2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.
Chương 24 Có thể... đây sẽ là lần cuối cùng trong đời cậu được nổ súng đấy.
Tận đến tối, Hagiwara Kenji mới nghe được tin đồn mới về Sabukawa Fukaryu.Anh lập tức đi tìm người trong cuộc để hỏi cho rõ: "Chuyện gì thế này? Nghe nói cậu ngang nhiên tuyên bố giữa thanh thiên bạch nhật rằng muốn cho ai đó đẹp mặt ngay trong giờ học thẩm vấn?"Usuha Izuki: "........."Dù đúng là cậu có ý như vậy thật, nhưng cái cách tin đồn lan truyền... Sao lại thành ra cái kết quả này? Rốt cuộc đã qua bao nhiêu cái miệng vậy, quá trình thật sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi.Dù Usuha Izuki không trả lời, Hagiwara Kenji vẫn tiếp tục nói với vẻ đầy bất bình."Chuyện này quá đáng lắm rồi. Shizuka sao có thể nói ra mấy lời như vậy? Mọi người đều không tin, còn bảo là tin đồn thất thiệt. Nếu cậu thật sự muốn cho ai đó đẹp mặt, người đó còn nói có thể nói chuyện được sao? Còn không sợ chưa kịp làm gì đã đã mất mạng à?"Usuha Izuki: "...... Anh hiểu tôi ghê đấy."Hagiwara Kenji cười híp mắt: "Chúng ta là bạn bè mà."Đột nhiên bị câu nói này đánh thẳng vào tim, Usuha Izuki liền rơi vào trầm mặc.Cậu vẫn luôn cho rằng Hagiwara Kenji đối tốt với mình chỉ vì chuyện ân cứu mạng, bởi vậy mới chiếu cố nhiều hơn một chút. Kiểu người xã giao giỏi như Hagiwara Kenji thân thiết với ai cũng bình thường thôi, ai ngờ... hóa ra Hagiwara Kenji đã coi cậu là bạn từ lâu?Một người đội 【Hào quang ông trùm phản diện】 sáng choang như thế mà cũng có thể làm bạn... Tinh thần của Hagiwara Kenji đúng là mạnh mẽ quá mức rồi đấy?Sabukawa Fukaryu không nói gì, nhưng Hagiwara Kenji chẳng hề để bụng.Anh đã sớm biết Sabukawa Fukaryu là kiểu người thích giấu mọi chuyện trong lòng. So với chuyện đối diện với lòng tốt, cậu ấy càng quen đối diện với sự hoài nghi và ác ý của người khác hơn. Đột nhiên nghe anh nói như vậy, chắc chắn Sabukawa Fukaryu sẽ thấy không quen.Hagiwara Kenji cảm thấy rằng việc quen với ác ý không phải điều đáng tự hào. Nếu có thể, anh hy vọng Sabukawa Fukaryu cũng có cơ hội trải nghiệm thế giới như cách những người khác đang sống.Dù không thể thay đổi người khác, nhưng ít nhất anh có thể bắt đầu từ chính mình thì vẫn có thể nhỉ?Hagiwara Kenji mỉm cười nhìn người bạn mới mà anh vừa chính thức xác nhận:"Hay là do tớ tự mình đa tình? Chẳng lẽ Shizuka không xem tớ là bạn?"Người lúc nào cũng trông lạnh nhạt, cứ như có thể thản nhiên đối diện với mọi gian khổ trên đời, thậm chí dù bị tóm vào đồn cảnh sát oan ức cũng chẳng mảy may dao động. Lúc này đây, dưới ánh nhìn của anh, lại cúi đầu xuống.Hagiwara Kenji chỉ có thể thấy hàng mi dài rợp bóng của cậu, khẽ rung động tựa như cánh bướm vỗ nhẹ."...... Đương nhiên cậu là bạn tôi."Đợi đến khi Hagiwara Kenji rời đi, hệ thống mới ngoi lên cảnh cáo Usuha Izuki.Usuha Izuki vốn đang có chút buồn rầu. Cậu thật sự không ngờ mình lại có thêm một người bạn. Nhưng vừa nghe thấy hệ thống lên tiếng, bản năng phản nghịch lập tức trỗi dậy, cậu nghiêm túc chỉnh đốn thái độ:【Cậu nói thế là có ý gì? Tôi đâu phải kiểu người thích giết sạch nhân chứng diệt khẩu.】Hệ thống chẳng tin nổi một chữ:【......... Ha hả. Phải rồi, cậu là người chính trực, thấy chuyện bất bình chẳng tha, tôi tin cậu lắm luôn ấy. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nhân vật quan trọng đều có quyền hạn tích điểm, làm Hagiwara Kenji nghi ngờ cậu nhiều hơn mới là cách tối ưu nhất để đạt mục tiêu.】【Tôi biết mà, cứ yên tâm đi. Chỗ này không được, chẳng phải vẫn còn tổ chức đó sao?】【...... Cậu vừa giúp tổ chức truy bắt phản đồ, còn thành công thể hiện giá trị của mình, nhận được không ít tín nhiệm, vậy mà vẫn định "farm" thêm giá trị hoài nghi?】Usuha Izuki thở dài:【Cậu đúng là không hiểu gì cả. Tôi ở tổ chức đúng là được ưu đãi, nhưng cũng không thể cứ thế mà không làm gì chứ? Ví dụ như mấy vụ quy hoạch tuyến đường chẳng hạn, tôi ngày thường tỏ ra đặc biệt đáng tin và chuyên nghiệp. Nhưng đến thời khắc quan trọng mà đột nhiên làm hỏng việc, cậu nghĩ xem, Gin có nghi ngờ tôi cố ý hay không?】Hệ thống trầm tư một chút, cảm thấy quá có lý, không khỏi kính nể:【Cao tay! Thật sự quá cao tay! Tôi chờ màn trình diễn của cậu đó!】Nhưng mà, phía tổ chức tạm thời chưa có cơ hội để Usuha Izuki "trình diễn". Ngược lại, ngày hôm sau khi đi học, cậu lại kiếm thêm một đợt giá trị hoài nghi mới..Chương trình đào tạo cảnh sát có rất nhiều nội dung. Dù cũng có lý thuyết, nhưng phần thực hành vẫn quan trọng hơn cả.Dù hơn 95% cảnh sát Nhật Bản từ khi vào ngành đến lúc giải nghệ chưa từng bắn ai bao giờ, phần lớn thời gian súng chỉ để đe dọa, nhưng lớp huấn luyện bắn súng vẫn là bắt buộc.Dù việc lấy giấy phép sở hữu súng ở Nhật vô cùng khó khăn, quản lý súng đạn vẫn có không ít lỗ hổng. Những người yêu thích quân sự hoàn toàn có thể lắp ráp một khẩu súng từ các linh kiện khác nhau. Bởi vậy, rất khó đảm bảo rằng tất cả học viên đều xuất phát từ cùng một điểm.Do trường bắn có diện tích giới hạn, số bia tập bắn cũng chỉ có mấy cái, mỗi lượt chỉ có thể có một nhóm nhỏ học viên lên bắn. Những người còn lại đứng phía sau quan sát, nên trình độ của ai thế nào, trong lòng tất cả đều rõ.Vì đây là một lớp học nguy hiểm, huấn luyện viên Onizuka vô cùng bận rộn, luôn lo lắng súng cướp cò gây tai nạn. Hagiwara Kenji với tư cách trợ giảng cũng không có thời gian rảnh, liên tục sửa tư thế cho từng người để tránh bị thương vì phản lực.Lớp Onizuka không đông lắm, mỗi lượt chỉ có 10 người lên bắn, nên chẳng bao lâu đã đến lượt Usuha Izuki.Huấn luyện viên Onizuka theo bản năng bước tới đứng cạnh Sabukawa Fukaryu, định quan sát trình độ thế nào. Các học viên khác cũng tự động chậm lại động tác, tập trung ánh mắt về phía này.Onizuka nghiêm giọng: "Trước tiên, kiểm tra súng——"Usuha Izuki cúi xuống kiểm tra khẩu súng của mình. Đương nhiên, cậu cũng đã chọn kỹ năng về chuyên môn súng cho thân phận Sabukawa Fukaryu.Sabukawa Fukaryu từ trước đến nay đều ở phe Đỏ, vì thế đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội chạm vào súng. Hiện tại, cậu rốt cuộc cũng gặp được, vừa mới đứng trước bia ngắm, nghe thấy mấy từ khóa kia, cả người phấn khởi như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, cơ thể theo bản năng liền run lên vì kích động.Nhưng mà...Khẩu súng hoa lệ xoay một vòng quanh cổ tay cậu.Huấn luyện viên Onizuka ở bên cạnh lập tức nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén.Sabukawa Fukaryu nhanh chóng kiềm chế phản ứng bản năng, cổ tay vừa lật, lập tức đổi cách cầm súng. Cậu dùng tay còn lại nâng lên, theo đúng quy trình đã học trong trường cảnh sát, một lần nữa bắt đầu kiểm tra vũ khí.Huấn luyện viên Onizuka chậm rãi hỏi:"Vừa rồi cậu định kiểm tra súng bằng một tay sao? Ai dạy cậu thế?"Chuyện này không giống như xoay bút. Một khẩu súng có băng đạn bên trong sẽ có trọng lượng nhất định, lại phân bố không đồng đều, hình dạng cũng không cân xứng. Điều này hoàn toàn khác với các khẩu súng giả trong khu trò chơi cảm ứng.Người lần đầu tiên chạm vào súng thật, nếu không quen, lẽ ra phải đánh rơi ngay tức khắc, chứ đừng nói đến chuyện có thể xoay một vòng rồi cầm lại như không có gì.Vì tất cả đều phải đeo tai nghe bảo vệ khi tập bắn, giọng của huấn luyện viên hơi mơ hồ, hoàn toàn có thể giả vờ không nghe thấy. Nhưng Usuha Izuki vẫn thản nhiên trả lời:"Là do trượt tay."Giá trị hoài nghi +1.Huấn luyện viên Onizuka: "......"Tôi tin cậu mới là lạ đấy!!Cậu có thể viện lý do như thường xuyên chơi game bắn súng ở khu giải trí, hoặc đã từng mua mô hình súng tỷ lệ 1:1 về tập luyện. Mặc dù vẫn có khoảng cách với súng thật, nhưng với người có thiên phú, đây vẫn là lý do chấp nhận được.Nhưng mà "trượt tay" á???Cậu không thể nói dối một cách có tâm hơn sao?!Huấn luyện viên Onizuka tức mà không nói nên lời.Lúc mới gặp Sabukawa Fukaryu (hiện tại là Usuha Izuki), ấn tượng đầu tiên của ông là "nguy hiểm". Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ông ta nhận ra, cảm giác rõ rệt nhất từ người này không phải nguy hiểm, mà là ngạo mạn.Cậu ta không hòa nhập, không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào. Nếu bị hiểu lầm cũng chẳng bận tâm, không giải thích, cũng không để ý người khác nghĩ gì về mình.Cậu ta cứ như đang sống trong một thế giới khác. Ân oán, tình thù của thế giới này đối với cậu ta chẳng khác gì một vở kịch trên sân khấu, không đáng để cậu ta lãng phí tâm tư.Trên thực tế, với năng lực của Sabukawa Fukaryu, dù quanh người luôn có những lời đồn đen tối, chỉ cần cậu ta chịu mở miệng, chắc chắn sẽ có người muốn tiếp cận. Bởi vì những kẻ nguy hiểm và mạnh mẽ luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.Giống như trong bộ phim "Hannibal", dù hắn là một kẻ giết người hàng loạt đang bị giam cầm, nhưng nữ cảnh sát Starling vẫn vừa sợ hãi vừa bị thu hút, cuối cùng còn cùng hắn bỏ trốn đến tận chân trời góc bể.Đây không phải chỉ có trong phim, mà ngoài đời cũng chẳng thiếu những kẻ tôn sùng sát nhân hàng loạt.Coi pháp luật như vô hình, ánh mắt lạnh lùng quan sát thế giới...Giao hết thảy vẻ ngạo mạn kia cho loại người này, chẳng khác nào để mặc cậu ta tự do tung hoành.Mà khí chất này, ở một mức độ nhất định, lại thực sự có sức hấp dẫn với một số kẻ vừa căm ghét sự gò bó của khuôn phép, vừa không đủ can đảm để phá vỡ xiềng xích.Trong mắt huấn luyện viên Onizuka, Sabukawa Fukaryu lựa chọn ở lại nơi này, có lẽ chỉ vì một lý do kỳ lạ nào đó vào ngày phỏng vấn, giống như đang ganh đua cao thấp với ai đó vậy.Sabukawa Fukaryu có lẽ chẳng quan tâm đến chính nghĩa, cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ ai, thế nên mới tỏ ra thờ ơ với quá nhiều thứ. Nhưng thái độ dửng dưng ấy lại mâu thuẫn với những hành động thấy chuyện bất bình liền ra tay của cậu.Onizuka từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Có lẽ Sabukawa Fukaryu làm vậy không phải vì cậu ta muốn, mà chỉ vì cậu ta cảm thấy nên làm thế. Đây không phải một người có đạo đức thuần khiết, mà là một kẻ có lý trí đến mức cực đoan.Vì vậy, điều khiến Onizuka lo lắng nhất là...Nếu như một ngày nào đó, khi không còn ràng buộc nào khác, Sabukawa Fukaryu,l bỗng nhận ra cái câu trả lời lúc trước mới là xiềng xích lớn nhất trong đời cậu thì sao?Nếu thực sự đến lúc đó... họ còn có thể giữ Sabukawa Fukaryu ở lại thế giới này bằng cách nào?Những suy nghĩ ấy khiến Onizuka đắm chìm trong nỗi bất an.Bởi vậy, dù Sabukawa Fukaryu vừa nổ một phát súng, mà toàn bộ đạn đều trúng ngay hồng tâm, khiến đồng đội xung quanh kinh ngạc thán phục, ông ta cũng chẳng có hứng thú để tâm.Từ giây phút chứng kiến cách Sabukawa Fukaryu cầm súng, cộng với việc cậu học tập xuất sắc trên mọi phương diện, Onizuka đã ngầm chấp nhận một điều: Tên nhóc này chắc chắn bắn súng rất giỏi. Vậy nên, khi thấy kết quả, huấn luyện viên Onizuka chỉ thầm nghĩ: Quả nhiên là thế."Ừ, đừng kiêu ngạo, trước đây cũng từng có tiền bối lần đầu tiên tập bắn đã bách phát bách trúng."Hagiwara Kenji bật cười tiếp lời:"Là tiền bối mà lần trước ngài nhắc đến phải không? Hiện tại đang mở văn phòng thám tử ấy?""Đúng, chính là anh ta. Chính là..."Cùng lúc đó, Sabukawa Fukaryu xoay người định nhường bia ngắm cho người kế tiếp.Nhưng ngay khi cậu vừa quay đi—Đồng tử Sabukawa Fukaryu bỗng nhiên co lại.Cậu đột ngột lao tới, đẩy Hagiwara Kenji ngã xuống đất.Đoàng!Một tiếng súng nổ vang lên trong không gian huấn luyện vốn đang im ắng.Vì tất cả đang đeo tai nghe chống ồn, âm thanh này đột nhiên bùng nổ khiến người ta có cảm giác vô cùng chói tai.Onizuka lập tức phản ứng, trước tiên xác nhận Hagiwara Kenji không sao, sau đó nghiêm giọng quát:"Vừa rồi là ai?!"Hagiwara Kenji vẫn còn kinh ngạc. Anh nhìn Sabukawa Fukaryu lặng lẽ đứng dậy, vươn tay kéo Hagiwara Kenji lên, bỗng cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu."Tớ không sao cả... Cậu phát hiện kịp thời lắm, thực sự, tớ chẳng bị gì hết."Sabukawa Fukaryu hơi cúi đầu, để tóc mái dài rũ xuống che đi biểu cảm. Nhưng dù vậy, sát khí toát ra từ người cậu vẫn rõ ràng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.Cậu im lặng tháo tai nghe của mình xuống, đeo lên cho Hagiwara Kenji, rồi xoay người nhìn về phía đám đông.Huấn luyện viên Onizuka sợ xảy ra sự cố đổ máu, định bước lên ngăn cản. Nhưng đúng lúc ấy, Hagiwara Kenji bỗng giữ chặt ông ta lại, nhỏ giọng nói:"Hãy tin cậu ấy."Trong khoảnh khắc ấy, huấn luyện viên Onizuka do dự.Sabukawa Fukaryu tức giận Vì Hagiwara Kenji suýt chút nữa bị thương.Thế nhưng, lúc này đây, dù Sabukawa Fukaryu đã tức giận trông còn nguy hiểm hơn trước, nhưng lại ngoài ý muốn mà càng giống một người đang sống trong thế giới này, chứ không phải một kẻ mãi đứng ngoài quan sát.Có lẽ... thật sự nên tin tưởng Sabukawa Fukaryu một lần?Dù sao, trong khẩu súng của Sabukawa Fukaryu đã không còn viên đạn nào.Nếu ngay cả trong tình huống này mà cậu ta vẫn có thể kiềm chế được, thì Onizuka có thể yên tâm hơn rồi.Sabukawa Fukaryu đã xác định được người vừa nổ súng kia.Cậu bước tới.Giọng nói của cậu như băng dưới mái hiên vào mùa đông, sắc lạnh và thấu xương:"Huấn luyện viên đã nói rồi, không được chĩa súng vào người khác, phải không?"Sabukawa Fukaryu tiến thêm một bước. Người kia theo bản năng lùi lại một bước."Cậu có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?"Người nọ đã không còn đường lui.Áp lực đè nặng như sóng thần cuộn trào, bóng tối ập đến như muốn nhấn chìm hắn.Nỗi sợ hãi đã che mờ lý trí, khiến hắn vô thức đưa ra một quyết định ngu xuẩn.Sabukawa Fukaryu dừng bước.Trước mặt cậu, chính là kẻ vừa nãy đã nổ một phát súng. Họng súng vẫn còn đang nhắm về phía trước, nhưng chỉ có một viên đạn duy nhất đã được bắn ra.Cậu rũ mắt nhìn khẩu súng trong tay đối phương, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.Lần này, giọng cậu đột nhiên trở nên mềm mại, như một lời khuyên nhủ, lại như một sự hướng dẫn—"Bắn thêm một phát nữa đi.""Có thể... đây sẽ là lần cuối cùng trong đời cậu được nổ súng đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com