19 Painkiller
Moon Hyeonjoon đã năm ngày trời không liên lạc được với đứa bạn thân kiêm nghệ sĩ đầy triển vọng của gã. Nhà riêng không thấy bóng dáng, gia đình lẫn bạn bè đều không có tin tức gì. Mãi đến khi có người đồn rằng nghệ sĩ nổi tiếng Lee Minhyung đang du lịch ở khu nghỉ dưỡng ven biển, gã mới tá hoả truy vết được thằng gấu trời đánh kia đi đâu.Mang theo tâm trạng nổ tung do phải gấp rút đính chính tin đồn hẹn hò của hắn, Moon Hyeonjoon mau chóng lao nhanh như tia chớp đến hỏi tội Lee Minhyung.Tất cả lửa giận của gã tích tụ hệt cơn thịnh nộ của Bà La Sát, chỉ cần góp một ngọn gió nhẹ cũng đủ để thổi bay cả Hoả Diệm Sơn, ấy thế mà gã bị tạt một gáo nước lạnh khi thấy nghệ sĩ nhà mình nằm liệt trên sàn ôm lấy một ụ quần áo bẩn như thằng thiểu năng."Bỏ mẹ. Chơi thuốc chết luôn rồi à?" Bà nội cha. Miệt mài cày mãi mới lăng xê được nó lên đỉnh cao, chả nhẽ lại hoá công cốc trong nháy mắt thế này."... Bố mày... chưa chết.""Aish, Shi— con mẹ mày, tưởng chết mất xác rồi chứ." Moon Hyeonjoon giật cả mình khi cái xác zombie đầy mùi bia rượu đột nhiên lay lắt chồm dậy.Thôi, còn sống là may rồi."Dậy tắm đi rồi tao chở đi thu âm. Album mới duyệt xong bản phối rồi, chỉ chờ mày ok thôi. Tối có sự kiện ra mắt bộ sưu tập trang sức, từ chối nữa nhãn hàng cắt hợp đồng đại diện lại bồi thường ói."Lee Minhyung bơ phờ nghe quản lý Moon xa xả xa xả lịch trình chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Âm thanh nhảy vào tai này rồi trôi tuột ra bên tai nọ chứ có đọng lại cái quái gì đâu.Đến nước này Moon Hyeonjoon có ham vật chất thật cũng không còn nhã hứng giở thói tư bản ép khô giá trị lợi dụng của con ngựa vằn què quặt này nổi."Rồi mày làm sao? Bị đá hay miếng ăn dâng đến mồm không cửng được.""... Tao là ca sĩ trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có, nổi tiếng nhất nhì cái thế hệ này đấy?" Lee Minhyung ném gối về phía gã, mặt mày vẫn ủ dột như cái bánh bao nhúng nước làm Moon Hyeonjoon ngứa hết cả mắt."Ờ ờ, thế đứa mù mắt, điếc tai, đờ đẫn, thiểu năng nào chọc mày không vui?""... Mày còn nhớ Ryu Minseok không?""Ai? À, cái đứa làm hoạ sĩ vô danh mà mày yêu như điên như dại xong suýt nữa cưới ấy hả? Tưởng chúng mày chia tay rồi?""Ai cho mày nói Minseokie thế? Em ấy chưa gặp thời thôi, thằng khỉ gió!" Lại một chiếc gối nữa ném thẳng về phía Moon Hyeonjoon, nhưng lần này ném toàn sức toàn lực nên gã quản lý ăn trọn cú ném vào mặt."Thì sao? Mày đừng quên nó lợi dụng mày thế nào! Hồi xưa tao bảo nó đào mỏ mày mà mày không nghe. Nó cuỗm sổ tiết kiệm lẫn cái nhẫn đính hôn xong đi biệt rồi còn gì? Đừng bảo với tao là nó quay lại nhé? Tiên sư, nó ở đâu rồi để tao đánh nó một trận trả thù cho mày.""Minseokie không phải người như thế! Em ấy... yêu tao mà... em ấy có lý do riêng..." Giọng Lee Minhyung nhỏ dần, nghẹn ứ trong cổ họng như có cái gì vỡ vụn ra. Biết bao lí lẽ hắn dùng để bảo vệ em nát tan theo cái sự thật trần trụi đang bày ra trước mắt.Ryu Minseok yêu hắn. Hay đúng hơn là yêu những thứ hắn có thể mang lại cho em. Con mẹ nó, hắn tình nguyện làm mỏ cho em đào luôn cũng được mà. Bao năm hắn kiếm tiền đủ em đào mỏi tay, ấy thế mà em vẫn tuyệt tình rời bỏ hắn.Moon Hyeonjoon giờ phút này mà đọc được cái suy nghĩ của hắn chắc gã lấy búa bổ đầu hắn ra xem bên trong có phải toàn là nước hay không.Ừ thì toàn là nước. Nước này yêu em.Chữ yêu khiến hắn lạc mất lý trí. Yêu đến nỗi khi hắn khép hờ mi mắt, nhận ra cổ tay phải phồng tím cứng ngắc của em và cách em lùng sục vali để tìm lọ thuốc giảm đau liều nặng hắn được kê đơn sau cú chấn thương bả vai tháng trước, Lee Minhyung phần nào hiểu ra mục đích em tới tìm hắn. Tim đau như bị con dao hai lưỡi đục khoét một lỗ lớn từ phía sau.Nhưng hắn lựa chọn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.Vì em lấy trộm lọ thuốc xong lại ngoan ngoãn chui vào vòng tay hắn ngủ yên. Ryu Minseok ghé sát hắn, em hôn lên môi hắn thật lâu như thể em tôn thờ hắn là vị thần vị thánh cứu rỗi lấy đời em. Em vòng tay chủ động ôm lấy eo hắn thật chặt, đầu nhỏ mềm mại chui rúc thật sát vào người hắn như thể em cực kỳ sợ sẽ đánh mất hắn. Em khiến hắn nhớ về những đêm ôm ấp mặn nồng của ngày xưa. Em nỉ non vào tai hắn lời yêu lời thương khiến con tim úa tàn của hắn như được tái sinh. Ryu Minseok yêu hắn mà. Yêu tiền tài vật chất của hắn cũng là yêu hắn rồi.Lee Minhyung đã ôm suy nghĩ đó và ôm lấy em, chìm vào mộng đẹp.Để rồi khi thức dậy, mọi thứ về em tan biến sạch sẽ. Chẳng còn chút tình nào vương vấn lại nơi đầu ngón tay. Ryu Minseok rời đi, bỏ mặc hắn với những giấc mộng chưa thành.
...
Ngày 30 tháng 12 năm 2023Họ bảo rằng vụ tai nạn khiến tớ bị tổn thương não rất nặng. Thuỳ thái dương chịu chấn động mạnh khiến kí ức tớ dễ dàng bị xáo trộn.Bố là người thân duy nhất của tớ...Nhưng mà trong nhật kí, bố tớ là người xấu?Tớ nên tin cái nào đây?Bố bảo tớ bị hoang tưởng. Kí ức của tớ có rất nhiều thứ là não tớ tự tưởng tượng ra thôi.Vậy còn... Gấu thì sao?Gấu chỉ là ảo ảnh tớ tạo ra thôi sao?...Ngày 6 tháng 2 năm 2024Bố nhốt tớ vào phòng.Bố bắt tớ vẽ rất nhiều tranh giả.Tay tớ đau lắm.Bố bắt tớ uống thuốc giảm đau để vẽ.Tớ không dám lười vẽ. Bố đánh rất đau.Không lúc nào tớ vui vẻ cả. Tranh của tớ u ám quá, nhiều người mua bảo thế và họ không muốn mua tranh của tớ. Bố lại đánh tớ.Nhưng mà, tớ mơ thấy Gấu.Cậu ấy ôm tớ. Cậu ấy xoa đầu tớ. Tay cậu ấy ấm. ...Ngày 6 tháng 6 năm 2024Mỗi ngày tỉnh dậy, đầu óc tớ ngày càng trắng xóa.Sáng nay tớ còn suýt nữa quên mất tên của bản thân.Tớ vẽ lại khuôn mặt Gấu mỗi ngày, tớ không muốn quên cậu trông thế nào. Nên là, cậu phải vào thăm tớ trong mơ đều đặn nhé....Ngày 13 tháng 7 năm 2024Bố đem tranh kí bút danh riêng của tớ đi đấu giá.Bố bảo rằng tranh tớ vẽ dở quá, chẳng ai thèm mua cả.Chắc họ không thích gam màu tối.Kể cả khi Gấu chỉ là ảo ảnh thôi. Tớ có cảm giác, nếu cậu ấy ở đây. Cậu ấy nhất định sẽ khen tớ....Ngày 31 tháng 8 năm 2024Tớ lén nhìn hòm thư của bố. Có người liên lạc muốn nhờ tớ vẽ bìa album.Người ta nhờ tớ vẽ chân dung. Nhưng mà...Ảnh người đó gửi là Gấu!Gấu có thật!Cậu ấy là—...Ngày 14 tháng 9 năm 2024Tớ nhớ ra rồi!Không được quên! Không được quên! Không được quên!...
-*-
-*-
-*-
...
Ngày 30 tháng 12 năm 2023Họ bảo rằng vụ tai nạn khiến tớ bị tổn thương não rất nặng. Thuỳ thái dương chịu chấn động mạnh khiến kí ức tớ dễ dàng bị xáo trộn.Bố là người thân duy nhất của tớ...Nhưng mà trong nhật kí, bố tớ là người xấu?Tớ nên tin cái nào đây?Bố bảo tớ bị hoang tưởng. Kí ức của tớ có rất nhiều thứ là não tớ tự tưởng tượng ra thôi.Vậy còn... Gấu thì sao?Gấu chỉ là ảo ảnh tớ tạo ra thôi sao?...Ngày 6 tháng 2 năm 2024Bố nhốt tớ vào phòng.Bố bắt tớ vẽ rất nhiều tranh giả.Tay tớ đau lắm.Bố bắt tớ uống thuốc giảm đau để vẽ.Tớ không dám lười vẽ. Bố đánh rất đau.Không lúc nào tớ vui vẻ cả. Tranh của tớ u ám quá, nhiều người mua bảo thế và họ không muốn mua tranh của tớ. Bố lại đánh tớ.Nhưng mà, tớ mơ thấy Gấu.Cậu ấy ôm tớ. Cậu ấy xoa đầu tớ. Tay cậu ấy ấm. ...Ngày 6 tháng 6 năm 2024Mỗi ngày tỉnh dậy, đầu óc tớ ngày càng trắng xóa.Sáng nay tớ còn suýt nữa quên mất tên của bản thân.Tớ vẽ lại khuôn mặt Gấu mỗi ngày, tớ không muốn quên cậu trông thế nào. Nên là, cậu phải vào thăm tớ trong mơ đều đặn nhé....Ngày 13 tháng 7 năm 2024Bố đem tranh kí bút danh riêng của tớ đi đấu giá.Bố bảo rằng tranh tớ vẽ dở quá, chẳng ai thèm mua cả.Chắc họ không thích gam màu tối.Kể cả khi Gấu chỉ là ảo ảnh thôi. Tớ có cảm giác, nếu cậu ấy ở đây. Cậu ấy nhất định sẽ khen tớ....Ngày 31 tháng 8 năm 2024Tớ lén nhìn hòm thư của bố. Có người liên lạc muốn nhờ tớ vẽ bìa album.Người ta nhờ tớ vẽ chân dung. Nhưng mà...Ảnh người đó gửi là Gấu!Gấu có thật!Cậu ấy là—...Ngày 14 tháng 9 năm 2024Tớ nhớ ra rồi!Không được quên! Không được quên! Không được quên!...
-*-
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com