18 Nocturne Of Blood Da Khuc Mau
Robert về đến nhà, đóng cánh cửa lại sau lưng, tiếng khóa cửa vang lên khô khốc giữa không gian yên tĩnh. Anh đứng dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi dài nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác nặng nề trong lòng. Đôi mắt anh lướt qua căn phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn đường len lỏi qua rèm cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên sàn nhà.Chiếc áo khoác của anh nặng trĩu bởi thứ đang nằm trong túi - tờ giấy nhắn được tìm thấy trong căn nhà hoang. Bàn tay anh đưa lên túi ngực, định lấy nó ra, nhưng rồi lại ngừng lại giữa chừng. Ngay cả việc nhìn vào nó cũng khiến lòng anh chộn rộn, như thể từng chữ viết trên đó có sức mạnh bóp nghẹt lấy trái tim anh.Anh đi tới bàn làm việc, nơi ánh đèn bàn hắt xuống một quầng sáng vàng dịu. Anh ngồi xuống ghế, lặng lẽ lấy tờ giấy nhắn ra và đặt nó lên mặt bàn."Quá khứ tội lỗi chẳng thể bị che giấu."Những dòng chữ đó, dù đơn giản, lại như một nhát dao sắc lẹm cứa vào tâm trí anh. Ai đã viết ra nó? Là kẻ nào đó đang chơi đùa với anh? Hay thật sự có người biết về chuyện năm đó?Robert nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh từ quá khứ lại hiện về, rõ ràng đến đau đớn.Năm 15 tuổi, anh là một trong số hàng chục đứa trẻ bị bỏ rơi tại trại mồ côi ven rừng - một nơi lạnh lẽo và tàn nhẫn. Từng ngày trôi qua ở đó chẳng khác gì một cuộc chiến sinh tồn, nơi lũ trẻ tranh giành nhau từng mẩu bánh mì, từng chiếc áo ấm.Trong số đó, có một cậu bé tên Mark - luôn là cái gai trong mắt Robert. Mark lớn hơn anh vài tháng, to khỏe hơn, và thường xuyên chế nhạo, bắt nạt anh. Một ngày nọ, trong lúc bị Mark đẩy ngã và cười hả hê, cơn giận trong lòng Robert bùng lên."Đủ rồi!" Robert hét lớn, ánh mắt anh như rực lửa. Anh lao vào Mark, đẩy mạnh cậu ta lùi về phía sau. Nhưng điều anh không ngờ là Mark đã đứng sát mép vách đá.Cả hai đứng đó trong vài giây, nhìn vào mắt nhau. Mark trượt chân, đôi tay vung vẫy trong không trung như cố tìm thứ gì để bám víu. Và rồi, trong một khoảnh khắc, Robert nhớ lại những gì cậu bạn này đã làm với cậu"nếu cậu ta chết đi.... Phải chỉ cần cậu ta chết đi".
"Mau, cứu tên lên, có nghe thấy không, tao bảo mày cứu tao lên." Mark mất kiên nhẫn hét toáng lên với Robert.Chợt, Robert đưa tay ra, ngưng không phải để giúp Mark. Cậu nắm lấy cổ tay Mark, nắm chặt.
"M...mày làm cái gì đấy, Robert.."
Robert với ánh mắt lạnh lùng lập tức buông tay Mark rơi xuống vách đá, tiếng hét của cậu vang vọng trong rừng trước khi chìm vào im lặng.Ngày hôm sau, xác Mark được tìm thấy dưới chân vách đá. Cảnh sát điều tra, nhưng kết luận rằng cậu ta chỉ trượt chân ngã trong lúc chơi đùa. Robert không bị nghi ngờ.Anh đã thoát. Nhưng mỗi khi nghĩ về đôi mắt của Mark lúc rơi xuống, Robert lại thấy rùng mình. Đó không chỉ là nỗi sợ chết. Đó còn là sự ngạc nhiên và sự phản bội.Robert mở bừng mắt, trái tim anh đập mạnh, như thể anh vừa rơi xuống vách đá đó thay vì Mark."Không, chuyện đó đã kết thúc từ lâu rồi," anh tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng tờ giấy nhắn trên bàn như đang cười nhạo anh, nhắc nhở rằng quá khứ chẳng bao giờ thực sự biến mất.Bất giác, anh mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ. Trong hộp là tấm ảnh chụp chung các trẻ em trong trại mồ côi năm đó. Mark đứng ngay cạnh anh, khuôn mặt tươi cười và đôi mắt sáng lấp lánh. Robert cầm tấm ảnh lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cậu bé mà anh đã giết.Ai đã để lại tờ giấy này? Là một trong những đứa trẻ còn sống sót từ trại mồ côi? Hay là...Một luồng suy nghĩ lạnh lẽo lướt qua tâm trí anh. Không thể nào. Không ai biết được chuyện đó.Căn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt. Robert cảm thấy như có một đôi mắt đang dõi theo mình từ bóng tối. Anh quay phắt lại, nhưng chẳng có ai cả. Chỉ là sự im lặng và ánh sáng nhạt nhòa từ chiếc đèn bàn.Robert vò nát tờ giấy trong tay, nhét nó vào túi áo khoác. "Mình không thể để chuyện này phá hủy cuộc sống hiện, sự nghiệp, danh tiếng, tiền tài, không, không thể được." Anh lẩm bẩm, nhưng ngay cả anh cũng không tin vào lời nói đó.Xa xa, ngoài cửa sổ, một bóng người đứng lặng lẽ giữa màn đêm. Đôi mắt sắc lạnh của hắn hướng về căn phòng, theo dõi mọi cử chỉ của Robert.Một nụ cười nhếch lên trên gương mặt hắn, đầy vẻ thách thức và đắc ý.
"Mau, cứu tên lên, có nghe thấy không, tao bảo mày cứu tao lên." Mark mất kiên nhẫn hét toáng lên với Robert.Chợt, Robert đưa tay ra, ngưng không phải để giúp Mark. Cậu nắm lấy cổ tay Mark, nắm chặt.
"M...mày làm cái gì đấy, Robert.."
Robert với ánh mắt lạnh lùng lập tức buông tay Mark rơi xuống vách đá, tiếng hét của cậu vang vọng trong rừng trước khi chìm vào im lặng.Ngày hôm sau, xác Mark được tìm thấy dưới chân vách đá. Cảnh sát điều tra, nhưng kết luận rằng cậu ta chỉ trượt chân ngã trong lúc chơi đùa. Robert không bị nghi ngờ.Anh đã thoát. Nhưng mỗi khi nghĩ về đôi mắt của Mark lúc rơi xuống, Robert lại thấy rùng mình. Đó không chỉ là nỗi sợ chết. Đó còn là sự ngạc nhiên và sự phản bội.Robert mở bừng mắt, trái tim anh đập mạnh, như thể anh vừa rơi xuống vách đá đó thay vì Mark."Không, chuyện đó đã kết thúc từ lâu rồi," anh tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng tờ giấy nhắn trên bàn như đang cười nhạo anh, nhắc nhở rằng quá khứ chẳng bao giờ thực sự biến mất.Bất giác, anh mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ. Trong hộp là tấm ảnh chụp chung các trẻ em trong trại mồ côi năm đó. Mark đứng ngay cạnh anh, khuôn mặt tươi cười và đôi mắt sáng lấp lánh. Robert cầm tấm ảnh lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cậu bé mà anh đã giết.Ai đã để lại tờ giấy này? Là một trong những đứa trẻ còn sống sót từ trại mồ côi? Hay là...Một luồng suy nghĩ lạnh lẽo lướt qua tâm trí anh. Không thể nào. Không ai biết được chuyện đó.Căn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt. Robert cảm thấy như có một đôi mắt đang dõi theo mình từ bóng tối. Anh quay phắt lại, nhưng chẳng có ai cả. Chỉ là sự im lặng và ánh sáng nhạt nhòa từ chiếc đèn bàn.Robert vò nát tờ giấy trong tay, nhét nó vào túi áo khoác. "Mình không thể để chuyện này phá hủy cuộc sống hiện, sự nghiệp, danh tiếng, tiền tài, không, không thể được." Anh lẩm bẩm, nhưng ngay cả anh cũng không tin vào lời nói đó.Xa xa, ngoài cửa sổ, một bóng người đứng lặng lẽ giữa màn đêm. Đôi mắt sắc lạnh của hắn hướng về căn phòng, theo dõi mọi cử chỉ của Robert.Một nụ cười nhếch lên trên gương mặt hắn, đầy vẻ thách thức và đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com