18 Hon Nhan Cuong Doat
Mặt cô đỏ lên, nhưng cô trả lời anh với giọng điệu to gan. Cô không quen với kiểu trò chuyện này nên cô phải dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên đôi má đỏ bừng của mình để làm dịu nó. Ishakan tiếp tục ngồi xuống mép đài phun nước."Ở nơi công cộng, ta sẽ đối xử với nàng như một nàng công chúa. Nhưng khi ở một mình, chúng ta có thể cư xử thoải mái được không?""Thoải mái?""Thái độ ương ngạnh phù hợp với nàng hơn là hành động như một công chúa hoàng gia đứng đắn và cứng ngắt," Anh nhướng mày tao nhã, "Giống như đêm đó vậy."Những lời anh thêm vào mang một hàm ý khác, nhưng cô chọn cách phớt lờ nó."Nếu ngài chọn đối xử với ta như một công chúa, hãy đảm bảo giữ nguyên giới hạn của mình. Giống như cách ngài đặt tay lên ta hôm nay—"Cô chưa kịp nói xong thì Ishakan đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Anh trả lời một cách ranh mãnh khi nhìn vào mắt Leah."Nhưng giờ chúng ta chỉ có một mình—nên ta không cần phải đối xử với nàng như một công chúa."Có phải tất cả các loài dã thú đều như thế này không?Mệt mỏi vì hành động thất lễ của anh, Leah trừng mắt nhìn anh, không thốt ra một lời. Nhưng sự chú ý của Ishakan lại tập trung vào thứ khác. Anh lẩm bẩm với vẻ mặt nhăn nhó."Chết tiệt... Nàng gầy hơn trước. Nàng có ăn uống đàng hoàng không đấy?"Cổ tay gầy gò của cô khác biệt đáng kể so với bàn tay to lớn của anh. Để chuẩn bị cho bữa tiệc chào mừng người Kurkans, cô đã phải áp dụng chế độ ăn kiêng thậm chí còn nghiêm ngặt hơn - khiến cô gầy đi hơn trước.Thay vì giải thích, Leah rút tay cô ra khỏi bàn tay anh. Khi nhận thấy bàn tay mình trống rỗng, Ishakan nhanh chóng nhúng tay vào đài phun nước.Thật kỳ lạ... Đột nhiên, ngài ấy bắt đầu rửa tay. Ngài ấy thấy tay cô bẩn sao?Cô không thể hiểu được. Anh thật khó giải mã. Tại sao anh lại làm điều ấy ngay giữa cuộc trò chuyện của họ? Leah cắn môi và miễn cưỡng nhắc lại vấn đề đang khiến cô đau đầu."Những chuyện xảy ra đêm đó... Ngài có thể giữ nó cho riêng mình được không?"Suy nghĩ người khác biết kế hoạch của mình khiến cô sợ hãi. Cô không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ tệ đến thế nào nếu Ishakan kể bí mật của mình cho người khác.Đôi mắt Ishakan nheo lại khi nhận thấy sự tuyệt vọng của Leah. Anh nghiêng đầu sang một bên và cười."Ta không biết."Nghe câu trả lời mơ hồ của anh, Leah cảm thấy bụng mình thắt lại. Cô không thể chịu đựng được nữa và hét lên."Ngài muốn gì ở tôi?! Cái gì—" Cô kêu lên, nhưng bị hành động tiếp theo của anh cắt ngang.Anh nhét thứ gì đó vào trong miệng cô, khiến lòng trắng trong mắt cô mở to. Cô không biết nó là gì nhưng cô vẫn nhai nó. Khi cô nhai phần cùi mềm và dính, một vị ngọt lan tỏa trong miệng cô. Cơ thể cô cảm thấy ngây ngất khi hương vị ngọt ngào thỏa mãn sự thiếu thốn mà cô cảm thấy do không ăn."Nàng cần phải nhổ hạt ra."Những ngón tay thon dài của anh cạy miệng cô ra, và Ishakan lấy hạt giống nằm trên đầu lưỡi cô trong khi cười toe toét với cô."Đó là một cây chà là khô. Nàng có thích nó không?""...!"Mặt cô đỏ bừng khi cuối cùng cô cũng nhận ra anh vừa làm gì. Cô mê mẩn vị ngọt của trái cây đến nỗi không thể nắm bắt được hành động của anh.Cô không thể nói bất cứ điều gì. Cô bối rối nhìn chằm chằm vào Ishakan, má vẫn đỏ. Anh tình cờ đưa ra một lời hứa hẹn khác, điều mà miệng cô sẵn lòng chấp nhận."Ta chỉ muốn một điều."Khi cô nếm lại hương vị ngọt ngào, đậm đà trên lưỡi mình một lần nữa, Ishakan thì thầm với vẻ mặt buồn bã."Ta muốn nàng chấp nhận bất cứ thưa gì ta cho nàng."***Ý nghĩa sâu xa trong lời thì thầm của anh đầy ẩn ý. Tim cô đập nhanh. Như thể bị thứ gì đó chiếm giữ, Leah vui vẻ thưởng thức quả chà là trong miệng.Cây chà là khô không phải là thực phẩm chủ yếu ở Estia. Cô chỉ ăn nó một lần khi một nô lệ người Kurkan đưa cho cô khi cô vẫn còn là một đứa trẻ.Đó là một thời gian rất lâu về trước. Lâu đến mức Leah không còn nhớ mùi vị của quả chà là khô—cũng như khuôn mặt của chàng trai tử tế đã chia sẻ thức ăn của mình cho cô.Cô cảm thấy phấn chấn với vị ngọt lạ thường của nó. Sau khi hút khô cùi đường của quả chà là, Leah vô tình mút môi mình. Do đó, tạo ra âm thanh xì xụp vào không khí.Một chút hối hận đọng lại trên đầu lưỡi cô.Ngược lại với cô, Ishakan không hề thấy nó đáng xấu hổ. Đúng hơn, anh đã đầu tư sâu sắc vào việc giúp cô tiêu thụ một số chất dinh dưỡng cho cơ thể yếu đuối của cô.Đôi mắt thăm dò của quốc vương dõi theo Leah khi cô dùng bữa với những quả chà là mà anh mang theo. Trước khi anh nhét trái cây vào miệng, cô cúi đầu xuống và nhổ hạt vào lòng bàn tay.Bây giờ cô đã ăn xong, cô dường như không biết phải làm gì với nó.Anh do dự một lúc rồi đưa tay ra. Ishakan nắm lấy những hạt giống dính đầy nước bọt của cô và ngay lập tức ném nó vào bụi cây.Leah chắc chắn sẽ không chấp nhận hành động như vậy nên ngay lập tức, Ishakan đã nhanh chóng đưa ra lời giải thích. "Nó là hạt giống, nên nó nên được trả lại cho đất."Cô không thấy có khuyết điểm gì trong lời nói của anh nên đã gật đầu đồng ý. Chắc chắn, người làm vườn sẽ không bận tâm đến những hạt giống nhỏ rải rác ở khu vực làm việc của mình. Có lẽ họ sẽ không để ý đến điều đó.Leah lau môi và không nói một lời đến gần đài phun nước rửa tay. Trong khi rửa sạch vết dính còn sót lại trên tay, cô lén nhìn Ishakan.Cô thấy mọi thứ về anh thật kỳ lạ. Có lẽ vì ngài ấy đến từ vùng đất ngoại quốc chăng? Mọi việc anh làm đều khiến cô bối rối. Trên hết, anh đã phá hỏng hoàn toàn thói quen có hệ thống của cô ngày hôm nay.Than ôi! Cô nhận ra điều đó quá muộn. Cerdina sẽ kiểm tra mọi công tác chuẩn bị cho hội nghị sắp tới. Và bằng sự chuẩn bị, nó bao gồm cả chính cô! Ôi trời, phải chăng cô đã ăn hết những quả chà là dù biết rằng ngày mai mình sẽ phải mặc một chiếc váy bó sát eo trước mặt Cerdina.Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô vì sợ bụng mình sẽ phình ra.Dù vô cùng hối hận nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại việc ăn những trái chà là ngọt ngào tan chảy trong miệng.Lần cuối cùng cô được ăn ngon là khi nào? Cô thậm chí không thể nhớ được nó—ồ, nhưng cô đã nhớ ra!Nhanh chóng, kết quả của buổi tối nóng rực của họ chiếm trọn dòng suy nghĩ của cô, thời điểm Ishakan cho cô ăn một lượng lớn bánh mì và món hầm. Cô cau mày khi nhớ lại điều đó.Ishakan di chuyển từ phía sau cô, anh khiến cô tỉnh lại khi anh nắm lấy tay cô, Leah giật mình ngạc nhiên. Cô càng hoang mang hơn khi Ishakan đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay cô. Sau đó anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bắt cô siết chặt lại.Khi nhìn xuống, cô thấy một hộp chà là. Leah chớp mắt khi cô nhìn vào những quả chà là được sắp xếp trật tự đặt trong một chiếc hộp trang nhã.Nhìn vẻ ngoài của Ishakan, anh trông như người sẽ ăn thịt với máu nhỏ ra trên đó. Nhưng nhìn thấy anh mang theo hộp chà là này thì có chút bất ngờ, thậm chí còn có vẻ không giống anh chút nào."Người Kurkan tin rằng đồ ăn ngọt có thể xua đuổi tà ma. Ta cũng thích đồ ngọt. Hãy nhận món quà của ta nhé."Ngay khi nghe thấy điều này, cô đóng chặt nắp hộp lại - những quả chà là ngon lành biến mất bên dưới nó.Cô đẩy chiếc hộp cho anh. Đó là một lời từ chối kiên quyết. Thay vì nhận chiếc hộp, Ishakan vặn lại."Ta không bỏ thuốc độc vào nó đâu.""Không phải như vậy. Ta không thể chấp nhận thứ này, vì vậy hãy mang nó theo.""Tại sao?""Bởi vì ta đang ăn kiêng." Cô buột miệng nói.Đôi mắt của Ishakan ánh lên sự thích thú, ý nghĩ về việc cô sẽ chết đói như cố tình chọc giận anh. "Ăn kiêng để làm gì?""...""Lý do là gì thì cũng không liên quan đến ngài."Cô không muốn sự thương hại của anh chút nào. Thay vì để cuộc trò chuyện của họ đi theo hướng không mong muốn, Leah chuyển chủ đề. "Tại sao ngài lại đến đây ở Estia?" Nhìn thẳng vào mắt anh, cô can đảm hỏi, "Ngài có chắc chắn rằng ngài không cần bất cứ thứ gì từ ta không?""Tất nhiên là ta cần rồi." Anh hất đầu về phía chiếc hộp."Ăn hết chỗ đó đi. Đó là mệnh lệnh từ người biết điểm yếu của nàng." Anh chạm vào góc hộp. Gỗ được sơn dầu mịn màng không có vết xước. "Ta có nên cho nàng ăn thêm không?"Khuôn mặt cô cứng đờ trong khi anh cười khúc khích. Cô tuyệt đối không thể lay động được nữa. Bị anh đe dọa, cô đành phải nhận hộp kẹo, lạnh giọng nói."Ta yêu cầu ngài hãy quên những gì đã xảy ra đêm đó. Nếu ngài thực sự coi ta là công chúa của vương quốc này, xin đừng cư xử không đứng đắn.""Cư xử không đứng đắn?""Ta đang nói đến việc chạm vào mà không được phép.""Nói cụ thể đi. Ta là một con thú vô học nên hoàn toàn không biết nàng đang ám chỉ điều gì.""Giống như đột nhiên nắm lấy cánh tay của ta... hoặc đưa ngón tay của ngài vào miệng ta."Một nụ cười ranh mãnh nở ra trong khi khóe mắt Ishakan nhăn lại. Không kiềm chế được, anh bật cười lớn. Giống như những giọt nước từ miệng đài phun nước bắn tung tóe và làm xáo trộn mặt nước tĩnh lặng bên dưới, được chiếu sáng bởi mặt trời rạng rỡ, tiếng cười của anh cũng gây ra tình trạng hỗn loạn trong cô."Nàng thích ta đút nó vào, phải không?"Leah nhắm mắt lại - hiểu ngay câu nói thô lỗ của anh. Anh khác xa với những người cô từng gặp trước đây. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng mình luôn bị thu hút bởi những người có bối cảnh khác lạ.Cô sắc bén ngước mắt lên, muốn mắng anh về tính khí dâm đãng của anh. Tuy nhiên, tóc cô đột nhiên dựng đứng khi cô ấy cảm nhận được sự hiện diện của người khác...Tiếng giày nện vào nền đá lát đá tồi tàn của khu vườn khiến tim cô đập thình thịch."...!"Cô gần như đánh rơi chiếc hộp, khuôn mặt cô trở nên kinh hãi. người đàn ông có mái tóc bạc tương tự nhìn chằm chằm vào họ với khuôn mặt vô cảm.Hắn ta là anh trai cùng cha khác mẹ của Leah, Blain.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com