TruyenHHH.com

2 Kookv Hieu Ung Gio Nam

Taehyung dời lại hai khóa học, bởi vì trong khoảng thời gian hai năm đó, mẹ Kim không có đủ tiền để đóng học phí.

Mẹ Kim vốn là giáo viên, vì thế mức lương miễn cưỡng có thể nuôi cả gia đình, nhưng kể từ lúc ba Kim tìm đến nơi công tác của bà làm loạn, không còn cách nào khác, đành phải im lặng cắn răng làm đơn xin nghỉ việc.

Chỉ là từ khi rời khỏi mái nhà không có hơi ấm đó, mẹ Kim không nộp đơn xin việc thêm lần nào nữa, quyết định tự mình mở cửa hàng.

Trong suốt quá trình mẹ Kim chuẩn bị cho việc mở cửa hàng với chút vốn ít ỏi từ khoản tiết kiệm trước đó, Taehyung sẽ tranh thủ đi làm thêm kiếm chút phí sinh hoạt.

Taehyung làm được hai ngày, mọi thứ vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ, cho đến ngày thứ ba, rốt cuộc liền bị khung cảnh trước mặt làm cho sững sờ.

Đối diện với lớp khói mỏng manh bốc lên từ nồi lẩu, gương mặt của Jungkook lúc ẩn lúc hiện, mái tóc giống như bị làn gió vờn qua có chút rối bù, thản nhiên bước vào bên trong, nâng tay với đồng phục của phục vụ khoác lên người, sau đó bước ra bên ngoài.

Taehyung đặt đồ xuống bàn xong, thời điểm lướt qua người Jungkook, cố ý dừng lại một chút, nhỏ giọng gọi, "Jungkook?"

Jungkook nghiêng đầu qua, vốn dĩ từ lúc bước chân vào đã nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Taehyung rồi, chỉ là lúc này đối diện trước mắt cậu là một đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào mình, Jungkook nói, "Này, bỏ kính ra trông dễ nhìn hơn đấy."

Taehyung đưa tay lên gãi gãi má, "Vừa rồi không may làm vỡ kính."

Jungkook chống tay lên quầy, "Sao cậu lại nhận ra được tôi?"

Taehyung cạn lời, "Tôi bị cận, không bị mù."

Jungkook lại ồ một tiếng.

Taehyung nhìn vẻ mặt bình thản của Jungkook, trong lúc chờ có thêm khách, chậm rãi nói, "Cậu cũng làm thêm ở đây hả?"

Jungkook nhìn Taehyung một lát, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Nếu không sao tôi lại ở đây? Hỏi thừa vậy."

Taehyung: ...

Anh trầm mặc một lúc rồi nói tiếp, "Tôi hơn cậu hai tuổi mà."

Jungkook nhìn Taehyung, "Thì sao?"

Taehyung hơi nhíu mày, "Sao cậu không dùng kính ngữ?"

"À." Jungkook ngân một tiếng dài, "Hình như cậu quên gì rồi."

Taehyung hỏi, "Quên cái gì?"

Jungkook nhún nhún vai, "Chúng ta học chung một khóa. Sao tôi phải dùng kính ngữ với cậu?"

Taehyung: ... Thằng nhóc này.

Hai người vẫn giữ nguyên bầu không khí như vậy, chờ đến khi có người gọi thêm món, Jungkook mới cầm theo menu rời đi, Taehyung liếc nhìn bóng lưng của Jungkook, thầm nghĩ với một kẻ có tính khí kì quặc như cậu, lại nguyện ý đi phục vụ người khác như vậy sao?

Jungkook cúi người xuống, đặt menu xuống bàn, ngữ khí vui vẻ cười cười, "Mời quý khách gọi món."

Taehyung: ... ???

Jungkook quay đầu qua liếc nhìn vẻ mặt thất kinh của Taehyung một cái, hơi hơi nhếch khóe môi.

Tình huống bất ngờ phát sinh cho dù ở quán nhậu hay quán ăn cũng không thể tránh khỏi, Jungkook trợn mắt nhìn cái áo đồng phục sạch sẽ của mình ướt thẫm một mảng trước ngực trái, sau đó lại lạnh mặt liếc nhìn thủ phạm uống say quắc cần câu đang gây sự với nhân viên ở trước mắt, quyết định dịch ra xa.

Phàm là chuyện không liên quan đến mình, thì mình sẽ không dây vào làm gì cho mệt xác.

Gã nọ túm lấy cổ áo của nhân viên, toàn thân toàn là mùi rượu, "Tao nói là mang thêm rượu ra đây!"

Nhân viên vẻ mặt khó xử, "Cái đó... Quý khách..."

Jungkook đứng ở đó lười biếng dùng tay day day lỗ tai, sau đó khoanh tay đứng một chỗ nhìn hai người bọn họ, không hề có ý định nhúng tay vào.

Đột nhiên tầm mắt mình bị che khuất, Jungkook có chút bất ngờ nhìn Taehyung chìa khăn ra, nhẹ giọng nói, "Lau áo trước đi."

Anh nói xong, lại quay lưng lại về phía Jungkook, nói với gã say rượu, "Xin lỗi quý khách, bây giờ trong quán đã không còn rượu nữa. Hay là thế này, anh báo lại địa chỉ cho tôi, sau đó về nhà đợi khoảng một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đích thân giao rượu đến cho anh."

Nhân viên nọ cảm thấy cổ áo được nới lỏng thì thở phào một hơi, Jungkook trông gã say rượu ném tiền lên bàn, trước khi rời đi còn thô tục nhổ một bãi nước bọt.

Khách trong quán ăn lại một lần nữa bàn tán xôn xao, Taehyung cúi đầu xin lỗi một lượt xong, mới nhìn Jungkook giống như đang thất thần.

Taehyung khua khua tay trước mắt cậu, "Sao thế, sao vẫn chưa lau áo? Bị dọa sợ rồi à?"

Trong mắt Taehyung thì Jungkook vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt thế kia chắc là bị dọa đến hồn bay phách lạc rồi, vì thế trong lòng đột nhiên sinh ra bản năng muốn làm anh trai.

Taehyung lấy chiếc khăn tay màu trắng trong lòng bàn tay Jungkook, trước sự ngỡ ngàng của cậu mà khẽ lau vết nước đọng trên ngực trái đối phương.

Đó là vị trí gần trái tim nhất.

Thình thịch.

Jungkook im lặng, nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc lau áo của Taehyung.

.

.

.

Thời gian làm ca buổi tối kết thúc vào chín giờ tròn, Taehyung cúi đầu tạm biệt mọi người xong, thời điểm xoay lưng đút tay vào túi áo đồng phục trường tiến về phía ngõ hẻm, lại nghe thấy sau lưng phát ra tiếng gọi, "Này."

Taehyung thở dài quay đầu lại, "Tôi tên là này sao?"

Jungkook nhìn vào mắt Taehyung trong vòng mấy giây liền hướng sang hướng khác, "Đi cùng đi."

Bên hai ven đường, gió khẽ len qua những vòm cây, giọt sương vừa kết tinh lại đọng trên những chiếc lá xanh ẩn náu dưới màn đêm, vô tình rớt xuống vai áo của Taehyung, anh khe khẽ động vai một chút, quay sang nhìn người đang đi bên cạnh mình.

Anh hỏi, "Nhà cậu cũng ở đường này à?"

Jungkook xách ba lô đeo lên vai, sau đó mới nói, "Này, sao cậu hay hỏi mấy câu thừa thãi quá vậy?"

Taehyung dường như dần quen với tính tình của Jungkook, không hề giận dữ, chỉ cười cười đổi chủ đề, "Đã bóc quà chưa?"

Jungkook mặt không đổi sắc nói, "Rồi."

Trong giọng nói của Taehyung mang theo sự vui vẻ, "Thật sao? Là gì thế? Có thích không?"

Jungkook nghe đến đây thì đột nhiên khựng lại, Taehyung khó hiểu nhìn cậu, thời điểm đối mặt với hốc mắt dần đỏ lên của đối phương thì ngẩn cả người.

Jungkook cúi thấp đầu nói, "Tôi đã nói là nên vứt nó đi rồi mà."

Taehyung chưa bắt được trọng tâm, nhưng nhìn vẻ mặt của Jungkook thế kia thì chỉ nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Jungkook càng nói càng nhỏ giọng, "Toàn là ảnh chụp lén tôi với vết sơn màu đỏ, cô ta rõ ràng là biến thái mà. Vậy mà cậu còn ép tôi nhận nó."

Taehyung không ngờ Jungkook lại trả lời như vậy, cảm thấy mình đúng là chưa hiểu chuyện gì đã vội trách mắng người ta, vì thế liền cúi đầu nói, "Xin lỗi."

Jungkook ngẩng đầu lên, nhìn thấy tóc trên chỏm đầu của đối phương đang khẽ bay, lén lút nhếch một bên khóe môi, "Không sao."

"Xin lỗi." Taehyung càng cúi thấp đầu, "Tôi không biết cô ấy lại như thế. Khiến cậu ấm ức rồi."

Hai người đi thêm một đoạn, lúc đến một ngã rẽ, Jungkook đột nhiên nói, "Tôi đi hướng này."

"Ò." Taehyung gật đầu, chỉ về phía trước mặt, "Còn tôi đi hướng này. Con đường đó không lắp đèn, đi cẩn thận."

Jungkook đi vào bên trong, liếc nhìn Taehyung đi được một đoạn đường rồi mới lớn tiếng gọi, "Taehyung."

Taehyung xoay đầu lại, "Hả?"

Jungkook cười cười nói, "Tôi đùa đó."

Taehyung: ? ? ?

Jungkook nhìn vẻ mặt của Taehyung, khóe môi lại nhếch lên thêm một chút, "Tôi ném món quà đó đi rồi. Gói giấy màu hồng sến chết đi được."

Taehyung: ...

Taehyung: ? ? ? ! ! !

"Còn nữa." Jungkook dừng lại mấy giây rồi nói tiếp, "Tôi không thích đi cẩn thận, tôi thích lao vào tường đó, có sao không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com