1m68 Gap 1m86
Dưới mảnh trời xanh ngắt, tiếng trống tùng tùng vang lên, lễ khai mạc hội thao chính thức bắt đầu. Đám học sinh các lớp tụ tập, nói chuyện không ngớt, mặc cho cái nắng vàng ướp ngọt khuôn mặt và mái tóc của tụi nó. Duy chỉ có lớp 11 Anh là khác biệt hoàn toàn. Mặt mày đứa nào, đứa nấy đều căng như dây đàn. Lý do là bởi đến tận giờ này, lớp trưởng "gương mẫu" Mai Ánh Dương của lớp tụi nó vẫn chưa có mặt.- Thánh thần thiên địa ơi, nhỏ này bị sao vậy nè?Trần Tuấn Tú gọi bảy cuộc điện thoại mà vẫn chưa nghe được giọng của bà cố nội họ Mai, mí mắt thằng nhỏ giật giật liên tục, báo hiệu một điềm chẳng lành.- Chắc nó mệt quá, ngủ quên rồi đó.An Chi vừa bấm gửi dòng tin nhắn "@Dương Mai, mày đâu rồi?" đến nhóm chung "Tam Thái Tử" trên messenger thì vội trả lời thằng nhỏ Tú.Minh Đức khẽ thở dài, cậu lặng lẽ dời tầm mắt về chiếc điện thoại của mình, đúng lúc đồng hồ chuyển từ 7 giờ 59 phút sang 8 giờ đúng. Cuối cùng, Minh Đức cũng chẳng thể chịu nổi sự lo lắng đang lan rộng trên từng sợi dây thần kinh, chất giọng khàn khàn vang lên, không biết vô tình hay cố ý càng làm bầu không khí càng thêm căng thẳng:- Để tao chạy về gọi Ánh Dương.- Thôi, mày đừng chạy về. Lỡ may mày cũng chậm giờ thi nữa thì khổ.Nhật Linh cất tiếng trấn an. Con nhỏ là lớp phó, đương nhiên khi Ánh Dương không có mặt ở đây, nhỏ Linh Tinh sẽ là người có tiếng nói nhất. Nhưng mà bọn học sinh lớp 11A cứ đứng ngồi không yên, đứa nào cũng mong bạn lớp trưởng của tụi nó không xảy ra chuyện gì.Về phần Minh Đức, cậu không ngăn nổi nỗi lo lắng trào dâng trong tâm trí mình. Trước giờ, Ánh Dương luôn là người hăng hái nhất trong các hoạt động ngoại khóa, lúc nào cũng dám lăn xả hết mình khi đại diện cho lớp tham gia thi đấu. Vậy nên, chẳng có lí do gì khiến Ánh Dương đi muộn hay vắng mặt ngày hội thao, trừ khi bạn lớp trưởng của cậu đã gặp chuyện không may.Vừa nghĩ đến chuyện đấy, ngọn lửa bồn chồn càng muốn thiêu rụi lòng cậu. Minh Đức mở điện thoại lên một lần nữa. Ánh sáng chớp nhoáng màu xanh xanh khiến cậu hơi nheo mắt, màn hình từ từ hiện ra 5 cuộc gọi bằng số điện thoại, 9 cuộc gọi bằng messenger đến Ánh Dương, nhưng tất cả đều là cuộc gọi nhỡ. Minh Đức ngẩng mặt lên, cậu bảo với lớp, giọng đầy quyết tâm:- Không sao đâu, tao hứa sẽ đem một Ánh Dương nguyên vẹn đến đây trước khi thi đấu. Lớp cứ yên tâm. - Phù, tao đây... tao đây... tụi mày đừng có lo nữa.Tiếng nói ngắt quãng phát ra cách nơi bọn nhỏ đứng vài bước chân. Cả đám học sinh lớp 11 Anh đều quay phắt lại nhìn. Đứa con gái tóc ngắn cũn vừa nói xong thì cúi người, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển như vừa trải qua cuộc đua rất khốc liệt với thời gian.- Mày có bị làm sao không? Gặp chuyện gì giữa đường hả?Mấy đứa trong lớp nháo nhào hỏi han Ánh Dương. - Tao gặp chút chuyện thôi, suýt thì được hôn đầu xe tải.Ánh Dương cười hì hì trả lời, mồ hôi vẫn đang chảy dài trên trán nó. Đám học sinh 11A tá hỏa, đứa ôm mặt Ánh Dương soi xét, đứa giơ tay Ánh Dương lên xem có rụng sợi lông nào không.- Trời ơi, sếp Dương của tụi em.- Đại ca ơi, đại ca có đau chỗ nào không? Em bóp cho.- Úi xời, đại ca còn khỏe chán, các đệ không cần lo.Vừa dứt lời, con nhóc gọi với Minh Đức để cậu chú ý đến nó hơn.- Minh Đức, đi chuẩn bị thôi.Ánh Dương đi trước, Minh Đức theo sau. Cậu cẩn thận quan sát cách đi của con nhóc, chuyển động chân bên trái chậm hơn nhiều so với chân bên phải, lâu lâu còn đi cà nhắc, chứng tỏ Ánh Dương lại xạo sự để mọi người không quá lo lắng việc nó bị tai nạn.- Minh Đức làm gì thế? Đi nhanh lên nào.- Ánh Dương ngồi ghế đá trước đi, tầm mười mấy phút nữa mới đến lượt chúng mình cơ. Nó liếc nhìn đồng hồ, rồi cũng yên tâm ngồi phịch xuống chiếc ghế đá. Cũng may hồi nãy, Ánh Dương kịp thời chuyển hướng xe sang bụi cỏ dại ven đường, không thì giờ hồn lìa khỏi xác luôn rồi. Nhưng lúc nó té nhào ra đất, đầu gối không may bị va đập vào lớp đá răm, chân tay cũng bị trầy truộc không ít. Ánh Dương tự nhủ mình có đeo băng quấn đệm đầu gối, chắc vẫn ổn cho tới lúc thi xong. - Ánh Dương ăn sáng đi.Một túi bánh mì bơ tỏi xuất hiện trước mặt Ánh Dương, chẳng biết Minh Đức kiếm đâu ra loại bánh mì thơm phức đến vậy. Mùi bơ béo hòa quyện với vị tỏi hăng hăng và rau mùi tây đã thành công quyến rũ chiếc bụng đói cồn cào của nó.- Tớ cảm ơn, tớ xin ạ!Bình thường, Ánh Dương không hạnh họe thì cũng nhẫn tâm dùng lời nói đâm chọt Minh Đức. Cậu quá quen với cảnh nghe cô nương Mít Đặc xóm Tiền Yên mắng sang sảng vào mặt. Vậy mà bây giờ, vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu lại bộc lộ rõ rệt trên đôi má hồng và ánh mắt long lanh của Ánh Dương. Lạ thật!Còn cô nương Ánh Dương thì vẫn đang hào hứng chuẩn bị thưởng thức bữa sáng. Thế nhưng Minh Đức lại bất ngờ khuỵu đầu gối xuống, chăm chăm quan sát cuộn vải đen quấn quanh đầu gối nó. Và như một lẽ thường tình, làm sao con nhóc nuốt trôi được đồ ăn khi có người tỉ mỉ quan sát nó như vậy? Con nhóc nhăn mặt, vừa định rụt chân về thì cậu đã giữ lấy bắp chân nó, khiến nó nhúc nhích không khác gì tôm giật trên nồi lẩu. - Ánh Dương lo lắng cái gì thế? Tớ muốn xem chân của Ánh Dương có sao không thôi mà. Minh Đức ngẩng mặt, cong môi cười mỉm, vẫn là nụ cười ngọt ngào và dễ mến tựa cơn gió cuối đông đầu xuân. Ánh Dương trốn tránh ánh mắt và nụ cười ấy. Nó cúi đầu xuống, và lặng nhìn chân mình. Một vài vết bầm tím và trầy xước xuất hiện từ khi nào, nó chẳng rõ. Chỉ có điều bàn tay cứng cáp của Minh Đức vẫn đang đỡ lấy bắp chân con nhóc, hơi ấm lưu lại vùng da thịt chỗ đó, khiến lượng adrenaline và cortisol trong cơ thể Ánh Dương bỗng dưng tăng vọt. - Tớ có làm sao thì cũng không liên quan đến cậu. Đừng có lo chuyện bao đồng, đồ cún con!Ánh Dương thu lại dáng vẻ hiền dịu vừa nãy, nó thẳng thừng đẩy tay Minh Đức ra. Vẻ hợm hĩnh của cô bạn trước mặt làm Minh Đức phì cười, cậu chỉ vào hộp cứu thương vừa xin được, nhẹ nhàng giải thích:- Ánh Dương bị thương ở chân trái. Nếu không xử lí cẩn thận, sẽ ảnh hưởng đến việc thi đấu. Tớ nói thế thì Ánh Dương đã yên tâm hơn chưa?- Tớ tự lo cho tớ được, không cần cậu xem vết thương giùm đâu.Ánh Dương lạnh nhạt trả lời, sau đó nó tự động nhấc quai cầm của hộp cứu thương lên. Thế mà chẳng biết từ khi nào bàn tay to lớn của Minh Đức đã đặt lên hộp cứu thương, cậu còn nhe răng cười khuyến mãi một cái: - Tay Ánh Dương cầm bánh mì ăn sáng, đầu gối thì để tớ băng bó. Điều đó chẳng phải tiết kiệm thời gian hơn nhiều à?Có người muốn làm cu li cho nó, nó có nên nhẫn tâm tước đoạt đi ước mơ của người ấy không? Đương nhiên là không rồi. Bố mẹ dạy Ánh Dương phải là người tốt cơ mà. Làm gì có người tốt nào giẫm đạt mong ước của người khác đâu. Do đó, càng ngẫm nghĩ, nó càng thấy mình nên ngoan ngoãn ngồi gặm bánh mì, còn Minh Đức muốn làm gì thì mặc kệ Minh Đức.Minh Đức trông theo bộ dạng ngồi ngoan như cún của Ánh Dương, bất giác cúi mặt, cười ngặt nghẽo.- Bộ chưa thấy gái xinh ăn bánh mì bao giờ à?- Giờ mới được thấy, còn được thấy người đẹp ăn bánh mì dính vụn nữa. Minh Đức không ngẩng mặt đối diện với nó, chỉ nhẹ nhàng trả lời, tay vẫn cẩn thận xức dầu lên phần đầu gối sưng đỏ. Nó giật mình, hấp tấp lau vụn bánh mì vương trên khóe miệng. - Minh Đức!Một bạn gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai đứa nhỏ lớp 11 Anh. Ánh Dương lập tức thu chân về chỗ cũ, đôi mắt bồ câu chăm chú nhìn bạn nữ mang nét đẹp trong trẻo và tinh khôi tựa cành hoa sen trắng ở phía đối diện. Hoa khôi Nét Đẹp Học Đường trong truyền thuyết đây sao? Là cô nàng vượt qua tất cả các chị em bạn dì xinh đẹp ba khối, băng băng ẵm luôn giải thưởng sắc đẹp, vụt sáng trở thành "vợ quốc dân" của các thanh niên trường chuyên ư? Ánh Dương cứ nhìn mãi, nó nhìn lâu tới mức Minh Đức ở bên cạnh còn hoài nghi quay sang nhìn nó. Đầu cậu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ. Ánh Dương có thật sự là gái thẳng không vậy? Nhìn kiểu gì mà nước miếng sắp dâng đầy một chậu rồi này? - Mình nói chuyện riêng được không? - Vừa nghe gái đẹp đề nghị, Ánh Dương lập tức hiểu chuyện, nó nhoẻn miệng cười, vui vẻ đáp:- Hai người ngồi đây nói chuyện này, tớ phắn liền. Không để Minh Đức và Hồng Hạnh trả lời, Ánh Dương đã đứng phắt dậy, rồi lúi húi ôm hộp cứu thương đi về phía sân thi đấu. Những vết bầm tím trên chân trái của Ánh Dương cứ hiện ra mồn một trong đôi đồng tử nâu sẫm của Minh Đức. Trái tim cậu như có thêm vài vết mèo cào, không đau chút nào, nhưng cũng chẳng hề dễ chịu. - Minh Đức biết chị chuẩn bị nói gì mà, đúng không?Câu nói ấy văng vẳng bên tai cậu. Minh Đức vẫn kiên quyết không quay đầu lại, cậu trầm giọng trả lời:- Vì biết, nên em mới mong chị sẽ suy nghĩ kĩ trước khi nói với em đấy ạ.***- Một người thích một người không còn thích mình. Người đó có đáng thương không mày?- Hả? Ánh Dương không hiểu An Chi đang nói cái mô tê gì, một nghìn lẻ một dấu chấm hỏi xoay quanh chỏm đầu của con nhóc. Nó gãi đầu, tay còn lại giữ khư khư miếng bánh mì tỏi vừa cắn dở. An Chi vẫn đang ở trạng thái lâng lâng trên chín tầng mây, nhỏ ậm ờ đáp: - Hỏi vậy thôi. - Mày làm sao? Khai mau. - Có làm sao đâu. Mày lo cho mày đi, sắp thi đấu rồi kìa. Ánh Dương còn muốn gặng hỏi thông tin từ An Chi, nhưng thời gian thi đấu đã cận kề, con nhóc đành đảo mắt đánh giá nhỏ mỏ vịt từ đầu tới đuôi, hăm he dọa nạt:- Mày đáng nghi lắm, Chi à. Chờ tao thi đấu xong, mày phải khai với tao. Vừa dứt lời, tiếng loa thông báo trận thi đầu cầu lông cũng vang lên. Ánh Dương xách bao cầu lông đôi đi qua khu vực chờ. Nó nhìn đồng hồ thêm một lần nữa. Minh Đức đi nói chuyện với chị Hồng Hạnh vẫn chưa về, thế nên lòng Ánh Dương xôn xao chẳng khác gì lá khô rơi vào ngọn lửa đỏ, càng lúc càng bùng cháy. - Em tuột dây giày rồi kìa.Ánh Dương: "?"Giọng điệu này nghe vừa quen thuộc, vừa đáng sợ. Con nhóc từ từ quay đầu lại, dòm dáo dác người vừa cất giọng. Duy Long đứng cách Ánh Dương vỏn vẹn ba bước chân. Anh mặc trên người bộ đồ thi đấu cầu lông màu xám, đeo bao cầu lông ngay vai. Dáng vẻ dịu dàng và trầm ổn lọt vào đôi mắt bồ câu mơ màng của nó. Ánh Dương chợt cụp mắt, tự động cách xa trăm vạn với kẻ vừa đến, và tất nhiên nó cố tình xem lời Duy Long nói hệt tiếng vo ve của muỗi, mặc kệ dây giày đang dần tuột ra.Ấy thế mà Nguyễn Văn Duy Long không hề tức giận khi bị cô nhóc trước mặt phớt lờ. Anh tiến gần tới chỗ Ánh Dương, nhẹ nhàng khuỵu một chân xuống và cúi đầu thắt dây giày cho con nhóc. Nó giương to mắt nhìn người trước mặt, toàn thân như hoá đá. - Mít! Tiếng gọi ấy phát ra cách đó không xa, và cũng thành công kéo đầu óc Ánh Dương trở về thực tại. Con nhóc ngoảnh đầu nhìn về hướng ánh sáng. Là Minh Đức gọi nó mà, nhưng lạ kỳ thay, cậu lại gọi nó bằng cái tên thân thương từ tấm bé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com