TruyenHHH.com

18 00 Khi Uoc Nguyen Duoc Thuc Hien

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Kim Kiin đã thấy Moon Woochan trở lại thành cái dáng vẻ cô hồn vất vưởng. Nhưng có vẻ trạng thái người hay ma cũng không ảnh hưởng đến cậu lắm, hay nói đúng hơn, Moon Woochan dần chấp nhận được sự thật là mình đã chết. Kim Kiin cũng thấy thương cảm cho cậu ta thật, nhưng điều ấy không thể giúp anh chấp nhận được việc lúc nào Moon Woochan cũng lẽo đẽo đi theo sau mình.

"Cậu có thể tránh xa tôi chút được không? Đừng có suốt ngày đi theo tôi thế chứ?"

"Nhưng mà em là ma ám anh mà huhu, không đi theo anh thì đi theo ai bây giờ?"

Thật ra thì Moon Woochan cũng bất lực lắm, cậu còn chẳng hiểu vì sao mình cứ bị lôi theo sau Kim Kiin. Chỉ cần khoảng cách quá 3 mét, Moon Woochan sẽ bị giật ngược lại ngay lập tức.

"Cậu phiền ghê luôn đấy."

Kim Kiin càu nhàu trong lúc đang ăn sáng. Lúc nãy anh muốn vào phòng vệ sinh để làm chút chuyện, vừa đóng cửa WC, Kim Kiin đã nghe tiếng la oai oái của Moon Woochan bên ngoài. Dù cậu có là ma và dễ dàng đi xuyên qua cái cửa chắn giữa hai người, Moon Woochan cũng không muốn đi vào chỗ người ta đang giải quyết chuyện ở trong này. Nhưng Kim Kiin vừa khuất khỏi tầm mắt cậu, Moon Woochan cảm thấy khó thở như bị ai đó bóp cổ. Lực bóp cứ càng ngày càng mạnh, đến nỗi Moon Woochan giàn giụa nước mắt, phải kêu gào Kim Kiin đi ra ngay lập tức.

Nói chung là vác theo một cục nợ lơ lửng phía sau như thế này rất phiền. Không biết cậu ta có ý định hãm hại gì Kim Kiin không, nhưng nếu có ý định quấy rầy không gian riêng tư của anh thì Moon Woochan đã thành công rực rỡ rồi đấy. Chưa kể cậu này còn thuộc tuýp người nói nhiều, chốc lại mở mồm hỏi cái này, lát lại mở mồm nói chuyện kia. Một người vốn ưa yên tĩnh như Kim Kiin phải hết sức kiềm chế để không quát lên. Tất nhiên không phải do anh không nỡ quát Moon Woochan, mà là nếu nói chuyện với không khí trước mặt những người khác thì trông kì quặc lắm.

"Àaaaa hình như anh còn có lịch chụp CT não buổi chiều đấy."

"Biết rồi."

"Không biết có bị sao không đây, lo thật đó. Mong là anh không có vấn đề gì. Thật khó chịu khi phải-"

"Cậu làm ơn im lặng chút được không?"

"Dạ... Em xin lỗi."

Và Kim Kiin không nghe được bất kì một tiếng động nào phát ra từ cậu ta nữa.

***

Sau buổi chụp CT, bác sĩ xem qua mấy tấm ảnh xanh đen trên màn hình điện tử, cuối cùng kết luận rằng bộ phận não và cả xương sọ của Kim Kiin đã trở về trạng thái bình thường. Moon Woochan đứng đằng sau nghe được tin mà dở khóc dở cười. Việc xác nhận não bộ bình thường đồng nghĩa với việc cơ thể Kim Kiin đã hồi phục hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh tỉnh cho Moon Woochan rằng "Kim Kiin không hề bị mất trí nhớ".

"Sao tự nhiên cậu im thế, tôi còn tưởng cậu biến mất luôn rồi."

Kim Kiin lấy làm lạ, buổi sáng con sơn ca này còn líu lo điếc cả tai anh, mà giờ trông lại ỉu xìu như bánh bao nhúng nước.

"Tại anh có cho em nói đâu mà."

"Chịu thôi, cậu nói nhiều quá nhức đầu lắm."

Cuộc trò chuyện đi đến ngõ cụt vì Moon Woochan không có tâm trạng để đáp lời Kim Kiin. Cậu chỉ ngồi ngẩn người trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Kim Kiin đợi mãi mà cậu ta chẳng nói gì nữa, anh bực dọc mở đại một quyển sách trong ngăn kéo để đọc.

Phía bên ngoài cửa sổ là một ngày nắng đẹp. Cửa sổ phòng Kim Kiin hướng ra phía sân sau của bệnh viện, nơi trồng mấy luống hoa hai hàng lối đi. Mấy con bướm vàng lượn quanh trên những bông hoa râm bụt, được một chốc lại đậu xuống cánh hoa đỏ rực, dùng cái vòi ống hút mật hoa mà nhấm nháp. Mấy cô y tá đi ngang qua sân sau, cười nói chuyện gì đó đến là vui, rồi bị ông bác sĩ đằng trước nhắc nhở bé tiếng lại để bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng trên mặt ông ấy cũng hiện rõ nét cười thoải mái. "Một ngày đẹp trời" Moon Woochan thầm nghĩ, đẹp như cái ngày định mệnh ấy.

Kim Kiin mắt đang nhìn sách nhưng đầu óc đã sớm lên mây, chốc chốc lại liếc qua Moon Woochan ngẩn ngơ. Cậu này trông mặt mũi cũng ưa nhìn, nhất là đôi môi cong cong kia. Tổng thể thì hiền hiền ngố ngố, tay chân hơi gầy. Tóm lại chắc cũng không phải người xấu, thế thì đi theo anh làm quái gì nhỉ? Hay do cậu ta cũng là người bị liên luỵ trong vụ tai nạn hôm đó? Người qua đường bị kẹt chung vào? Tài xế của xe tải đã đâm vào anh?

Moon Woochan rời khỏi ghế, đi về phía cửa sổ. Cậu bỗng nhớ cái ấm áp của ánh mặt trời quá, nhưng nó lại đi xuyên qua cơ thể trong suốt của Moon Woochan. Gió đang đẩy nhẹ lớp rèm của sổ, nhưng tóc cậu vẫn nằm im gọn gàng. Rất muốn chạm vào, rất muốn được sưởi ấm, rất muốn trở lại bình thường, rất muốn...

Kim Kiin lặng người nhìn giọt nước lăn trên má Moon Woochan. Chỉ có một giọt duy nhất, lấp lánh, trong suốt, rơi xuống rồi biến mất giữa không trung. Dường như mọi thứ liên quan đến người này rồi cũng sẽ biến mất như thế, bao gồm cả mối quan hệ giữa cậu và anh. Cậu Woochan này biết nhiều thứ anh không biết, nhưng mỗi lần cậu ta nói về quá khứ, Kim Kiin đều chẳng thể nghe được cái gì, không những thế còn bị đau đầu dữ dội. Đến cuối cùng, cậu ta rồi sẽ biến mất như giọt nước mắt kia, bỏ lại cái quá khứ bị phong ấn mãi mãi.

"Này, cậu làm cái gì thế hả? Cậu bị điên à?"

"A!..."

Không hiểu vì lí do gì mà cái cậu này lại lên cơn dở hơi, tự nhiên vươn cả nửa người ra ngoài cửa sổ, không những thế còn trượt chân ngã nhào. Kim Kiin hốt hoảng chạy đến bên cạnh cửa sổ, định kéo Moon Woochan lên. Khoảnh khắc bàn tay của anh chạm xuyên qua bàn tay của Moon Woochan, trước mắt Kim Kiin bỗng hiện lên vô số mảnh vỡ không xác định, chúng xám xịt, lờ mờ, còn có rất nhiều máu chảy.

Moon Woochan chỉ là muốn đưa tay ra bắt lấy ánh sáng Mặt Trời, không để ý rằng mình đã vươn người quá xa, cũng không để ý dưới chân cậu đã chẳng còn chạm vào mặt đất, cứ thế rơi ra khỏi khung cửa sổ. Nhưng may mắn cho Woochan, dù sao thì cậu cũng chỉ còn là linh hồn, không thể chết thêm lần nữa chỉ vì rơi từ trên cao xuống.

"Em xin lỗi."

"Đừng tưởng cậu là ma rồi thì muốn làm gì là làm bừa cái đó. Lỡ có người khác nhìn thấy thì sao hả? Nghĩ mình là ma nên thích chơi lớn hả? Bớt ấu trĩ lại đi, để ý đến bản thân và xung quanh nữa, đừng có... Bị ấm đầu rồi hay sao vậy? Tự nhiên cười?"

"Hahahaha, không phải, chỉ là, anh như thế này, haha, rất giống anh."

"Chứ tôi còn là ai được nữa?"

"Hì, tất nhiên là... Kim Kiin rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com