TruyenHHH.com

19 Days Den Cam If You Be Mine

- Cảnh báo: có OOC!
- Mình viết chủ yếu để thỏa cái vã của mình thôi. Đọc truyện lúc nào mình cũng muốn Hạ Thiên dịu dàng hơn một chút, bởi vì Mạc Tử nhà người ta rõ ràng là thích ăn mềm không ăn cứng mà, dịu dàng ôn nhu hơn đôi chút là người ta về tay rồi.
_________________________________________
Hạ Thiên mệt mỏi lê bước về phòng, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng chửi thề của Mạc Quan Sơn, kèm theo đó là âm thanh nhạc game.

"Cút đi chỗ khác dm, chắn đường bố mày!"

Hạ Thiên không nói hai lời giật phăng cái tai nghe, tiện tay ném luôn cái máy chơi game vướng víu, tắt nguồn, quăng sang một bên.

"Ơ dm thằng chó!! Bố mày đang chơi-"

Hạ Thiên không muốn nghe Mạc Quan Sơn nói thêm lời nào, lập tức cúi xuống chặn miệng cậu. Cánh môi lạnh lẽo áp vào, đầu lưỡi nóng bỏng càn quấy xâm nhập, đảo qua từng tấc trong khoang miệng người bên dưới. Mạc Quan Sơn vốn định phản kháng nhưng khi nhìn thấy quầng thâm hằn rõ trên khuôn mặt của Hạ Thiên thì lại âm thầm thu lực, để mặc người kia làm càn trên người mình.

Hạ Thiên một tay luồn xuống sau gáy Mạc Quan Sơn, một tay đỡ lấy eo cậu, làm sâu hơn nụ hôn này. Đầu lưỡi bá đạo truy đuổi lẫn nhau, nơi giao nhau giữa hai cánh môi mơ hồ nhìn thấy nước dịch mơn trớn. Hạ Thiên hôn tới khi Mạc Quan Sơn mềm nhũn vô lực mới lưu luyến buông ra, ánh mắt nóng bỏng cẩn thận nhìn kĩ phản ứng của người dưới thân mình.

Mạc Quan Sơn hơi thở gấp gáp, bên má nở rộ hai áng mây hồng ái muội, đôi mắt sóng sánh ánh nước, môi mỏng hé mở, hồng ngực phập phồng lên xuống, nhìn vô cùng chọc người khi dễ.

"Chó..chó Hạ Thiên!! Mày lại lên cơn động dục...cái gì!!...hộc.."

Hạ Thiên cầm thú rất muốn lập tức đè Mạc Tử ra làm tới thất thần tan rã, không còn hơi sức nói chuyện nữa, nhưng lại sợ dọa người ta chạy mất, đành phải cố nén dục hỏa sắp đốt cháy cả não, cúi xuống nhẹ mổ mấy cái trên hai áng mây nóng cháy, cười tà.

"Chỉ với mày thôi, không thấy vinh hạnh à?"

"Con mẹ mày cút xuống, bố đi về!!"

Hạ Thiên cười lưu manh, lại đè Mạc Quan Sơn xuống, nụ hôn dịu dàng một đường từ khóe môi xuống cần cổ trắng nõn đầy dụ hoặc.

"Ứm...a..mày...mày làm cái gì..dừng lại..!!"

Nhưng chờ nửa ngày người bên trên cũng không động nữa, Mạc Quan Sơn hé mắt ra nhìn, Hạ Thiên vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở đều đều.

Mạc Quan Sơn: "......"

Mụ nội nhà nó!!! Nó lôi mình bằng được tới đây để làm đệm cho nó ngủ à!!!

Mạc Quan Sơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa rồi cậu có một chút xíu thất vọng đâu, đánh chết cũng không!

Tuy rằng nội tâm đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Hạ Thiên nhưng lời nói ra bên miệng lại biến thành giọng nhỏ nhẹ, nếu nói là đang cố đánh thức Hạ Thiên thì càng giống như đang dỗ ngủ hơn. Mạc Quan Sơn đẩy nhẹ đầu Hạ Thiên, bàn tay luồn vào trong mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn, khẽ vuốt ve, động tác dịu dàng đến nỗi chính cậu cũng không nhận ra.

"Ê...."

"Mày có dậy không thằng chó..."

"Mày có biết là mày nặng vcl không..."

"Này...."

Lúc Hạ Thiên tỉnh dậy thì trời đã ngả bóng xế chiều, bị tiếng bụng của người bên dưới réo tỉnh.

Hạ Thiên nhẹ nhàng chống người ngồi dậy, có dịp nhìn kĩ gương mặt say ngủ của người bên dưới. Mạc Quan Sơn có lẽ là ngủ quên lúc nào không biết, tới giờ vẫn chưa tỉnh, mi mắt dài hơn cả con trai bình thường, còn đọng lại chút giọt nước nhỏ li ti, khóe môi mọng nước hé mở, hai rạng mây hồng đã rút đi từ lâu, chỉ để lại khuôn mặt tinh xảo say ngủ không chút phòng bị.

Đáy mắt Hạ Thiên dâng lên chút mềm mại hiếm có, không nỡ đánh thức người kia, nhẹ nhàng hôn xuống gò má Mạc Quan Sơn, cẩn thận đứng dậy.

Lúc Mạc Quan Sơn ngủ dậy là bị mùi khét hun cho tỉnh. Cậu mở choàng mắt, vội vàng nhìn bốn phía.

"Con mẹ nó cái mùi gì đây, cháy nhà à??!!"

Mạc Quan Sơn thấy không có lửa thì nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó lập tức đen mặt...

"Tiên sư cả nhà mày Hạ Thiên!!! Mày lại vào bếp!!!"

Sau đó người thu dọn tàn cuộc đương nhiên là Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên ngoài cái mã ngoài nhiều tiền với giỏi-mọi-thứ ra thì còn lại mù tịt việc nhà.

Do Hạ Thiên làm cháy gần hết nguyên liệu nên chỉ làm được mấy món đơn giản.

Hạ Thiên nhìn mâm cơm bốc hơi nghi ngút, lại nhìn bóng lưng người vẫn còn đang bận rộn trước nồi canh, hắn bước tới ôm eo cậu từ sau lưng, đầu tựa vào vai cậu.

Mạc Quan Sơn bị giật mình, chiếc nuôi rơi tõm vào trong nồi, cậu lập tức bạo tạc.

"Con mẹ nó thằng chó Hạ Thiên này! Mày làm.."

"Cảm ơn mày...Mạc Tử."

Mạc Quan Sơn nuốt lại mấy lời chửi thề sắp văng ra khỏi miệng.

"Mày làm sao thế, tự dưng nói mấy cái này..."

Lời còn chưa dứt, bàn tay đang ôm eo cậu bên dưới lại bắt đầu tác quái.

"Mạc Tử, vậy mày thích tao như thế này hơn đúng không..."

Một tay Hạ Thiên luồn vào trong áo Mạc Quan Sơn, hơi lạnh đưa đến khiến cậu một trận rùng mình.

"Mụ nội mày mẹ nó cút!! Thứ tinh trùng thượng não này.!!"

Mạc Quan Sơn xù lông giật tay của cái tên không an phận kia ra, đá hậu một cước vào đùi tên kia, nhưng Hạ Thiên né tránh, vì vậy vừa đúng lúc đạp thẳng vào Tiểu Hạ Thiên nào đó đang an vị trong quần.

Hạ Thiên chịu đau, ôm của quý run rẩy lùi lại phía sau, khuôn mặt tuấn mỹ cau lại đau đớn.

Mạc Quan Sơn có chút hốt hoảng tiến đến gần, do dự định giơ tay đỡ hắn.

"Tao...tao không cố ý, mày..."

Tay cậu bị Hạ Thiên lôi xuống, cả người nhã nhào vào trong lồng ngực hắn, giọng nói đầy lưu manh tà khí của người kia vang vọng bên tai.

"Mạc Tử...đạp hỏng rồi, mày phải chịu trách nhiệm đấy."

Giọng nói khàn khàn từ tính mang theo dụ hoặc nhưng không hề che giấu sự tức giận, Hạ Thiên hơi híp mắt lại nguy hiểm, âm u nói.

"Một là mày xoa cho tao, hai là mày liệu mà lấy thân trả nợ, chọn đi."

Mạc Quan Sơn vốn có chút áy náy, nhưng nghe xong lập tức tạc mao.

"Cái gì mà lấy thân trả nợ, mẹ nó thứ đàn ông con trai có tí mà cũng không chịu được!! Trách tao à!!"

Hạ Thiên cười tà khí, siết chặt cổ tay người kia, kéo xuống dí sát vào đũng quần, nguy hiểm nói.

"Tao có được hay không, không phải rất nhanh mày sẽ biết được à?"

"Thằng chó...mày bỏ ra!! Dm!!"

Mạc Quan Sơn bên lỗ tai phiếm hồng, liều mạng muốn rút tay lại, nhưng Hạ Thiên đã lập tức giữ tay kia lại, cả người đè chặt cậu xuống sàn, giọng nói khàn khàn từ tính mang theo mệnh lệnh không cho phép chối từ.

"Xoa cho tao."

"Ditcu mày!! Mày đừng có quá đáng!"

Mạc Quan Sơn gào thét giãy giụa một hồi nhưng vẫn không sao thoát ra được, ấm ức không thể phản kháng, bị người kia cầm tay điều khiển làm bậy. Nhưng khi vừa chạm tới vải quần, Hạ Thiên đã lập tức buông tay ra.

Hạ Thiên từ tốn đứng dậy, rút điện thoại ra khỏi túi quần, bấm nút nghe, bên kia báo cáo một loạt công việc, Hạ Thiên đi về phía ban công, nói ra một loạt mệnh lệnh, bắt đầu xử lý từng chuyện một.

Mạc Quan Sơn có cảm giác bị lăng nhục xong vứt qua một bên!

Cậu không tìm được đối tượng phát tiết, vậy nên trút giận lên mớ đồ ăn.

Hạ Thiên liếc nhìn bóng hình cao gầy đang điên cuồng gắp đồ ăn ở trong phòng bếp, khóe môi khẽ cong lên.

Cho dù không có cuộc điện thoại này hắn cũng không dám để Mạc Tử xoa thật, cọ ra lửa rồi không nhịn được ăn sạch thì làm sao bây giờ, Mạc Tử đang đói như vậy, nên để lúc khác thì hơn.

Lúc Hạ Thiên quay lại, đồ ăn đã bị Mạc Quan Sơn xử lý gần hết.

Hạ Thiên híp mắt nguy hiểm nhìn cậu.

"Yo Mạc Tử, mày còn không thèm để phần cho tao luôn à."

Mạc Quan Sơn đang nhai đầy mồm, chỉ vào cái nồi cơm.

Hạ Thiên ngó qua, lượng cơm đủ để ăn một bát.

....

Hạ Thiên bế Mạc Quan Sơn lên ôm thẳng vào phòng ngủ, ném thẳng lên giường. Hắn tháo thắt lưng, cởi từng chiếc cúc áo một, ánh mắt nóng bỏng nguy hiểm nhìn người trên giường.

"Dume Hạ Thiên...mày...mày đừng lại đây!!"

Hạ Thiên đi tới áp người trên giường xuống, một chân chèn vào giữa hai đầu gối Mạc Quan Sơn, hắn ghé thấp đầu, ái muội nói.

"Muộn rồi, Mạc Tử. Tao đã nói rồi, nếu mày không xoa, thì lấy thân trả nợ đi."

"Con mẹ mày cái thằng chó động dục kia!! Rõ ràng là do mày lùi lại nên tao mới đá trúng! Mày dựa vào đâu mà bắt tao làm!!"

"Mạc Tử, thực ra tao cũng không định ăn mày sớm vậy, nhưng mày lại không ngoan, ăn hết bữa tối của tao rồi."

"Bữa tối của mày..ứm!"

Hạ Thiên cúi người xuống áp vào cánh môi của người bên dưới, bá đạo càn quét, không cho người kia lực phản kháng.

"Mạc Tử, vậy thì để mày...làm bữa tối cho tao đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com