2️⃣ [ĐM/EDIT HOÀN] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)
Chương 270: Hiện thực
Hai người rời khỏi phòng y tế, Bạch Liễu nhẹ nhàng xoa cổ tay mình, sau lưng có một dấu ấn màu vàng đã được khử trùng bằng i-ốt, phần xương nhô lên có hơi biến dạng kỳ lạ... Có lẽ đó là nơi đã được khóa vào.Trên mặt cơ trưởng vẫn còn dấu của nước mắt bị lau thô bạo, anh ta gật đầu với Bạch Liễu: "Tôi mở cửa khoang chứa hàng giúp cậu, cậu đi đi." Bạch Liễu còn chưa lấy lại tinh thần thì Đỗ Tam Anh đã đi thẳng xuống tầng cuối cùng của khoang.Vừa tiến vào khoang chứa hàng đã có thể nhìn thấy những rương kim loại chứa đựng thi thể, chúng nằm ngay ngắn cách nhau khoảng hai, ba mét, để theo hình tròn. Có rất nhiều đệm mút và đệm hơi được nhồi vào nhau để ngăn cách, nhưng có đệm hơi đã bị thủng trong quá trình xóc nảy va chạm, rơi vãi ra đầy đất.Bạch Liễu nói Đỗ Tam Anh đứng ở cửa khoang chứa hàng, không nên đến gần, tốt nhất cũng không nên nhìn để tránh bị ô nhiễm tinh thần, còn cậu vào trong một mình để xử lý thi thể trong hộp.Đỗ Tam anh ngoan ngoãn đợi ngoài cửa, đứng thẳng tắp như đang bảo vệ.Thực ra không cần Bạch Liễu nói thì cậu ta cũng sẽ không quay lại nhìn xem thứ trong hộp... Không hiểu sao những cái hộp kia khiến cậu có cảm giác xui xẻo, có hơi rùng mình.Chưa đến mười phút, Bạch Liễu dùng vải và đồ chống rét quấn lấy thi thể đi ra, cậu cố ý giữ khoảng cách với Đỗ Tam Anh.Bạch Liễu nói: "Liên lạc với cơ trưởng để anh ta chuẩn bị bỏ máy bay, cố gắng tìm kiếm địa điểm có thể nhảy dù."... Dựa theo đường đi của trò chơi "Kỷ Băng Hà", rất có thể không thể giữ máy bay được, chắc chắn sẽ rơi xuống, chạy càng sớm càng tốt.Ngoại trừ cơ trưởng và cơ phó còn đang ở khoang điều khiển ra thì ba đội viên còn lại đang chờ ở cửa máy bay.Bọn họ được sai đến để chỉ cho Bạch Liễu nhảy dù từ trên cao như nào, trong đó có một người còn có thể nhảy xuống để làm mẫu cho Bạch Liễu.Vì để tránh bị ô nhiễm tinh thần nên bọn họ đứng rất xa cậu, chỉ có thể gào lên trong cơn gió lớn: "Nếu rơi xuống biển thì trong đồ nhảy dù có thuyền Kayak, chúng tôi đã dùng dị đoan để cải tạo rồi, trọng lượng nhẹ, có thể chịu được nhiệt độ thấp, sau khi phồng ra có thể làm nơi hạ cánh tạm thời trên biển, thuyền Kayak không thể chịu lực quá nặng nên đừng có để vật nặng gì lên đó.""Dù là anh hay là thi thể thì nhất định đừng có rơi vào trong nước!""Nhiệt độ nước ở nơi này quá thấp, một khi rơi xuống nước sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thi thể sẽ khiến khu vực nước ô nhiễm, dị hóa sinh vật ở nơi này.""Nếu hạ xuống trên đất bằng thì trong bao có lều vải và một ít lương khô, có thể cầm cự được hơn một tuần, trong lúc đó tìm đến chỗ an toàn, trên người anh có khóa hệ thống định vị của Cục xử lý dị đoan chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực để tìm kiếm anh trong vòng một tuần."Ba người đội viên gào lên, hất cằm chỉ sang Đỗ Tam Anh: "Còn nữa Bạch Liễu, anh dẫn người này đến đây làm gì?""Anh muốn dẫn cậu ta nhảy chung hả? Người này cũng là dị đoan như anh nên sẽ không bị thi thể quấy nhiễu đúng không?"Bạch Liễu nhìn về phía Đỗ Tam Anh đang bị gió lạnh thổi đến run lập cập rồi quay đầu nói: "Tôi dẫn cậu ấy theo là bởi vì lúc nào tôi cũng kém may mắn, làm chuyện gì cũng sẽ có sự cố xảy ra.""Nhưng lần này tôi không muốn có sự cố nên dẫn cậu ấy theo, tránh xảy ra chuyện bất ngờ."Cậu đội viên khó hiểu: "Chuyện bất ngờ gì?"Bạch Liễu ngước mắt: "... Ví dụ như, thi thể rơi xuống tay người khác."Ba phút sau.Cuối cùng cửa bên và cửa sau của máy bay cũng đã mở theo lệnh của cơ trưởng.Gió lạnh gào thét thổi đến, các đội viên khiêng túi nhảy dù lên, chuẩn bị mặt nạ oxy và đồ phòng lạnh xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch.Máy bay xóc nảy dữ dội hơn, gần như mất kiểm soát. Đỗ Tam Anh đứng ở đầu gió suýt bị gió thổi bay, phải nắm lấy tay cầm mới có thể giữ vững cơ thể, cậu ta đang cố gắng mặc vào.Cậu ta vừa mặc vừa nghe các đội viên bên cạnh chỉ đạo nên nhảy dù làm sao."Bình thường hai người nhảy dù thì sẽ cột cậu và anh ấy lại với nhau, nhưng cậu và Bạch Liễu đều là người mới, hai người nhảy dù rất không an toàn, với lại trên người anh ấy đang buộc thi thể, cậu chỉ có thể nhảy dù theo anh ấy, cố gắng đáp xuống cùng một nơi.""Nhưng thời tiết và điều kiện ở Nam Cực không thích hợp để nhảy dù... Hiện nay tôi biết để nhảy dù thành công thì phải có điểm rơi cố định chứ không phải nhảy từ trên cao như thế này.""Vì nhảy dù từ trên cao tầm mắt sẽ trắng xóa, hướng gió thay đổi khó lường, rất khó định vị và tìm ra điểm rơi, cho nên cũng không cưỡng ép, sau khi mấy người đáp xuống vẫn có thể tìm thấy đối phương.""Ban đầu tôi định nhảy cùng với hai người cho an toàn một chút." Cậu đội viên thở dài một hơi, "Nhưng anh lại không muốn."Đỗ Tam Anh đang vụng về chỉnh lại dây trước ngực chợt dừng lại, cậu ta ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười một tiếng: "Tôi một mình không sao đâu, vận khí tôi rất tốt."... Nhưng nếu đưa người theo thì không chắc lắm.Có lẽ người đi với cậu mà còn sống hiện nay cũng chỉ có một mình Bạch Liễu.Cậu đội viên nghiêm mặt lại nói lời cảm ơn: "Nhưng dù cậu là người hay là dị đoan hình người như Bạch Liễu thì cũng xin hãy chú ý an toàn.""Cảm ơn hai người đã cứu nhóm chúng tôi."Nói xong cậu đội viên định đưa tay ra muốn giúp Đỗ Tam Anh điều chỉnh dây trước ngực bị quấn vào nhau.Đỗ Tam Anh nhỏ giọng đáp lại, cậu ta nghiêng vai tránh đi đanh tac của cậu đội viên muốn giúp chỉnh lại dây, cúi thấp đầu: "... Tôi tự chỉnh được, cậu đứng cách xa tôi một chút đi."Cậu đội viên nhảy dù đầu tiên để làm mẫu, cậu ta ra buồng máy, trượt xuống, giang hai tay dang, lập tức biến mất trong màn sương mù dày đặc."Tầm nhìn như này." Một đội viên nhíu mày, "Nhảy dù theo quá khó, tốt nhất là tìm người đi cùng cậu.""Không cần." Đỗ Tam Anh kéo nút buộc dây nhảy dù, nhỏ giọng nói: "... Không cần đâu, tôi rất may mắn, nhất định có thể đuổi theo Bạch Liễu."Bắt đầu nhảy dù.Bạch Liễu nhảy xuống từ cửa khoang, cậu băng qua những đám mây dày đặc lạnh giá, không khí lạnh như hàng ngàn lưỡi dao cắt qua tim phổi, cóng đến mức tứ chi tê liệt, ngay cả khi khóa vòng cũng không đau đớn như vậy.Cậu cảm giác mình như một chiếc ống kính quay chụp rơi từ trên cao xuống, tầng mây, sương mù và nước biển giống như khung cảnh chuyển đổi liên tục, thay đổi đầy sống động lấp kín tầm mắt của Bạch Liễu.Vừa xinh đẹp vừa mông lung, giống như phần CG mở đầu của một trò chơi quy mô lớn, cực kỳ đắt tiền.Nó mang lại cho người ta một cảm giác mơ hồ lạnh lẽo không chân thực, giống như băng sương đang dần kết lại trên khuôn mặt Bạch Liễu.Dưới chân Bạch Liễu là mười bốn triệu tảng băng trắng xóa, trên trời là một chiếc máy bay sắp rơi, đuôi và cánh đã bắt đầu bốc cháy, trong lòng cậu chính là người bạn thân duy nhất, đồng thời cũng là thi thể người yêu đã vỡ ra thành trăm mảnh.Vậy ai sẽ là tương lai của cậu?[Tương lai] chưa nói cho cậu biết đáp án, vì vậy Bạch Liễu đã tự cho mình một câu trả lời.Ở một góc nhỏ hẹp nào đó trong trại mồ côi, mỗi một đứa trẻ ngày đêm đều khát vọng được một cặp nam nữ xa lạ đưa đi... Dường như bọn chúng ao ước có cha mẹ yêu thương mình, bạn bè quan tâm mình và những anh chị em lớn lên cùng với chúng.Bọn chúng khao khát có một gia đình giống như trong câu chuyện cổ tích.Nhưng Bạch Liễu vĩnh viễn cũng không tham dự quy trình sàng chọn để được đưa đi.Thế là Tạ Tháp hỏi cậu: [Cậu không muốn có cha hả?]Bạch Liễu đáp: [Không muốn.]Tạ Tháp lại hỏi: [Vậy còn mẹ?]Bạch Liễu trả lời: [Không muốn.]Tạ Tháp hỏi tiếp: [Vậy còn chị em gái, anh trai và em trai cậu có muốn không?]Bạch Liễu hỏi lại: [Muốn bọn họ thì có làm được gì không?]Dường như Tạ Tháp cũng hoang mang: [Hình như đây là những thành phần cần thiết để tạo nên gia đình.]Bạch Liễu vẫn còn hỏi: [Gia đình có làm được gì không?]Tạ Tháp tự hỏi một lúc rồi thật thà lắc đầu: [Dường như gia đình là khi hai người quyết định ở bên nhau, xây một mái nhà, bị ràng buộc bởi pháp luật, đạo đức và một loại tình cảm được gọi là tình yêu, họ sẽ bên nhau mãi mãi.][Có vẻ mọi người đều khao khát có một gia đình.]Tạ Tháp hỏi Bạch Liễu: [Nếu cậu có một gia đình nhưng lại không có những thành phần quan trọng đó thì cậu nghĩ mình sẽ đặt gì vào trong gia đình?]Lúc đó Bạch Liễu không trả lời, bởi vì cậu cảm thấy mình mãi mãi sẽ không cần đến thứ gọi là [gia đình] này.Hai người mãi mãi ở bên nhau nhàm chán lắm.Nhưng hai con quái vật... cũng không tệ.Hiện tại Bạch Liễu và Tạ Tháp đã có tất cả điều kiện phù hợp để tạo nên gia đình, cho nên... Nếu Bạch Liễu có [gia đình], như vậy Tạ Tháp chính là người nhà duy nhất của cậu.Cậu mong rằng rồi mai đây Tạ Tháp vẫn sẽ hiện hữu trong tương lai mình, nếu tương lai có xảy đến. Và nếu Tạ Tháp sẵn sàng yêu cậu, làm người thân của cậu mãi mãi... thì thật tuyệt biết bao nhiêu.Thì thật tuyệt biết bao nhiêu.Ngay khi Bạch Liễu mở dù nhảy ra thì một cơn gió lớn thổi mạnh đến.Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết hơi bị ngắt một chút, số chữ ở chương này hơi ít, thành thật xin lỗi, chương kế tiếp sẽ dài hơn bù cho chương này, cố gắng thúc đẩy tiến độ, tranh thủ để mọi người vui vẻ ăn kẹo trước thềm năm mới!Là HE!!! Là HE!!! Tuyến tình cảm sắp bắt đầu rồi!1 đoạn kịch ngắn khi 6 đi tư vấn tâm lý =)))
https://www.youtube.com/watch?v=k0P4PBnn43I
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com