TruyenHHH.com

2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.

Chương 78 ...Lừa anh em chưa tính, đừng có tự lừa mình nữa chứ...

Nhaconan

Usuha Izuki mở miệng đồng ý ngay: "Được thôi, cứ bảo cô ấy đến đi."

Vodka: "...?!?!?!"

Hệ thống: 【?!?!?! Cậu thật sự đồng ý luôn à?! Tôi còn tưởng cậu muốn tra tấn Vodka một phen...】

【Đến cậu còn nghĩ vậy, thì Vodka chắc chắn cũng nghĩ tôi muốn giở trò, nên giờ tôi đồng ý càng sảng khoái thì Vodka càng nghi thần nghi quỷ thôi.】

Usuha Izuki phân tích rất lý trí: 【Cậu xem, giá trị hoài nghi của Vodka đã tăng vọt rồi kìa.】

Đúng vậy, đúng như Usuha Izuki dự đoán, giờ Vodka cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trẻ con im lặng, chắc chắn là đang giở trò.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục Usuha Izuki, vậy mà giờ Usuha Izuki lại đồng ý dễ dàng như vậy... Vodka không hề cảm thấy mình lãng phí thời gian, chỉ càng thêm đề phòng, nghi ngờ mình đã bỏ sót chỗ nào đó, liệu Usuha Izuki có đang chuẩn bị cho hắn một tin tức động trời nào không.

Tình trạng đề phòng này kéo dài rất lâu, về cơ bản chỉ cần đầu óc hơi rảnh một chút là Vodka lại không nhịn được nhớ đến chuyện này, rồi vừa cống hiến giá trị hoài nghi, vừa hỏi Scotch xem bên Usuha Izuki có xảy ra chuyện bất ngờ nào không.

Ngày đầu tiên thì ổn, Usuha Izuki ở nhà ngoài việc lười biếng nằm trên sô pha xem TV ăn trái cây, thì chỉ ra ngoài nhờ người chuyên nghiệp mát xa một chút rồi về.

Vodka và Scotch đều rất khó hiểu, không biết Usuha Izuki đang lén làm gì bên ngoài mà có thể mệt đến vậy, chẳng lẽ đi bốc vác gạch sao?

Ngày hôm sau, hai người lại gọi điện thoại.

"Thể chất thằng nhóc điên đó kém vậy, sao sống sót được ở Trung Đông?" Lợi dụng lúc Usuha Izuki không có mặt, Vodka và Scotch bắt đầu than thở, "Arak chiều hư con quá! Thằng nhóc này đúng là cái gì cũng không biết làm!"

Scotch trầm ngâm: "Chắc là có nguyên nhân."

"Còn có thể có nguyên nhân gì nữa?"

"Botanis trước đó có nói, cậu ấy bị ảnh hưởng nặng ở Trung Đông, để lại di chứng dễ ngủ."

 Scotch khéo léo nói, "Arak mang tấm lòng của người cha, không dám để cậu ấy mạo hiểm nữa là điều rất bình thường."

Vodka hiểu ngay ám chỉ của Scotch.

Sốc!! Hóa ra cái tên Usuha Izuki này thường xuyên lên cơn không phải trời sinh cũng không phải bị môi trường vặn vẹo ở Trung Đông làm cho ra, mà là đầu bị đập hỏng rồi mới biến thành bệnh tâm thần!

Thế thì chẳng phải càng khó chữa sao?!

"Ai... Nếu đã từng trải qua chuyện này, cũng khó trách bị Arak cưng chiều đến vậy." Vodka tâm trạng phức tạp.

Scotch nhân tiện tìm hiểu tình báo: "Nghe có vẻ Arak là người có tính cách cưng chiều con cái."

Mặc dù Arak là thành viên cấp cao, còn là người phụ trách khu vực Trung Đông, nhưng dù sao cũng đã chết rồi, miệng Vodka cũng tương đối thoáng, không cảm thấy chuyện này có gì không thể nói: "Arak à... Tuy cái tên nói chuyện, hành động này ai cũng có thể hợp cạ, nhưng thật sự không nhìn ra được cách hắn nuôi dạy con cái, nuôi kiểu như nào. Dù sao người từng đắc tội với Arak mà còn sống, e rằng cũng chỉ có kẻ đã giết Arak thôi."

"Trong tổ chức không ai đắc tội với Arak sao?"

"Để tôi nghĩ xem, hình như đúng là không có. Nhưng mà đó cũng là do Arak đi Trung Đông quá sớm, mười mấy năm trước đã bị ném sang Trung Đông rồi. Hồi đó là làm việc dưới trướng ai nhỉ? Quên rồi, kết quả tên đó chết quá nhanh, Arak liền lên thay, còn làm tốt hơn, từ đó mới đạt được mật danh, cứ thế làm cho đến năm ngoái."

Vodka cảm thán: "Về khoản đối nhân xử thế, Arak đúng là bậc thầy, dù tôi với Arak cũng không quen thân lắm, nhưng vài lần gặp mặt đều không thấy ngượng ngùng gì, hơn Botanist không biết bao nhiêu lần."

"Botanist còn nhỏ, lớn lên chút nữa, chắc là sẽ tốt lên thôi."

Vodka: "Cậu tự miệng nói ra câu đó mà chính cậu có tin nổi không? Botanist đâu có ở đây, cậu đừng bênh cậu ta nữa được không... À mà nhắc mới nhớ, tới giờ ăn trưa rồi mà thằng nhóc đó vẫn chưa về à?"

Scotch không biết.

Usuha Izuki đi đâu chưa bao giờ nói với anh, có về hay không cũng sẽ không báo, bí ẩn cực kỳ.

Có đôi khi Scotch cảm giác đối phương như thể thật sự tin tưởng anh như một người bạn, có khi lại thấy đó chỉ là ảo giác, Usuha Izuki đối với ai cũng vậy.

Đáng sợ nhất là, dù vẫn không thể hiểu nổi Usuha Izuki đang nghĩ gì, nhưng anh cứ cảm thấy suy nghĩ của mình dần dần bị ảnh hưởng bởi Usuha Izuki.

Trước đây, Scotch dựa vào logic của bạn bè Usuha Izuki, trả lời lại chút chuyện Usuha Izuki suốt ngày nói anh là kẻ phản bội. Lúc đó, anh ta trông như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, cảm giác rất phù hợp với hình tượng "Scotch" có chút nguy hiểm. 

Thật ra, sau khi về phòng, anh đã lo lắng mất nửa tiếng vì mình cũng trở nên bất thường, thậm chí còn tự làm một bài kiểm tra tâm lý.

Dù sao trước đây vì suy nghĩ về mạch não Usuha Izuki, còn phải nghiêm túc suy nghĩ, vậy mà hôm qua anh lại tự nhiên hiểu được cách dùng logic của đối phương để chặn họng Usuha Izuki, thật là đáng sợ!

Là người hiếm hoi có thể dỗi Usuha Izuki một lần, Scotch chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại tràn ngập lo lắng.

Anh cảm thấy mình vẫn nên trò chuyện nhiều hơn với người bình thường, Usuha Izuki quả thực có độc. Suốt ngày suy nghĩ về Usuha Izuki, có khi sẽ khiến bản thân cũng trở thành người mắc bệnh tâm thần.

Vodka đề nghị: "Hay là cậu cứ mặc kệ Botanist đi, bên tôi ngày mai có một nhiệm vụ thiếu một tay súng bắn tỉa, cậu muốn đến không? Dù sao Botanist cũng đồng ý rồi phải không?"

Scotch không từ chối cơ hội này.

Mà Usuha Izuki, đừng nói cơm trưa, đến tận ngày hôm sau cũng chưa về.

Bởi vì cậu ta tính toán thời gian, trực tiếp chuyển sang thân phận Sabukawa Fukaryu rồi trở về căn hộ. Nếu không về dọn dẹp, bên trong chắc sẽ đóng đầy mạng nhện mất.

Cũng phải nói thêm, khi mọi thứ trở về với dữ liệu cơ thể của Sabukawa Fukaryu, toàn thân cậu hết đau nhức, thậm chí cảm giác mình còn có thể đánh một trăm người.

【Không hổ là nhân vật tôi đã tốn công nhào nặn cho tổ chức để nằm vùng mà. 】 Usuha Izuki cảm thán, 【Thật là chiến sĩ thi đua làm việc tốt, bây giờ thì lại tiện cho cảnh sát rồi. 】

Hệ thống: 【Cái cách dùng từ của cậu... Tôi thấy hệ thống nằm vùng mà để cậu làm gián điệp của tổ chức cài vào cảnh sát, chắc sẽ hợp với cậu hơn. 】

Còn nói "tiện" cho cảnh sát nữa chứ, Usuha Izuki thật sự là đứng về phía cảnh sát rồi!

Nghe hệ thống nhắc đến cái tên đã lâu không nghe, Usuha Izuki còn sững sờ một chút: 【À đúng rồi, hệ thống nằm vùng còn chưa sửa xong sao? Lâu thế rồi! 】

【Không thể tính theo tốc độ thời gian của thế giới này được. Dù sao đợi sửa xong, nó sẽ thông báo cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm nó để đòi những tài liệu chưa kịp bàn giao. 】

Usuha Izuki trò chuyện với hệ thống, sau đó đi đến dưới chung cư của mình.

Hagiwara Kenji đang dựa vào cửa tầng một chung cư, xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, nhìn thấy Sabukawa Fukaryu xong vừa định nở nụ cười thì chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt nghiêm lại.

"Kenji." Sabukawa Fukaryu làm bộ không thấy Hagiwara Kenji thay đổi sắc mặt, "Đợi lâu không?"

Hagiwara Kenji: "Không lâu lắm, nhưng mà cậu... rốt cuộc cũng chịu gặp người rồi à?"

Từ khi biết chuyện Sabukawa Fukaryu gỡ bom lần đó nguy hiểm hơn cả những gì anh biết, Hagiwara Kenji đã luôn muốn tìm Sabukawa Fukaryu để tính sổ cái tội cố ý giấu giếm thông tin quan trọng.

Kết quả anh đã than thở với Matsuda Jinpei hai lần rồi, vậy mà hai ngày nay Sabukawa Fukaryu cứ không chịu ra gặp anh.

Hỏi thì bảo không có thời gian, có việc phải làm.

Đúng lúc thực tập Sabukawa Fukaryu cũng không cần về ký túc xá, Hagiwara Kenji tìm mãi không thấy người, đến mức sắp hết giận rồi thì Sabukawa Fukaryu mới đột nhiên chịu nhượng bộ bảo hôm nay có thể gặp.

Hagiwara Kenji mơ hồ nghi ngờ mình bị dàn cảnh.

Fukaryu-chan thẳng thắn với anh chuyện mình bị băng nhóm phi pháp theo dõi, lại không cho mình điều tra kỹ, sẽ không phải vì hiện tại không tiện giải thích với mình không?!

Usuha Izuki mặt dày từ trước đến nay, dù có khoác áo Sabukawa Fukaryu thì điểm này cũng sẽ không thay đổi: "Đúng vậy, hôm qua có chút việc bận."

Bận rộn xem phim và thả lỏng đầu óc đấy, trước đây cậu thật sự không nghĩ tới, vấn đề lớn nhất khi làm việc ở đội điều tra cơ động không phải là kiếm giá trị hoài nghi, mà là làm sao nhanh chóng giảm bớt mệt mỏi sau khi trở về bản thể yếu ớt...

Người làm công ngồi máy tính cả ngày còn đau lưng mỏi gối, còn cậu ngồi trên xe bị xóc nảy gần 24 giờ, cái công việc này thật sự không phải dành cho người thường.

Hagiwara Kenji quyết định thu hồi lại sự quan tâm của mình, hỏi cho ra nhẽ: "Bận cái gì mà bận thế?"

"Không thể nói cho Kenji được đâu." Sabukawa Fukaryu thành thật trả lời, "Nhưng cũng không nguy hiểm, không phạm pháp, còn cứu vớt một cuộc đời nữa chứ, yên tâm đi."

Trước đây cậu còn khó mà nói mình không phạm pháp, chỉ nói không làm chuyện vi phạm nguyên tắc của bản thân. Lần này cậu ta lại khuyên người tự thú, lại giúp cảnh sát phá án, không còn ai lương thiện hơn mình đâu!

Usuha Izuki còn tự cảm động vì bản thân mình nữa là.

Hệ thống: 【...Lừa anh em chưa tính, đừng có tự lừa mình nữa chứ...】

Usuha Izuki không thèm để ý đến nó.

Nhưng dù là câu trả lời "lương thiện" như vậy, vẫn khiến Hagiwara Kenji nghi ngờ  tràn lan, dù sao tên này có tiền sử giấu giếm thông tin quan trọng: "Cụ thể đã làm những gì, cậu nói xem."

"Khuyên được một người có ý định tự tử quay lại, giúp vài người giải quyết rắc rối của họ."

Trong đầu Hagiwara Kenji tự động hiện lên hình ảnh có người muốn nhảy lầu, nhảy biển, Sabukawa Fukaryu tiến lên khuyên nhủ họ quay về... À, cảm giác bị dọa cho quay về khả năng còn cao hơn, nhưng dù sao cũng là cứu người một mạng, quả thật là chuyện tốt.

"Thế còn những rắc rối của mấy người kia thì sao?"

Usuha Izuki lại bắt đầu đánh trống lảng:"Chuyện này liên quan đến một nỗi buồn và danh dự gia tộc của một người... không tiện kể cho ai khác nghe."

Chủ tiệm có người cháu gái như vậy, tuy rằng đã chết, nhưng nếu truyền ra ngoài vẫn không hay đúng không?

Hagiwara Kenji nhíu mày, cảm giác sự việc không đơn giản: "Cậu có phải đang lừa tớ không? Lần trước vụ gỡ bom cậu đã lừa tớ vì biết tớ sẽ không đồng tình, lần này lại là gì nữa đây?"

"Tớ đã thành thật kiểm điểm rồi."Usuha Izuki nói một câu mà đến hệ thống cũng không tin, "Cho nên lần này tớ làm, nói cho cậu, cậu cũng sẽ bảo tớ làm tốt lắm, thật đấy."

Hagiwara Kenji nhìn chằm chằm Sabukawa Fukaryu vài giây, chậm rãi gật đầu, miễn cưỡng tin.

Hai người đi đến cửa chung cư của Sabukawa Fukaryu thì phát hiện bên cạnh dường như đang có người chuyển nhà.

Họ vốn không định để ý, nhưng rất nhanh sau đó có một người quen của Sabukawa Fukaryu bước ra.

"Sabukawa-kun, cậu về rồi."

Sabukawa Fukaryu: "...Kokonoe-kun, sao anh lại ở đây?"

Kokonoe Yohito, đồng nghiệp của cậu ở đội điều tra cơ động, nghiêm túc trả lời: "Vì tôi ở ngay cạnh nhà cậu, hiện tại đang chuyển nhà... Sau này mong cậu chỉ giáo nhiều, Sabukawa-kun."

Trước mặt người ngoài, Hagiwara Kenji lập tức điều chỉnh thái độ, nở nụ cười: "Shizuka-chan, đây là bạn mới của cậu sao? Không giới thiệu một chút à?"

Biểu cảm của Kokonoe Yohito lập tức cứng đờ, vì cách gọi này quá đáng yêu, không hợp chút nào với hình tượng của Sabukawa Fukaryu.

"...Shizuka-chan...? Sabukawa-kun, đây là bạn của cậu sao?"

Bị cả hai người cùng lúc nhìn chằm chằm, Sabukawa Fukaryu cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, rơi vào im lặng một lúc.

Hả? Mình với Kokonoe Yohito thân đến vậy sao? Cái cậu thiếu gia con nhà quan này chuyển đến cái chung cư tồi tàn này là định làm cái trò gì vậy!?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com