19400
-Anh làm gì mà đứng chắn trước cửa thế này. Gọn ra cho em vào_Taerae -Này, không nghe thấy à? Tránh ra nhanh lên_ Taerae đẩy Eunchan vào trong.-Em sao vậy Eunchan_Hyeongseop thấy lạ khi con cá heo cứ nhìn chằm chằm vào phòng mà không tiến vào.'Tiếng cười đùa, giọng kể chuyện của Hyuk lọt vào tai Hyeongseop, có lẽ anh hiểu được nguyên nhân tên kia đứng im vậy rồi'"-Đứa em này của anh vẫn ngốc như vậy, vẫn không phải là đối thủ của tên Hyuk ranh ma kia."-Anh tỉnh rồi ạ? _Taerae chạy vào.-Anh khó chịu ở đâu không? Em gọi bác sĩ tới kiểm tra nhé. _Hyeongseop tiếp lời.-À, Hyuk gọi người kiểm tra giúp anh rồi. Mấy đứa đi đâu về vậy?-Bọn em ra ngoài làm chút việc vặt ấy mà. -Anh ăn gì chưa?-Eunchan vừa mang cháo tới nhưng Hyuk gọt hoa quả cho anh ăn rồi. Mọi người cứ đi ăn đi, không cần trông anh kĩ vậy đâu.'Bầu không khí sượng lại nhưng nhanh chóng bình thường nhờ Taerae'-Em nhớ anh mà, không đi đâu.-Ngoan, ăn đi không đói.-Tí nữa em ăn chung với anh cũng được.-Mấy anh đi đi, em ở lại đây.-Đi ra chỗ khác, anh ngồi trước mà._Hyuk đẩy Taerae ra rìa.-Kệ anh, em thích ngồi cạnh anh Hanbin cơ_Taerae đẩy Hyuk khỏi ghế.-Cái thằng mất nết, anh đang ngồi mà_Hyuk gào-Anh im đi, ai là người đẩy trước mà kêu?_Taerae đáp trả.'Hyuk câm nín túm lấy thằng em, hai người lôi kéo nhau ra cửa''Tiếng cãi cọ dần nhỏ lại'-Hai cái đứa này, thật là..._Hanbin.-Anh kệ bọn họ đi, chuyện cơm bữa ấy mà_Hyeongseop vừa bóc vỏ cam vừa nói.'Khi Hyeongseop đút miếng cam cho anh thì Hanbin vội từ chối "anh vừa ăn rồi, em ăn đi" nhưng cậu vẫn cố đút vào miệng anh'-Ăn thêm một chút, anh gầy quá.-Dạo này anh ăn uống kiểu gì mà để tới mức thiếu chất vậy? Nếu không tự chăm sóc được mình thì sao lại rời đi? 'Cậu cứ vừa tách từng múi cam vừa hỏi anh bằng giọng nhẹ nhàng, đều đều.'-Anh vẫn ăn như bình thường mà, chắc hút thuốc nhiều nên vậy? -Anh hút thuốc à?-Ừ.-Anh về Việt Nam nhưng không về nhà?-Không muốn về.-Thế sao lại....-Anh không muốn nói về vấn đề này nữa. Đây là chuyện riêng của anh._ Hanbin ngắt lời-Chuyện riêng? Vậy là anh luôn coi bọn em là người ngoài đúng không?_Eunchan lúc này mới lên tiếng-Không phải. Nhưng...*cốc* *cốc* ' tiếng gõ cửa'
-Cửa không khoá.- Hanbin nói vọng ra-Xin chào, đây là bác sĩ đã kiểm tra cho anh lúc trước.
-Ông ấy vừa về nên em đưa tới để khám lại cho anh._ Lew -Chào mọi người.-Không nhất thiết phải kiểm tra lại đâu ạ, tôi biết sức khoẻ của mình thế nào mà._Hanbin-Cậu đừng lo lắng quá, những năm gần đây y học phát triển rất rực rỡ nên tôi chắc chắn sẽ cậu sẽ khỏi bệnh thôi._ bác sĩ-Tuỳ ông vậy_Hanbin im lặng cho bác sĩ kiểm tra.-Có vẻ cậu không duy trì thuốc tôi kê lúc trước, nó không trị được bệnh của cậu nhưng sẽ giữ cho bệnh không phát ra nặng như thế này trong thời gian ngắn.-Thuốc ngài kê quá đắt so với tài chính tôi có, 2 năm là quá đủ để dừng lại rồi.-Vậy là cậu ngừng thuốc vì nó đắt? Cậu nên nhìn lại vết thương trên cánh tay đi, cơ thể cậu cũng bắt đầu xuất hiện các vấn đề khác rồi.-Tôi biết điều đó nên đừng cằn nhằn nữa. Mọi người ra ngoài hết đi, tôi phải ngủ._Hanbin mệt mỏi đuổi người'Hyeongseop lắc đầu ra hiệu cho Eunchan im lặng, hiện tại không phải thời điểm tốt để nói chuyện với Hanbin'-Bọn em ra ngoài trước, có gì anh cứ bấm chuông phía đầu giường. Em sẽ tới.-Ừ.'Cả 3 người nhanh chóng rời khỏi'
-Cửa không khoá.- Hanbin nói vọng ra-Xin chào, đây là bác sĩ đã kiểm tra cho anh lúc trước.
-Ông ấy vừa về nên em đưa tới để khám lại cho anh._ Lew -Chào mọi người.-Không nhất thiết phải kiểm tra lại đâu ạ, tôi biết sức khoẻ của mình thế nào mà._Hanbin-Cậu đừng lo lắng quá, những năm gần đây y học phát triển rất rực rỡ nên tôi chắc chắn sẽ cậu sẽ khỏi bệnh thôi._ bác sĩ-Tuỳ ông vậy_Hanbin im lặng cho bác sĩ kiểm tra.-Có vẻ cậu không duy trì thuốc tôi kê lúc trước, nó không trị được bệnh của cậu nhưng sẽ giữ cho bệnh không phát ra nặng như thế này trong thời gian ngắn.-Thuốc ngài kê quá đắt so với tài chính tôi có, 2 năm là quá đủ để dừng lại rồi.-Vậy là cậu ngừng thuốc vì nó đắt? Cậu nên nhìn lại vết thương trên cánh tay đi, cơ thể cậu cũng bắt đầu xuất hiện các vấn đề khác rồi.-Tôi biết điều đó nên đừng cằn nhằn nữa. Mọi người ra ngoài hết đi, tôi phải ngủ._Hanbin mệt mỏi đuổi người'Hyeongseop lắc đầu ra hiệu cho Eunchan im lặng, hiện tại không phải thời điểm tốt để nói chuyện với Hanbin'-Bọn em ra ngoài trước, có gì anh cứ bấm chuông phía đầu giường. Em sẽ tới.-Ừ.'Cả 3 người nhanh chóng rời khỏi'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com