đôi môi mỏng của Lăng Huyền hơi cong, nửa cười nửa không trêu chọc: "Đóa Đóa, ta đến đây đón ngươi."
Sở Mộ Vân: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com