21. im lặng
ngày thế gian điêu tàn
ngày ta tái hợp;
|
có những chuyện là một loại sai lầm ngay từ lúc khởi đầu. trên đời này mấy ai thay đổi được bản chất của chúng đâu. người ta có sửa thì cũng vậy thôi, nó vẫn lặt lìa và tồi tàn. em cố gắng để mọi thứ tệ hơn. khi em nghĩ mình sẽ vá những lỗ hổng, chữa những sai lầm. anh đành cười bảo, sửa làm gì khi chúng chưa từng lành lặn. nên xin em cứ im lặng, mặc chúng rách toạt rồi mất đi.
hoàng anh lại bắt gặp dáng vẻ im lặng của việt anh. hắn đứng tần ngần ngoài ban công dưới cái nóng gần ba mươi tám độ của đầu chiều. nắng đổ lên tóc, tràn qua vai, hắt cái bóng thẳng đứng như cây cột qua cửa ban công, ghim trên sàn phòng. trời lặng gió, vắng mây, chỉ có một màu xanh biếc trải dài. ngang những mái hiên cong cong, hoàng anh nghĩ mình nghe được tiếng gió thở than trườn qua khe cửa. chắc chúng thầm ca thán mấy ngày oi bức, nắng dát vàng bỏng rát, nằm ngênh ngang khắp nẻo đường. còn hoàng anh đã cạn hơi cạn sức khi dốc lòng khuyên nhủ hắn buông tay. dẫu rằng thời gian sẽ làm nguội những yêu thương cháy nồng trong hắn, nhưng chẳng chữa nổi vết sẹo nếu để chúng ăn sâu. cách một lớp cửa kính, làn khỏi mỏng tang, đốm lửa leo loét, quấn quýt, khiến hoàng anh gai mắt lạ thường. lại thuốc, lại những lần việt anh chết lặng. mỗi lần chết lặng, việt anh lại đào sâu thêm mấy tầng ký ức mà chính hắn đã hứa để chúng mục ruỗng dưới ngàn lớp đất. hắn bắt đầu trượt dài trong tháng ngày câm lặng, chẳng đau thương, chẳng cay xót như những ngày còn sống. hắn bình tĩnh lạ thường, rồi đột ngột đổ gục. như một cái cây chết, chết từ bên trong. nó đứng sừng sững mặc gió mặc mưa, mãi đến lúc nó ngã bên vệ đường, người ta mới biết nó chết từ rất lâu. rất lâu.hoàng anh từng trải qua nhiều sự im lặng trong hơn hai mươi năm. từ hồi còn bé, im lặng khi nghe người ta mắng nhiếc, im lặng chịu đựng những trận đòn, im lặng để giữ những mối quan hệ chẳng mất đi, im lặng để chờ một câu trả lời. năm tháng dài đằng đẵng, bỏ quên xiết mấy những lần im lặng vào dòng chảy thời gian. nhưng khi hoàng anh chạm ngưỡng hai mươi, đau đớn nhận ra cái vòng lẩn quẩn cứ quấn lấy mình. hoàng anh chọn cách im lặng khi người ta bới móc chuyện cũ, cái hồi hoàng anh còn mối tình chưa dứt với một nàng nhỏ hơn vài tuổi, rồi đổ vỡ vì cả hai không có lối sống hợp nhau. mà người ta thích thêu dệt thêm những chuyện tầm phào. khoảng thời gian ấy, cơ số bài báo đua nhau đăng tin về chuyện đó. dù chúng đã nằm yên ở quá khứ xa xưa, đến độ hoàng anh còn chẳng nhớ nổi nàng tên gì. chờ mọi thứ nguôi ngoai, khi hoàng anh chẳng còn những đêm mất ngủ, khi hoàng anh chẳng tha thiết gì những lời bàn tán, hoàng anh nhận ra, im lặng là cách cuối cùng. cách tốt nhất. chúng gói ghém hết thảy tổn thương rồi quăng vào lò thiêu. sau cùng, chỉ còn lại tàn tro đen xì, nhám bụi.nhưng việt anh thì khác. hắn im lặng chờ linh hồn tan đi, hắn để im lặng gặm nhấm tâm trí, rồi hắn sẽ cười bảo giờ chẳng có gì làm đau mình nữa. vì mình còn gì đâu. chẳng còn gì. hoàng anh nhìn bóng lưng hắn, hằn lên vòm trời vời vợi một vệt đen thật dài. dài như những hoài niệm cũ kỹ mà hắn khư khư giữ mãi. chẳng biết khi nào mới kết thúc. một lúc lâu sau, hoàng anh quay trở lại với công việc dang dở, gạt phăng những ý nghĩ đáng buồn ra khỏi đầu. hoàng anh xếp đồ vào balo, quần áo, thuốc giảm đau. hoàng anh phân vân có nên đem theo cả thuốc đau bụng và cầm tiêu sau sự cố lần trước. loay hoay một lúc, hoàng anh làm luôn phần của việt anh. hoàng anh tỉ mỉ kiểm tra đôi giày đế đinh chắc rằng không có vấn đề gì. - như nào? mai đá rồi, tính đứng phơi khô tới mức nào?hoàng anh gọi vọng ra ban công, âm thanh khó khăn lọt qua lớp kính nhưng đủ để việt anh giật thót rồi cười xuề xòa khi bắt gặp gương mặt cau có của hoàng anh. hắn thấy hoàng anh khoanh tay, hất cằm ý bảo hắn vào phòng trước khi từng tế bào của hắn co quắp lại như những con tôm chết khô.- nhớ vứt điếu thuốc, lần thứ bao nhiêu tao nhắc mày rồi? lỡ mà các thầy kiểm tra thì trời cứu tao với mày. lần trước mày bệnh, điếu thuốc nằm ngay cửa, thằng dũng mà không phi tang chắc giờ tao với mày chuẩn bị lên máy bay. ngu nó cũng vừa thôi.- biết rồi.việt anh nheo mắt, môi hắn hơi cong, hắn cúi xuống tìm điếu thuốc lúc nãy làm rơi. hơi nóng hừng hực khiến lớp biểu bì như bị nung chảy. những giọt mồ hôi lăn dài, thấm vào áo. lưng hắn ướt một mảng lớn, hoàng ảnh cảm tưởng chúng vắt ra cả nước. cái dáng vẻ khom khom có phần chật vật khiến hoàng anh vừa buồn cười, vừa xót xa.sau cùng thì, việt anh đã chọn im lặng. cả khi hắn biết thanh bình đứng ngoài ban công, bật khóc, hắn cũng không có lấy một lời hỏi han. nhưng hắn tựa vào lan can, bầu bạn với khói thuốc, trò chuyện với đầu lọc đỏ au, như một người bạn tri âm, người bạn mà việt anh thường thì thầm những chuyện gã giấu kín hơn non nửa cuộc đời. song, có lẽ hôm nay, việt anh đang chia xớt nỗi buồn cùng ngừơi cũ. hắn cũng muốn buồn, muốn trầm lặng, nhưng hắn làm điều đó quá lâu. hoàng anh sợ một ngày nào đó, hắn như bao phiến lá mùa thu, lìa cành rơi vào quên lãng.- gì nhìn tao muốn rớt tròng mắt vậy? mê tao hả?cánh cửa hơi hé, việt anh bước vào, mồ hôi đầm đìa. trán hằn những vệt đỏ. nhiệt độ phòng thấp hơn bên ngoài khá nhiều nên khoảnh khắc hắn mở cửa, một vầng sáng chói lòa trước mắt. hắn hơi choáng váng, thấy hoàng anh xoay vòng vòng như con quay trong trò đánh đu mà thuở bé hắn thường chơi cùng lũ bạn. nhưng cơn chóng mặt chỉ xuất hiện vài giây, việt anh cố giữ người thăng bằng để tránh những lời trách mắng của người đối diện.- bố khỉ, cho vàng tao cũng chả thèm. mày nhìn cái bộ dạng nhếch nhác của mày đi, y chang mấy thằng bượm nhậu sáng lê la ăn uống chiều tối rúc vào rượu bia. phải nằm liệt thêm hai ba hôm nữa mới vừa lòng mày, hành hạ tao thêm vài bữa nữa, mày mới hả dạ. hắn không đáp lại, chỉ cười, nụ cười xoáy sâu vào đôi mắt hoàng anh. như một thứ gì đó đã rơi ra, nằm ở ngoài ban công rồi trôi theo gió, mất tích ở chốn xa, nơi mà việt anh sẽ chẳng bao giờ đến để tìm lại.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com