1802 Tam
phía bên kia chân trời
chắc chứa đầy ảo vọng;
|
lần nữa. gã lại nhìn.
chẳng biết đã được bao lâu, kể từ lúc sắc vàng cam đổ rạp xuống bầu trời, xua đi màu xanh biếc vốn có. gã không chú ý lắm thứ màu làm mắt gã khó chịu ấy, gã thấy những vệt mây xám ngoét, hoặc đen, vằn vện chia cắt hai nửa.
nửa như đại dương, xanh thẳm, trong veo.
nửa hệt một ngọn lửa tàn. đỏ lập lòe trước khi tắt hẳn.
gã cảm giác bầu trời sắp nứt ra, rồi đổ xuống. những mảnh vỡ vô hình ghim vào mắt gã. hẳn rằng gã sẽ biết được, đằng sau thứ màu hỗn tạp trên cao ấy chứa đựng điều gì. dù rằng mảng màu bong tróc sẽ làm gã đau. dù rằng gã chẳng còn đôi mắt để ngắm.
nhưng, gã vẫn còn chút xúc cảm. gã chắc rằng mình sẽ cảm nhận được thôi. ánh đỏ, cam, vàng trộn lẫn với màu xanh ngắt. chúng nhảy múa trong mí mắt gã. chúng xoa dịu phần nào những vết thương bởi vết cắt của bầu trời.
một lát sau, gã thấy ngọn lửa đã thiêu cháy đại dương.
thật mãnh liệt làm sao.
một buổi hoàng hôn với những dải mây xám đen trải dài. mà chẳng trút được nỗi buồn.
bầu trời chẳng vỡ, vẫn vẹn nguyên, dù chúng đượm màu đỏ ối. và còn đó, những vết mây, lúc đen lúc xám. gã nghĩ, chúng cũng sẽ bị thiêu cháy bởi ngọn lửa mà thôi.
×
18:20
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
mày đã tìm được nó chưa?
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
vẫn chưa
tao có gọi
điện thoại nó đổ chuông
nhưng không ai nghe máy cả
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
không hiểu kiểu gì
tao biết nó buồn
nhưng bỏ cả buổi tập chiều
chẳng có lấy một lời giải thích
còn đối tượng khiến nó thành ra thế này
vẫn dửng dưng
tao chả biết nên dùng từ gì
để diễn tả tình hình hiện tại :)
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
chậc
tao sợ nó xảy ra chuyện gì
nhỡ không may...
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
ngậm cái mồm mày lại :)
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
tao đã kịp nói gì đâu
chỉ là "nhỡ"
nhưng chắc không đến nỗi
ý tao là
chỉ vì chuyện tình cảm
không theo ý muốn
mà nghĩ quẩn
thì không có đâu
một thời gian
lại đâu vào đấy
làm gì có ai không sống nổi
khi thiếu một người chứ
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
:)
tao chả có bảo gì nó nghĩ quẩn hay không
bao lời hay ý đẹp
đều thoát ra từ miệng của mày
giờ tìm nó được cái đã
chuyện như nào tính sau
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
tìm được
mà chẳng giải quyết được chuyện gì
rồi nó lại hành động như thế thôi
làm gì ngăn nó được
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
thế giờ làm gì?
khuyên à?
từ lúc chia tay
ai cũng hết lời khuyên nhủ :))
nhưng nó có thèm để tâm đâu
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
quan trọng
là phải biết lý do chúng nó chia tay đã
ngọn nguồn câu chuyện ra làm sao
thì mới có cách
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
thế?
ngọn nguồn như nào?
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
tao không biết :^
phải là người trong cuộc
mới biết chứ
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
mẹ mày
làm tao tốn thời gian
:))))
có ai liên lạc được với nó chưa?
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
mày hỏi cái người liên lạc với nó ấy :^
sao lại hỏi em?
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
:)
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
ấy tao đùa tí :^
làm gì căng
vẫn chưa được
không có ai bắt máy
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
vậy bảo thằng kia gọi cho nó đi
chắc chắn rằng
nó sẽ nghe máy
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
thằng kia là thằng nào :^
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
:)
mày thích nhây không?
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
ấy :^
giỡn xíu í mà :^
thấy mày căng quá
tao giỡn cho vui
hihi
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
đ vui :)
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
mà mày có chắc nó sẽ chịu nghe không
tuy tụi nó từng yêu nhau
nhưng chia tay rồi
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
tuy tao không rành lắm
nhưng hẳn rằng
một trong hai còn rất nhiều vấn vương
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
=)))
quả nhiên
người từng trải có khác
ấy
mày khoan hãy căng
tao không cố ý
chạm vào vết thương lòng mày đâu
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
không sao
tao cũng đâu còn tình cảm gì với bình
𝐥𝐜𝐡𝐚𝐧𝐡
à...
thế mày có nghĩ
lý do chúng nó chia tay
giống như mày và bình
ngày xưa không?
𝐯𝐢𝐞𝐭𝐚𝐧𝐡𝟎𝟒
tao không mong như thế
chí ít
đừng giống tụi tao
tan vỡ
vì một kẻ ngoài cuộc
×
sau một hồi giằng co.
chẳng còn sắc xanh hay đỏ. chúng rủ nhau nép vào phía sau thứ màu xám ngoét. trông như những đám mây ban nãy. nhưng chúng khác. chúng trở thành màu của bầu trời và chốc lát nữa thôi, gã sẽ thấy những giọt nước trong suốt. từ mấy đụn mây kia, chúng sẽ sà xuống như đàn thiêu thân. mặc sức nhảy múa.
rồi vỡ tan khi chạm vào mặt đất.
hẳn rằng chúng sinh ra chỉ để làm đẹp cho nhân gian, dẫu chỉ vài người ưa ngắm chúng.
gã không thích cái không khí ngột ngạt, đen ngòm ngự trên vòm trời ấy. chúng bừa bộn và lởm chởm như nét chì của một gã họa sĩ nghiệp dư. phá nát buổi chiều tà rực nắng.
song, gã hơi nhoài người ra khỏi lan can, tận hưởng những làn gió lạnh buốt phả vào người.
chỉ riêng lần này thôi.
rồi gã sẽ lại sống rực rỡ.
chắc chắn gã chẳng phải ánh bình minh, nhưng dù có là ánh tịch dương buồn tẻ, chợt lóe, chợt tàn. gã vẫn sống lại từ đầu.
rồi gã sẽ chẳng còn quan tâm, phía bên kia bầu trời là gì nữa.
gã sẽ chẳng còn muốn bầu trời nứt toạc để khám phá thứ ẩn sau nó.
và rằng, gã sẽ chẳng yêu cái màu xám ngoét, đen đúa này thêm một lần nào nữa. dẫu rằng có chết trong những ảo mộng phía xa chân trời, gã chẳng bao giờ để tim mình vẹn nguyên.
để nhắc rằng.
gã không thể yêu thêm một ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com