14 08 Roses
nổi lên viết lại nhỉ? mấy ngày nay tâm trạng tôi bất ổn , nói đúng hơn nó chẳng bao giờ ổn những câu chữ của tôi cũng vậy. se se và se không thích thì cậu có thể dừng. tôi không bắt ép ai cả.
-ngày 7/9/2022ngày ấy mưa phùn rả rích , văn khang ngồi cạnh góc cửa sổ kính ngồi đợi người yêu em trở về. em lại vậy nữa rồi. một năm hai năm em đều ngồi đây đợi bóng hình kia quay về. họ bảo em buông bỏ tình cũ đi em không nói gì, em ngượng ngùng rời đi cho dù câu chuyện ấy mãi chưa kết thúc. sao em quên người ta nhanh vậy được. gặp anh vào một ngày hạ nắng ươm vàng . ngày mất anh lại là ngày mưa phùn. đau nhỉ? bốn năm một mối tình. em khóc rất nhiều . em nhớ cái ngày chia tay hay những ngày có những kỉ niệm tươi đẹp? em dễ khóc. mỗi lần như vậy, văn khang đều thu mình vào trong góc phòng tối mịt. đợi anh về ôm em vào lòng. an ủi em bằng chính sự dịu dàng của mình. em thích mùi hương trên người anh và thích mọi thứ của anh. nhưng giờ nó đã dành cho người khác tốt hơn em. em hậu đậu vụng về, anh luôn làm mọi việc để em không bị đau. nhưng giờ mọi thứ đấy chẳng còn đau với một con người vì yêu mà làm đau chính bản thân. nhớ thời tiết hà nội vào đông, gió lạnh làm em khẽ run người. anh dang vòng tay của mình ôm chặt em vào lòng. sưởi ấm bằng chính tình cảm của mình. " yêu văn khang của anh nhiều lắm! "" văn trường toàn điêu thôi. văn trường đâu yêu em "" vậy anh sẽ ở cạnh em suốt đời để cho em thấy tình yêu to lớn anh dành cho em"những lời nói ấy văn khang sẽ chẳng bao giờ được nghe nữa. cái tên văn khang trong câu sẽ thay bằng tên của một cô gái khác. anh sẽ chỉ ở cạnh em ở quá khứ còn hiện tại và tương lại thì ở bên người khác.
nhớ anh trong mọi khoảnh khắc, nhớ nhiều lắm. mọi lúc, nọi nơi.
hạnh phúc nhé người em thương!
-992022tôi đang cố gắng từng ngày để hoàn thành fic này. xong fic này sẽ có một fic khác nếu tôi không nản.
-ngày 7/9/2022ngày ấy mưa phùn rả rích , văn khang ngồi cạnh góc cửa sổ kính ngồi đợi người yêu em trở về. em lại vậy nữa rồi. một năm hai năm em đều ngồi đây đợi bóng hình kia quay về. họ bảo em buông bỏ tình cũ đi em không nói gì, em ngượng ngùng rời đi cho dù câu chuyện ấy mãi chưa kết thúc. sao em quên người ta nhanh vậy được. gặp anh vào một ngày hạ nắng ươm vàng . ngày mất anh lại là ngày mưa phùn. đau nhỉ? bốn năm một mối tình. em khóc rất nhiều . em nhớ cái ngày chia tay hay những ngày có những kỉ niệm tươi đẹp? em dễ khóc. mỗi lần như vậy, văn khang đều thu mình vào trong góc phòng tối mịt. đợi anh về ôm em vào lòng. an ủi em bằng chính sự dịu dàng của mình. em thích mùi hương trên người anh và thích mọi thứ của anh. nhưng giờ nó đã dành cho người khác tốt hơn em. em hậu đậu vụng về, anh luôn làm mọi việc để em không bị đau. nhưng giờ mọi thứ đấy chẳng còn đau với một con người vì yêu mà làm đau chính bản thân. nhớ thời tiết hà nội vào đông, gió lạnh làm em khẽ run người. anh dang vòng tay của mình ôm chặt em vào lòng. sưởi ấm bằng chính tình cảm của mình. " yêu văn khang của anh nhiều lắm! "" văn trường toàn điêu thôi. văn trường đâu yêu em "" vậy anh sẽ ở cạnh em suốt đời để cho em thấy tình yêu to lớn anh dành cho em"những lời nói ấy văn khang sẽ chẳng bao giờ được nghe nữa. cái tên văn khang trong câu sẽ thay bằng tên của một cô gái khác. anh sẽ chỉ ở cạnh em ở quá khứ còn hiện tại và tương lại thì ở bên người khác.
nhớ anh trong mọi khoảnh khắc, nhớ nhiều lắm. mọi lúc, nọi nơi.
hạnh phúc nhé người em thương!
-992022tôi đang cố gắng từng ngày để hoàn thành fic này. xong fic này sẽ có một fic khác nếu tôi không nản.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com