TruyenHHH.com

18 Peach Me Yeonjuneez Yeonkai

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, nếu không nghe thấy tiếng thủy tinh loảng xoảng rơi xuống nền gạch cứng nhắc bên trong khu vực VIP, Yeonjun chắc mẩm rằng mình sẽ không thể gặp lại Huening Kai cho đến tận lần ghé thăm tới. Bất chợt, cậu chàng xuất hiện trong tầm mắt anh với áo quần xộc xệch và đôi mắt ngấn lệ, nhanh chóng rảo bước đi ngang khu vực quầy nước mà chẳng thèm nhìn sang phía anh một cái. Yeonjun trao đổi ánh mắt với cậu bartender học việc cạnh bên rồi chạy theo cậu trai vận sơ-mi trắng vừa lướt qua.

Vừa đi vừa dụi mắt nên Huening Kai chả để ý mình đã đi nhầm sang hành lang dẫn đến nhà vệ sinh, chứ không phải là cửa ra vào. Cuối cùng, anh cũng bắt kịp sải bước cậu, rồi sau đó nắm tay kéo người về phía mình. Thoáng giật mình vì mất trọng tâm, Huening Kai chẳng những không giằng tay anh ra mà còn tự nhiên bá vào cổ anh rồi khóc một tràng dài khiến vai áo Yeonjun ươn ướt cả một vùng. Anh vỗ lưng cậu an ủi trong im lặng, mặc kệ đối phương thả trôi cảm xúc mà hiếm khi để người khác trông thấy. Đây không phải là lần đầu tiên họ ở khoảng cách gần đến như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên Huening thể hiện con người yếu đuối của mình trước mặt anh.

Yeonjun nhắm chừng cả hai không thể đứng ngáng đường lối vào này mãi, vì có khá nhiều người qua lại nãy giờ. Anh lay cậu đứng thẳng dậy rồi kéo một hơi vào khu vực bí mật mà chỉ có nhân viên gạo cội mới biết được. Đây chính là căn phòng VVIP mà hôm nay vừa bị hủy lịch hẹn do khách hàng có việc bận đột xuất, thông tin này Yeonjun đã nghe được từ chủ quán bar tầm mười lăm phút trước nên mạn phép sử dụng nó một chút mà không cần hỏi trước.

_ Em xin lỗi... Chỉ là... Em không thể kiềm chế được cảm xúc của mình...

Yeonjun dìu cậu ngồi xuống ghế sofa màu rượu, rồi anh hạ thấp thân người xuống trước mặt cậu trai xinh đẹp, chỉnh lại chiếc áo sơ mi cho ngay ngắn.

_ Có chuyện gì vậy, Huening?

Lời nói dịu dàng đó chẳng biết đã tác động đến Huening Kai như thế nào, cậu bỗng nắm lấy cổ tay anh đang buông lơi chỗ cúc áo ngay ngực mình, nhìn thẳng vào đáy mắt người đối diện kèm theo một tia giận dữ đến đáng sợ, thốt nên những từ ngữ vô cùng đanh thép.

_ Em gần như đã muốn... giết hắn ta!

Anh phản ứng lại với một cái nhíu mày nhẹ như không, cố gắng nặn ra nụ cười an tĩnh khỏa lấp đi nét gai góc của cậu chàng bên trên.

_ Kể anh nghe được không?

Vừa dứt câu, đôi môi hồng đào chạm vào làn môi dày ẩm ướt của anh ngay tắp lự khiến cho Yeonjun không cách nào thoái thác được. Huening Kai kéo anh ngồi lên ghế sofa cùng cậu, rồi tự động ngả lưng ra tay vịn ghế, kéo thân người anh theo đè lên người mình.

_ Em đã bắt gặp hắn ta và một kẻ lạ mặt làm thế này với nhau, thậm chí khi bị em nhìn thấy hắn cũng không thèm dừng lại... Haha!!

Môi hôn ướt át là do Kai chủ động tiến tới, đến khi kết thúc vẫn là cậu chủ ý rời xa, để tiện đường giải bày cùng anh. Yeonjun bị quay mòng mòng theo mớ cảm xúc điên đảo trong lồng ngực với cậu trai khiến anh lỡ nhịp gần đây, tuy nhiên ẩn tình đó vẫn chưa hề được thổ lộ rõ ràng. Anh biết cậu đã có bạn trai, anh cũng đã từng chộn rộn chẳng dám mở lời; nhưng có lẽ ông trời đã sắp đặt cơ hội ngàn năm có một này để chính anh phải mơ mộng và khao khát về những thứ to lớn hơn sắp sửa...

_ Em có muốn trả thù hắn ta không?

Huening Kai nhìn thẳng vào đôi mắt cáo mang thương hiệu của Yeonjun, sắc mặt anh bắt đầu tối sầm đi. Ở cự ly gần như thế này, chẳng ai trong số họ có thể giấu đi cảm xúc của mình về đối phương, dẫu đó là cảm xúc chưa thể gọi tên một cách rành mạch.

_ Em hận hắn ta!!! Đ-đau lắm, Junie ah...

Cái nhoẻn miệng chua xót của cậu trai trẻ thu vào tầm mắt Yeonjun, trờn vợt trong tâm trí đã mất đi một phần tỉnh táo của anh. Bằng cách quay đầu sang một bên, Huening Kai nghĩ rằng cậu có thể tránh né việc mình dễ tổn thương bởi một tên khốn kiếp mà cậu từng gọi là bạn trai, ngay trước mặt một người khác cậu cũng chưa rõ tình cảm là Yeonjun đây...

_ Vậy thì chúng ta đừng dừng lại. Hắn ta không xứng đáng có được em!

Kẻ lớn hơn không để điều đó kéo dài lâu, Yeonjun dùng tay dìu khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở lại vị trí đối diện, sau đó hôn lên khắp mọi nơi mà anh thuận tiện đặt vào. Người bên dưới chẳng hề thoái thác, thậm chí còn nhắm mắt để cảm nhận sự cưng chiều hết mực. Rồi anh kéo cả hai ngồi dậy đường hoàng trở lại, tuy nhiên cậu nhất định chẳng chịu nhường phần, lấn lướt đòi hỏi sự đụng chạm táo bạo hơn. Vị trí bị động hơn đã đổi ngược lại cho Yeonjun với tấm lưng áp xuống mặt ghế êm ái, Huening Kai phía trên thỏa sức tung hoành khi cậu chủ động ngồi lên cả bụng anh, vô tình cạ hai quả đào căng mọng trong lớp quần tây vào Yeonjun bé đang dần 'thức tỉnh'.

_ Chúng ta có được phép làm ở đây không thế?!

Cậu chàng lém lỉnh chẳng hề dừng lại việc ma sát đũng quần với vật cộm bên dưới, dù đã hỏi han một cách tế nhị. Yeonjun cho đó là một hành động tán tỉnh táo bạo, anh chưa bao giờ dám nghĩ cậu sẽ mở lòng nhanh chóng với anh đến như vậy...

_ Chết tiệt!!! Grrrrgggrrrrrr...

Hình như Huening Kai cũng hiểu được rằng cặp mông to tròn của mình là một thứ vũ khí lợi hại có thể khiến bất kì ai mê đắm. Cậu chàng cứ tiếp tục chọc ngoáy vào chỗ hiểm của Yeonjun và khiến anh gần như mất kiểm soát vì sự thích thú dâng cao. Nhưng anh sẽ chẳng khuất phục trước bé con lắm chiêu trò này đâu...

Ngập ngừng trong thoáng chốc, anh yêu cầu Huening Kai rời khỏi vị trí hiện tại để lột trần cả hai trước khi vào giai đoạn chính. Em hơi dỗi một tý vì phải rời bỏ vật ấm nóng quen thuộc nên chậm rãi tháo chiếc quần tây đen còn lại trên người. Yeonjun không thuận mắt một chút nào nên lập tức áp sát cậu, đẩy cơ thể trắng nõn bị khóa chặt ở giữa cơ thể anh ấm nóng và bức tường lạnh ngắt phía sau lưng. Anh điềm tĩnh vuốt lấy quả mông hếch lên trông thật đáng ghét kia khi cậu vô tình co một bên chân lại làm điểm tựa. Bóp nắn một hồi lâu qua lớp vải dày cộm, anh gạt phăng mọi thứ còn sót lại trên người Huening Kai để bàn tay tiếp xúc với da thịt cậu chân thật hơn. Cậu chàng chỉ nhẹ nhàng uốn nắn thân người theo từng động tác thô bạo của anh, nhưng vô tình lại khiến điều đó trở thành một vũ điệu nóng bỏng trong mắt người đối diện.

_ Em đã mê hoặc bao nhiêu tên với trò này rồi hả cưng?!!!

Rên rỉ đôi ba câu khẽ như không, nụ cười nhếch mép nở trên môi cậu không quá một giây lại càng khiến Yeonjun như phát điên lên. Tay cậu nãy giờ vẫn bám lấy eo và hông anh như thể mười đầu ngón tay có trát keo. Vội vàng lấn lướt bằng những môi hôn thèm khát, anh dẫn dắt cả hai sang chiếc giường king size màu xám tro gần đó cho đến khi cả hai ngã nhào xuống mặt phẳng êm ái.

Yeonjun chơi đùa với hầu hết mọi khu vực nhạy cảm trên cơ thể trắng ngần nhưng em chỉ mảy may im lặng và để yên từ đầu đến cuối. Chẳng hề thoái thác, cũng không mấy nhiệt tình. Chỉ có đôi mắt sáng dần nhòe đi và ngấn nước tự lúc nào. Yeonjun thậm chí đã ngậm lấy cậu bé xinh xắn phía dưới, nhưng vẫn phải khựng lại vì cảm xúc của người bên trên thay đổi quá chóng vánh. Anh không nắm bắt được tất thảy suy nghĩ của cậu ở hiện tại, anh càng sợ rằng mình đã làm sai điều gì đó trong phút giây.

_ Nếu em chưa sẵn sàng thì chúng ta nên dừng lại...

Huening Kai thút thít nhưng nhất quyết chẳng chịu đáp trả một lời, chỉ có hành động lắc đầu chứng tỏ Yeonjun không hề làm gì quá trớn với em. Anh vẫn quyết định dừng lại tất cả rồi thu dọn vài mảnh quần áo vương vãi ở mép giường, ngồi xoay lưng về phía cậu.

_ Anh không thích bị ép buộc và càng không muốn ép uổng ai cả. Nếu chỉ vì không thể kiểm soát cảm xúc nhất thời, anh nghĩ rằng em cần thời gian để suy nghĩ kĩ hơn. Đừng biến mối quan hệ của chúng ta trở thành quá khứ không muốn được nhắc đến...

Đoạn trần tình của anh càng khiến lồng ngực Huening Kai như có hàng vạn mũi tên xuyên qua, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má hây hẩy. Ngay khi Yeonjun định đứng lên, một vòng tay bỗng ôm cứng anh từ phía sau, níu lấy yêu thương vụng về chớm nở. Cậu không giải thích được hàng tá cảm xúc quặn thắt trong tim, chỉ biết rằng chẳng muốn xa anh giây phút này, chỉ biết rằng cậu cần lắm sự vỗ về ân cần và mong manh từ Choi Yeonjun...

_ Em xin lỗi, em sai rồi. Nhưng xin anh đừng rời đi, có được không?

Thở hắt ra một cái, anh vẫn luôn phải đầu hàng trước dịu ngọt đến từ giọng điệu nài nỉ của người đằng sau. Rốt cuộc vì sao anh có thể bao dung đến mức qui phục cậu trai trẻ mang tên Huening Kai này cơ chứ?! Giải thích bao nhiêu có lẽ cũng chẳng qua một lời rằng anh đã trót trao trọn con tim ngây ngốc về phía cậu. Huening Kai chính là kẻ sở hữu đặc quyền duy nhất này trên thế gian, và Yeonjun đã tự nguyện để điều không tưởng ấy xảy ra ngay lần đầu tiên họ chạm mặt nhau. Anh đã thua trắng từ dạo ấy dẫu bản thân nhiều lần cố chôn vùi xúc cảm lạ kì kia vào tầng đáy căn phòng bí mật...

_ Anh muốn từ chối nhưng chẳng thể kiềm nén được nữa...

Như một sắc lệnh được ban ra, Huening Kai bất ngờ đón nhận trận cuồng phong áp đảo từ người lớn hơn. Anh không cho phép cậu lơ là, dù chỉ là một chiếc hôn dạo đầu gây thương nhớ. Mỗi một hành động động chạm đều đặt vào đó chín phần nhiệt huyết, một phần nhỏ sót lại là khoảng trống để cậu có thể hô hấp bình thường.

_ Uhhhhmmmmm... Đừng dừng lại, Jjunie ahhhhh ummmmmggggg...

Sự cổ vũ này, Yeonjun xem đó là dấu hiệu của việc đồng tình thích thú những gì anh mang lại. Những dấu cắn đo đỏ bắt đầu xuất hiện rải rác trên khắp làn da trắng tuyết của cậu, như thể con mồi ngon đã được đánh dấu bởi một chúa tể uy quyền bậc nhất. Đêm nay, cậu sẽ hoàn toàn thuộc về anh, ở đúng vị trí mà cậu nên ở từ rất lâu rồi, để cảm nhận thứ tình ái mà người ta kháo nhau rằng nên tìm kiếm trong đời.

_ Hãy chỉ nhớ mỗi tên anh trong lúc này! Gọi tên anh đi, Kai à...

Ngón tay thuôn dài của anh mò mẫm vào huyệt động âm ấm với một ít bôi trơn xung quanh để cậu cảm thấy đỡ đau rát hơn. Cặp mông căng tròn đung đưa phóng to trước mắt anh như thể bảo rằng anh được toàn quyền sử dụng chúng. Ừ thì còn chỗ nào trên cơ thể cậu mà anh bỏ sót đâu. Yeonjun yêu tất cả mọi thứ mà Huening Kai sở hữu; cho dù đó là những nốt ruồi nhàn nhạt không được đẹp mắt xuất hiện trên nền da trắng ngần, hay vết sẹo lồi lõm ghi lại những câu chuyện anh chưa từng được nghe kể...

_ Jjunie ah... Uuuhhhmmmmmggg... Choi Yeon Jun ahhhhhhhhhhggggg...

Khả năng nhấp nhả của Yeonjun đã đạt đến trình độ điêu luyện khi chỉ cần bốn ngón tay đã khiến người bên dưới rỉ nước. Anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quí giá đó nên lập tức đưa cự vật vào lỗ sâu đang chờ sẵn. Vài cú hích mạnh yếu xen kẽ lẫn nhau, Huening Kai trở nên lộn xộn hẳn đi vì chẳng giữ nổi thân mình chống chịu trước nhiều đợt xâm nhập mãnh liệt. Anh điều khiển nhịp điệu từ đằng sau, tay vịn chắc lấy hông cậu mà sáp nhập hai cơ thể lại thành một.

_ Em thuộc về ai Huening ahhhhhhhggggggg...

Thứ dịch lỏng nhớp nháp bắn ra trên giường, bên trong lẫn bên ngoài cơ thể cậu. Cả hai đã xuất ra cùng một lúc trong niềm hoan lạc lần đầu tiên với nhau. Thỏa mãn là cảm xúc có thể đọc được trên nét mặt thả lỏng vài phần của Yeonjun. Còn cậu thì lã đi vì cạn kiệt sức lực đến mức chỉ có thể nói lí nhí trong cổ họng.

_ Choi Yeonjun, chỉ riêng Choi Yeonjun mà thôi...

Hài lòng với câu trả lời này, anh ôm lấy cơ thể cậu đang cuộn tròn ỉu xìu, sau đó vuốt lưng dỗ dành ra vẻ cưng chiều một chú cún con đáng yêu. Huening Kai vô thức nép sát vào vòng tay anh thêm một chút nữa để khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

Tiếng lạo xạo bên ngoài khiến anh quay về thực tại tắp lự. Đầu anh bắt đầu nhảy số về một tương lai không mấy tốt đẹp nếu có ai đó bắt gặp tình trạng của cả hai ngay lúc này. Đánh thức cậu giữa cơn mộng mị mệt nhoài không hề dễ dàng, nhưng cũng chẳng sao cả, kết quả chỉ có thể là một trong hai hướng mà thôi. Nếu thu dọn tàn cuộc kịp thời, anh tiếp tục ở lại đây và vẫn là chàng bartender được bao người mến mộ. Ngược lại, anh sẽ bị ông chủ đuổi việc; nhưng tại sao anh phải lo lắng về chuyện đó cơ chứ?! Có hàng ngàn bar khác ngoài kia anh có thể kiếm kế sinh nhai mà, quan trọng hơn cả là anh đã có cậu kề bên!

Thoáng chốc, Yeonjun mỉm cười hạnh phúc như thể chẳng điều gì có thể khiến anh nao núng được nữa, ngoại trừ Huening Kai! 

__End__

+x+

Mình muốn lấp hố nhanh nhưng thật quá bận rộn đi mà huhu, sorry vì đã để mn chờ lâu...

Chiếc fic H thứ 3 của otp ròi, thật k dám tin điều này lại xảy ra *mặt thộn*. Hẳn sẽ có nhiều sự đánh giá lắm đây, nhưng ai bẩu otp khum cho mình lương thiện uhuhu, ai biết j đâu chứ kkk!!!

Hứa mấy hố sau trong sáng hơn để bản thân mình bớt sụt máu não mỗi khi viết ahihi <3. Cảm ơn mn đã đọc mấy lời tâm sự nhảm nhí của mềnh. Iu thưn ạ! <33333333

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com