200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Sở Mộ Vân nhướng mày, trong lòng hơi giật mình.
Gương kí ức quả thực là một thần khí gian lận, xem ra bí mật của hắn đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Mặc Cửu Thiều.
Thẩm Thủy Yên đột ngột đứng dậy, tay áo rộng xếp trên đất thành từng lớp. Khuôn mặt y vốn là dịu dàng, nhưng vì sự sắc bén giữa mày của chủ nhân mà bộc phát sát khí.
"Tất cả lui xuống!"
Giọng nói y lạnh lẽo, vẻ tức giận không che giấu. Nếu nhìn kỹ gần như có thể thấy gân xanh nổi lên trên vầng trán trắng nõn của y.
Người hầu lặng lẽ lui xuống, trong đó có Sở Mộ Vân. Mặc dù hắn muốn nghe nhiều hơn, nhưng tình thế đã đến mức này, hắn chỉ đành cúi đầu lui xuống.
Đại sảnh rộng lớn lập tức trống vắng.
Thiếu niên trông giống như 'Sở Mộ Vân' đứng bên cạnh Mạc Cửu Thiều cũng đi ra ngoài.
Thẩm Thủy Yên giơ tay mở ra một kết giới, có thể ngăn cách tất cả những người khác.
Mạc Cửu Thiều vẫn bình tĩnh, chậm rãi lắc chén trà Vân Vụ trong tay.
Thẩm Thủy Yên nhìn chằm chằm hắn nói: "Bọn họ là cùng một người, không còn nghi ngờ gì nữa."
Mạc Cửu Thiều đặt tách trà xuống, cuối cùng ngước mắt nhìn y: "Nhưng bọn họ là cùng một người từ khi nào?"
Thẩm Thủy Yên nheo mắt nhìn Mạc Cửu Thiều.
Vẻ mặt của Mạc Cửu Thiều vẫn không thay đổi.
Một lúc sau, Mạc Cửu Thiều cười khẽ, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Sao vậy? Ngươi không cam lòng à? Cho rằng A Vân thật sự thích ngươi?"Thẩm Thủy Yên lại gần Mạc Cửu Thiều, nhìn y từ trên cao xuống: "Năm đó ngươi châm ngòi giữa Tạ Thiên Lan và ta, hết lần này đến lần khác đùa cợt A Vân, cuối cùng còn dạy hắn loại pháp thuật ngu ngốc kia. Cả đời A Vân đều bị ngươi hại, chẳng lẽ hắn không hận ngươi sao?? Hắn chỉ mong ngươi sống không bằng chết! Nếu hắn có thể sống lại, gặp lại ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù?"Ánh mắt Mạc Cửu Thiều trở nên u ám.
Thẩm Thủy Yên cười nói: "Ta cũng đã xem qua gương kí ức, A Vân đã luôn giả vờ ngây thơ vô hại từ khi được ngươi nhận nuôi. Nhưng ngươi đâu thể thấy được khuôn mặt thật sự của hắn. Bây giờ nhắc đến chuyện cũ để làm gì?"
"Còn về Lăng Huyền..." Trong mắt Thẩm Thủy Yên lóe lên sát khí, nhưng giọng điệu lại vô cùng khinh thường: "Con chó điên ngoài việc cắn người khắp nơi thì còn biết được gì? A Vân chỉ lợi dụng gã để hành hạ ngươi thôi. "
Mạc Cửu Thiều đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Thủy Yên: "Ngươi đang giấu ta chuyện gì?"
Thẩm Thủy Yên quay lại nhìn y: "Còn ngươi thì kể mọi chuyện cho ta sao?"
Hai người nhìn nhau đối chọi gay gắt. Mỗi người đều che giấu tâm tư của mình, cố gắng moi thêm thông tin từ đối phương, nhưng lại không muốn chia sẻ bí mật mà mình có.
Sự hợp tác này ngay từ đầu đã không thẳng thắn chút nào, họ chỉ miễn cưỡng hợp tác vì cả hai đều biết bí mật "Sở Mộ Vân và Thẩm Vân là cùng một người". Bọn họ cùng lợi dụng thứ có trong tay đối phương để thăm dò ra càng nhiều chân tướng, tìm ra người kia.
Nhưng... không ai trong số họ sẵn sàng nhượng bộ.
Bởi vì cuối cùng Sở Mộ Vân chỉ có một, bọn họ đều muốn độc chiếm hắn.
Sự mâu thuẫn sâu sắc này khiến họ không thể thành thật.
Thẩm Thủy Yên và Mạc Cửu Thiều chia tay trong không vui, cuộc đối đầu kết thúc mà không có kết quả.
***
Kể từ khi Sinh Môn ở nơi Yến Trầm bộc phát, Sở Mộ Vân biến mất vô cớ, Mạc Cửu Thiều đã dùng gương kí ức để quan sát từng mọi thứ ở Thiên Loan Phong.
Y biết mình đã bị lừa từ đầu đến cuối.
Dù là Sở Mộ Vân hay Băng Linh Thú thì đều đùa bỡn y trong lòng bàn tay. Cuối cùng y còn ngu ngốc đồng ý ở bên hắn mãi mãi.
Nhưng Mạc Cửu Thiều không hiểu tại sao Sở Mộ Vân lại đối xử với y như vậy. Trả thù vì diệt môn sao? Không thể nào, lúc đầu Sở Mộ Vân chắc chắn không biết chuyện này, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã bắt đầu diễn rồi.
Hơn nữa... đó không phải là điều mà một thiếu niên mười tuổi nghĩ ra.
Mạc Cửu Thiều không thể hiểu được, mãi đến khi Thẩm Thủy Yên tìm đến, nói với y rằng dáng vẻ Thẩm Vân cực kỳ giống Sở Mộ Vân.
Ký ức này là của duy nhất Thẩm Thủy Yên. Bởi vì trong mười năm ở Nhân giới, chỉ có Thẩm Thủy Yên mới nhìn thấy Thẩm Vân thực sự.
Mạc Cửu Thiều đột nhiên hiểu ra, cuối cùng liên kết mọi thứ lại với nhau.
Sở Mộ Vân chính là Thẩm Vân. Ba ngàn năm sau, hắn sống lại trong thân xác thiếu niên, nhìn thấy Mạc Cửu Thiều liền nhớ lại mối hận xưa, trong lòng tức giận nên diễn một vở kịch, đùa bỡn y trong lòng bàn tay.
Sau khi biết được sự thật, Mạc Cửu Thiều vô cùng tức giận, tất cả tình yêu mà y trao cho hắn đều biến thành hận thù. Thẩm Thủy Yên muốn tìm Thẩm Vân, Mạc Cửu Thiều cũng muốn tìm hắn, bắt hắn phải trả giá xứng đáng!
Hai người hợp tác, tìm ra quy luật sống lại của Sở Mộ Vân. Họ nghĩ mọi cách tìm kiếm một cơ thể phù hợp, sau đó quan sát và kiểm tra chặt chẽ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Mạc Cửu Thiều bình tĩnh lại phát hiện có điều gì không đúng.
Rốt cuộc Thẩm Vân là Sở Mộ Vân, hay Sở Mộ Vân là Thẩm Vân?
Thẩm Thủy Yên tiễn Mạc Cửu Thiều đi, ngồi ở trong đại sảnh hơn nửa giờ mới chậm rãi đứng dậy.
Y một mình đi đến khoảng sân vắng vẻ, bước vào phòng, ấn nút mở cơ quan rồi bước xuống tầng hầm băng ẩn sâu dưới lòng đất. Tiếng bước chân lặng lẽ đến mức cô đơn.
Nơi đó có một nam nhân đang ngủ không muốn tỉnh lại.
Thẩm Thủy Yên ngồi ở mép giường, nắm lấy tay hắn, thân mật đặt lên má.
Trên mặt y không hề che giấu sự ỷ lại và mê muội, giọng nói cũng không lạnh lùng như khi ở ngoài. Y hạ giọng, nhẹ nhàng như làn gió đêm xuân.
"A Vân... Rốt cuộc là ngươi nghĩ đến ai?"
"Là Lăng Huyền? Hay Yến Trầm?"
Y tham lam cọ lòng bàn tay lạnh lẽo không chút hơi ấm, thở dài khe khẽ.
Hôm nay Mạc Cửu Thiều tìm đến, Thẩm Thủy Yên biết mình không thể giấu được nữa.
Rốt cuộc Thẩm Vân là Sở Mộ Vân, hay Sở Mộ Vân là Thẩm Vân, không ai có thể rõ hơn y được.
Bởi vì khi y mở ra Sinh Môn đã nhìn thấy một A Vân trẻ tuổi, còn là một Băng Linh Thú.
Thật đáng tiếc hắn lúc đó đang vô cùng tổn thương và tuyệt vọng.
Thẩm Thủy Yên không biết hắn đã gặp chuyện gì. Y chỉ muốn mang hắn về, cướp hắn đi, độc chiếm hắn, có được hắn, không cho bất cứ ai nhìn thấy hắn.
Có lẽ vì sự chấp niệm quá đáng này mà y đã mang Sở Mộ Vân rời khỏi bốn ngàn năm sau.
Sau đó... mới có Thẩm Vân của y.
Rốt cuộc ai là ai. Thẩm Thủy Yên biết rất rõ nhưng y không thể để Mạc Cửu Thiều biết chuyện này, tuyệt đối không được.
Y cần Mạc Cửu Thiều, bởi vì Mạc Cửu Thiều có cách nhận ra ai là Sở Mộ Vân.
Nhưng nam nhân đó quá xảo quyệt, không chịu tiết lộ bí mật của mình. Con át chủ bài mà Thẩm Thủy Yên dùng để điều khiển y lại không đủ.
Có lẽ nên để Mạc Cửu Thiều biết... Thẩm Vân chính là Lăng Mộc.
Nói như vậy mới khiến Mạc Cửu Thiều tin lời y.
Dù sao Sở Mộ Vân rất quan tâm đến Lăng Huyền.
Thẩm Thủy Yên đã nghĩ như vậy, sau đó lại giật mình nghĩ đến một trường hợp.
A Vân đã trở lại, hơn nữa còn đang ở Thanh Sương Cung.
Gương kí ức quả thực là một thần khí gian lận, xem ra bí mật của hắn đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Mặc Cửu Thiều.
Thẩm Thủy Yên đột ngột đứng dậy, tay áo rộng xếp trên đất thành từng lớp. Khuôn mặt y vốn là dịu dàng, nhưng vì sự sắc bén giữa mày của chủ nhân mà bộc phát sát khí.
"Tất cả lui xuống!"
Giọng nói y lạnh lẽo, vẻ tức giận không che giấu. Nếu nhìn kỹ gần như có thể thấy gân xanh nổi lên trên vầng trán trắng nõn của y.
Người hầu lặng lẽ lui xuống, trong đó có Sở Mộ Vân. Mặc dù hắn muốn nghe nhiều hơn, nhưng tình thế đã đến mức này, hắn chỉ đành cúi đầu lui xuống.
Đại sảnh rộng lớn lập tức trống vắng.
Thiếu niên trông giống như 'Sở Mộ Vân' đứng bên cạnh Mạc Cửu Thiều cũng đi ra ngoài.
Thẩm Thủy Yên giơ tay mở ra một kết giới, có thể ngăn cách tất cả những người khác.
Mạc Cửu Thiều vẫn bình tĩnh, chậm rãi lắc chén trà Vân Vụ trong tay.
Thẩm Thủy Yên nhìn chằm chằm hắn nói: "Bọn họ là cùng một người, không còn nghi ngờ gì nữa."
Mạc Cửu Thiều đặt tách trà xuống, cuối cùng ngước mắt nhìn y: "Nhưng bọn họ là cùng một người từ khi nào?"
Thẩm Thủy Yên nheo mắt nhìn Mạc Cửu Thiều.
Vẻ mặt của Mạc Cửu Thiều vẫn không thay đổi.
Một lúc sau, Mạc Cửu Thiều cười khẽ, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Sao vậy? Ngươi không cam lòng à? Cho rằng A Vân thật sự thích ngươi?"Thẩm Thủy Yên lại gần Mạc Cửu Thiều, nhìn y từ trên cao xuống: "Năm đó ngươi châm ngòi giữa Tạ Thiên Lan và ta, hết lần này đến lần khác đùa cợt A Vân, cuối cùng còn dạy hắn loại pháp thuật ngu ngốc kia. Cả đời A Vân đều bị ngươi hại, chẳng lẽ hắn không hận ngươi sao?? Hắn chỉ mong ngươi sống không bằng chết! Nếu hắn có thể sống lại, gặp lại ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù?"Ánh mắt Mạc Cửu Thiều trở nên u ám.
Thẩm Thủy Yên cười nói: "Ta cũng đã xem qua gương kí ức, A Vân đã luôn giả vờ ngây thơ vô hại từ khi được ngươi nhận nuôi. Nhưng ngươi đâu thể thấy được khuôn mặt thật sự của hắn. Bây giờ nhắc đến chuyện cũ để làm gì?"
"Còn về Lăng Huyền..." Trong mắt Thẩm Thủy Yên lóe lên sát khí, nhưng giọng điệu lại vô cùng khinh thường: "Con chó điên ngoài việc cắn người khắp nơi thì còn biết được gì? A Vân chỉ lợi dụng gã để hành hạ ngươi thôi. "
Mạc Cửu Thiều đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Thủy Yên: "Ngươi đang giấu ta chuyện gì?"
Thẩm Thủy Yên quay lại nhìn y: "Còn ngươi thì kể mọi chuyện cho ta sao?"
Hai người nhìn nhau đối chọi gay gắt. Mỗi người đều che giấu tâm tư của mình, cố gắng moi thêm thông tin từ đối phương, nhưng lại không muốn chia sẻ bí mật mà mình có.
Sự hợp tác này ngay từ đầu đã không thẳng thắn chút nào, họ chỉ miễn cưỡng hợp tác vì cả hai đều biết bí mật "Sở Mộ Vân và Thẩm Vân là cùng một người". Bọn họ cùng lợi dụng thứ có trong tay đối phương để thăm dò ra càng nhiều chân tướng, tìm ra người kia.
Nhưng... không ai trong số họ sẵn sàng nhượng bộ.
Bởi vì cuối cùng Sở Mộ Vân chỉ có một, bọn họ đều muốn độc chiếm hắn.
Sự mâu thuẫn sâu sắc này khiến họ không thể thành thật.
Thẩm Thủy Yên và Mạc Cửu Thiều chia tay trong không vui, cuộc đối đầu kết thúc mà không có kết quả.
***
Kể từ khi Sinh Môn ở nơi Yến Trầm bộc phát, Sở Mộ Vân biến mất vô cớ, Mạc Cửu Thiều đã dùng gương kí ức để quan sát từng mọi thứ ở Thiên Loan Phong.
Y biết mình đã bị lừa từ đầu đến cuối.
Dù là Sở Mộ Vân hay Băng Linh Thú thì đều đùa bỡn y trong lòng bàn tay. Cuối cùng y còn ngu ngốc đồng ý ở bên hắn mãi mãi.
Nhưng Mạc Cửu Thiều không hiểu tại sao Sở Mộ Vân lại đối xử với y như vậy. Trả thù vì diệt môn sao? Không thể nào, lúc đầu Sở Mộ Vân chắc chắn không biết chuyện này, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã bắt đầu diễn rồi.
Hơn nữa... đó không phải là điều mà một thiếu niên mười tuổi nghĩ ra.
Mạc Cửu Thiều không thể hiểu được, mãi đến khi Thẩm Thủy Yên tìm đến, nói với y rằng dáng vẻ Thẩm Vân cực kỳ giống Sở Mộ Vân.
Ký ức này là của duy nhất Thẩm Thủy Yên. Bởi vì trong mười năm ở Nhân giới, chỉ có Thẩm Thủy Yên mới nhìn thấy Thẩm Vân thực sự.
Mạc Cửu Thiều đột nhiên hiểu ra, cuối cùng liên kết mọi thứ lại với nhau.
Sở Mộ Vân chính là Thẩm Vân. Ba ngàn năm sau, hắn sống lại trong thân xác thiếu niên, nhìn thấy Mạc Cửu Thiều liền nhớ lại mối hận xưa, trong lòng tức giận nên diễn một vở kịch, đùa bỡn y trong lòng bàn tay.
Sau khi biết được sự thật, Mạc Cửu Thiều vô cùng tức giận, tất cả tình yêu mà y trao cho hắn đều biến thành hận thù. Thẩm Thủy Yên muốn tìm Thẩm Vân, Mạc Cửu Thiều cũng muốn tìm hắn, bắt hắn phải trả giá xứng đáng!
Hai người hợp tác, tìm ra quy luật sống lại của Sở Mộ Vân. Họ nghĩ mọi cách tìm kiếm một cơ thể phù hợp, sau đó quan sát và kiểm tra chặt chẽ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Mạc Cửu Thiều bình tĩnh lại phát hiện có điều gì không đúng.
Rốt cuộc Thẩm Vân là Sở Mộ Vân, hay Sở Mộ Vân là Thẩm Vân?
Thẩm Thủy Yên tiễn Mạc Cửu Thiều đi, ngồi ở trong đại sảnh hơn nửa giờ mới chậm rãi đứng dậy.
Y một mình đi đến khoảng sân vắng vẻ, bước vào phòng, ấn nút mở cơ quan rồi bước xuống tầng hầm băng ẩn sâu dưới lòng đất. Tiếng bước chân lặng lẽ đến mức cô đơn.
Nơi đó có một nam nhân đang ngủ không muốn tỉnh lại.
Thẩm Thủy Yên ngồi ở mép giường, nắm lấy tay hắn, thân mật đặt lên má.
Trên mặt y không hề che giấu sự ỷ lại và mê muội, giọng nói cũng không lạnh lùng như khi ở ngoài. Y hạ giọng, nhẹ nhàng như làn gió đêm xuân.
"A Vân... Rốt cuộc là ngươi nghĩ đến ai?"
"Là Lăng Huyền? Hay Yến Trầm?"
Y tham lam cọ lòng bàn tay lạnh lẽo không chút hơi ấm, thở dài khe khẽ.
Hôm nay Mạc Cửu Thiều tìm đến, Thẩm Thủy Yên biết mình không thể giấu được nữa.
Rốt cuộc Thẩm Vân là Sở Mộ Vân, hay Sở Mộ Vân là Thẩm Vân, không ai có thể rõ hơn y được.
Bởi vì khi y mở ra Sinh Môn đã nhìn thấy một A Vân trẻ tuổi, còn là một Băng Linh Thú.
Thật đáng tiếc hắn lúc đó đang vô cùng tổn thương và tuyệt vọng.
Thẩm Thủy Yên không biết hắn đã gặp chuyện gì. Y chỉ muốn mang hắn về, cướp hắn đi, độc chiếm hắn, có được hắn, không cho bất cứ ai nhìn thấy hắn.
Có lẽ vì sự chấp niệm quá đáng này mà y đã mang Sở Mộ Vân rời khỏi bốn ngàn năm sau.
Sau đó... mới có Thẩm Vân của y.
Rốt cuộc ai là ai. Thẩm Thủy Yên biết rất rõ nhưng y không thể để Mạc Cửu Thiều biết chuyện này, tuyệt đối không được.
Y cần Mạc Cửu Thiều, bởi vì Mạc Cửu Thiều có cách nhận ra ai là Sở Mộ Vân.
Nhưng nam nhân đó quá xảo quyệt, không chịu tiết lộ bí mật của mình. Con át chủ bài mà Thẩm Thủy Yên dùng để điều khiển y lại không đủ.
Có lẽ nên để Mạc Cửu Thiều biết... Thẩm Vân chính là Lăng Mộc.
Nói như vậy mới khiến Mạc Cửu Thiều tin lời y.
Dù sao Sở Mộ Vân rất quan tâm đến Lăng Huyền.
Thẩm Thủy Yên đã nghĩ như vậy, sau đó lại giật mình nghĩ đến một trường hợp.
A Vân đã trở lại, hơn nữa còn đang ở Thanh Sương Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com