TruyenHHH.com

12cs Vi Sillage

"Khốn nạn thật, là vì tôi yêu cậu."

Câu nói đó của Cự Giải cứ lập lại mãi trong tâm trí Kim Ngưu. Hắn cảm thấy ngứa ngấy và khó chịu nhưng mặc cho hắn có cố giũ nó ra khỏi đầu thì nó cứ cứng đầu trở lại như một lời nguyền. Kim Ngưu tát nhẹ vào mặt mình vài cái cho tỉnh, vừa chớp mắt một giây thì lại nhớ đến cái vương vị của nụ hôn vẫn còn tê tái trên môi hắn. Môi anh mềm đến lạ, còn được thêm cái cảm giác âm ấm và mặn ngọt của nước mắt khiến hắn khó có thể quên được.

Nhưng anh yêu hắn? Từ lúc nào? Tại sao? Vậy hành động của anh là vì anh ghen với Song Ngư sao?

WTF? Hắn đang nghĩ cái gì thế này? Điều hắn cần làm bây giờ là giúp Song Ngư và Thiên Yết chứ không phải thất lạc trong những suy nghĩ viển vong chỉ vì hắn bị cưỡng hôn bởi một người con trai khác. Nhưng mà...

"Kim Ngưu! Cẩn thận!" Tiếng la lớn của Song Ngư khiến hắn bừng tỉnh. Hắn vừa quay đầu sang chỗ sang thì ăn gọn một quả bóng rổ vào mặt.

Kim Ngưu choáng váng cố gượng giữ cân bằng để không ngã xuống đất, nhưng không may sân bóng rổ với mười người con trai ướt đẫm mồ hôi sẽ không khỏi trơn trượt. Hắn cứ đà đó mà ôm mặt ngã ngồi, mông làm một cái phịch xuống đất khiến đồng đội hắn nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Dĩ nhiên họ không thể tin nổi, con át chủ bài của họ lại có ngày ăn nguyên quả bóng vào mặt như thế; có lẽ điều này chứng minh rằng Kim Ngưu cũng là con người bình thường chứ không phải là một con quái vật.

Kim Ngưu lờ mờ nghe thấy tiếng giày của Song Ngư chạy băng ngang sân từ chỗ ghế đến gần hắn. Anh ngồi xuống, hai tay gỡ tay hắn ra rồi nâng mặt hắn lên, kê sát mặt anh để xem hắn có bị gì không.

"Có sao không đấy?" Song Ngư hươ hươ hai ngón tay trước mặt hắn và hỏi.

"À ừ, tớ không sao." Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy lo lắng của anh. Này, tim hắn vẫn tăng nhịp bất thường khi Song Ngư tiếp xúc gần gũi với hắn. Như vậy người Kim Ngưu thích vẫn là Song Ngư đúng chứ?

"Hôm nay cậu sao thế? Đầu óc kẹt đâu trên mây à?"

"Không sao. Không có gì." Kim Ngưu nhận lấy tay anh, dựa vào anh rồi đẩy người đứng dậy. Một bên gò má hắn cảm thấy ran rát và nóng bừng, lại khiến hắn nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của Cự Giải khi anh bật khóc. Tsk. Kim Ngưu không thể tập trung được.

"Kim Ngưu!" Huấn luyện viên quát gọi tên hắn, giọng ông có vẻ khá là bực bội. "Đầu óc cậu đến nước này mà còn mơ màng được sao? Chỉ còn một tuần nữa là đến trận chung kết của giải liên bang rồi."

Kim Ngưu cúi đầu không nói gì. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn nữa. Nếu như ngay bây giờ có ai giúp hắn được thì tốt quá. Hoặc, hắn có thể cố gắng tìm đến Cự Giải và xem xem thứ cảm xúc đang bùng cháy trong lòng hắn là sự bồng bột của khoảnh khắc hay... Hay gì? Hắn mong không có vế thứ hai.

"Xin lỗi, HLV! Nhưng nếu được, thầy có thể cho Kim Ngưu nghỉ tập sớm hôm nay được không?" Nhìn thấy vẻ mặt không được ổn của hắn, Song Ngư đành lên tiếng. "Cậu ấy có thể khá mệt, nếu nghỉ ngơi hôm nay ngày mai chắc chắn sẽ ổn hơn."

Thầy ấy thở dài. Ông hiểu chỉ có mình Song Ngư mới hiểu được con người Kim Ngưu thôi. Đã vậy anh còn là quản lý vô cùng trung thực và thấu đáo của đội nên nếu anh đã nói như vậy, ông đâu thể cãi.

"Được rồi. Được rồi. Về mà nghỉ ngơi đi," ông hươ hươ tay vẫy hắn đi. "Nhưng nếu như mai cậu vẫn không tập trung thì tôi sẽ cho cậu dự bị. Không cần quan tâm cậu là con át chủ bài của trường. Thà thua trong danh dự còn hơn để người ta thấy mình không ra gì."

"Cảm ơn thầy." Kim Ngưu cúi đầu chào rồi lảo đảo rời khỏi sân trước ánh nhìn kinh hãi dữ dội của đồng đội. Cái tên thực dụng kiêu ngạo như hắn cũng có ngày trưng bày bộ dạng này à?

Song Ngư cảm thấy có gì đó thật sự không ổn. Anh đành bám theo gót Kim Ngưu vào phòng thay đồ. Hắn lầm lì mở tủ lấy cặp, quần áo và giày ra rồi bỗng dưng ngồi phịch xuống băng ghế, thở hắt một cái, hai tay bóp bóp lấy hai bên thái dương.

"Này, đầu óc cậu như thế này có liên quan đến chuyện lúc chiều cậu hỏi không đấy?" Song Ngư tựa lưng vào tủ, khoanh tay nhìn hắn hỏi.

Kim Ngưu ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt hắn trở nên bối rối.

"Có liên quan đến Cự Giải phải không? Đó là vì sao lúc chiều cậu bỗng dưng chạy ra cổng đòi gặp Cự Giải? Không phải Callum, mà là cậu, không phải một ai đó mà là Cự Giải. Rốt cuộc chuyện giữa cậu và Cự Giải là thế nào?"

Song Ngư không biết vì lí do gì anh lại nói một hơi không ngưng nghỉ. Có lẽ vì hiện giờ anh đang buồn, và chẳng muốn thằng bạn thân mình cùng buồn với mình.

"Pft. Chuyện người ngoài thì cậu thấy được hết. Nhưng về bản thân cậu thì cậu chẳng hiểu gì cả." Kim Ngưu nhếch môi, lắc đầu đầy chán nản.

"Cậu nói thế ý là gì?"

"Này Song Ngư, cậu có biết là tôi thích cậu không?" Hắn ngưng một lúc như muốn xem phản ứng của anh như thế nào. Vậy mà Song Ngư chẳng hề nhúc nhích ngay cả cơ mặt. "Là vì cậu tôi đã làm tổn thương Cự Giải. Chỉ vì cậu và Thiên Yết, chỉ vì cậu không hiểu Thiên Yết muốn gì. Cốt lõi của toàn bộ sự việc đã xảy ra đều bắt đầu tự sự thờ ơ của cậu."

Song Ngư lặng im, cúi đầu nhìn mũi giày anh như thể anh không biết phải chối bỏ lời buộc tội của Kim Ngưu như thế nào. Hắn cười trừ, lắc đầu đầy chán nản rồi cũng lẳng lặng thay đồ đổi giày.

Và sự im ắng bị phá vỡ bởi tiếng cười của Song Ngư.

Kim Ngưu chau mày nhìn anh khúc khích một mình. Hắn thấy khó hiểu vô cùng.

"Cậu nghĩ tôi không biết?"

"Hả?"

"Cậu nghĩ tôi không biết cái khỉ gì đang xảy ra?" Song Ngư xoay phắt người, đối mặt với hắn. "Tôi không hiền như cậu nghĩ, tôi cũng không ngây thơ như cậu nghĩ, tôi lại càng không phải một kẻ ngốc mà không hiểu chuyện gì xảy ra."

"Song Ngư, tôi..."

Rầm. Tay anh đấm mạnh vào cửa tủ khiến con tim Kim Ngưu giật thót.

"Im và nghe tôi nói." Anh trừng mắt nhìn hắn, sự kìm nén của anh bao lâu nay cháy rực trong đôi mắt anh. "Về Thiên Yết, về Cự Giải. Tôi biết em ấy muốn tôi nghĩ gì, muốn tôi làm gì. Chỉ vì tôi nuông chiều Thiên Yết và không phản đối với Thiên Yết bất cứ điều gì em ấy muốn làm. Em ấy nghĩ tôi không còn yêu em ấy sao? Thiên Yết muốn tôi như thế nào thì nói, đằng này bản thân em ấy cũng âm thầm thách thức sự kiên nhẫn của tôi như thể tôi là kẻ đã buộc em chọn bước này.

"Giả bộ thân mật với Cự Giải để khiến tôi ghen tức? Được. Tôi sẽ giữ im lặng. Tôi giận không phải vì Thiên Yết thân mật với Cự Giải. Mà vì em ấy dám che giấu và nói dối tôi. Vì sao em ấy không cho tôi biết cảm xúc của mình và bắt tôi chứng minh tình yêu bùng cháy trong lửa ghen tuông? Nó đẹp lắm hay sao? Được. Thiên Yết muốn tôi không nuông chiều em, tôi sẽ không nuông chiều sự trẻ con này. Thiên Yết muốn làm gì thì làm, nếu không chịu nổi nữa thì nói. Còn không thì coi như tôi và em chấm dứt."

"Còn cậu, cậu nghĩ tôi không nhìn thấy? Tôi với cậu là bạn từ thuở bé đấy Kim Ngưu. Người không hiểu người ngoài chính là cậu. Tôi biết cậu thích tôi. Ngay cả ngày hôm qua, khi cậu sờ môi tôi, tôi cũng có thể hình dung ra cậu đang nghĩ gì trong đầu. Tôi không nói, vì tôi hiểu và tôi biết cậu cũng hiểu. Nhưng cái tôi không cần là cậu tự tiện tra khảo Cự Giải rồi khiến anh ấy bị tổn thương như thế. Tôi không nghĩ rằng đã nhờ cậu nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Thiên Yết. Đừng làm như thể tôi đã làm tổn thương cậu. Đừng làm như thể cậu và Thiên Yết là nạn nhân. Như tôi thấy thì nạn nhân ở đây chính là Cự Giải, chỉ vì sự ngu ngốc của hai người. Mà cậu thử nghĩ đi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Cự Giải, nhưng bản thân tôi còn thấy được cậu đối xử không hề tốt với anh ta. Vậy cậu nhìn xem, rốt cuộc ai làm ai tổn thương hả?"

Kim Ngưu ngơ ngác nhìn anh, Song Ngư lặng lẽ ít nói của hằng ngày, mà giờ đây, anh nổi điên như một kẻ lạ. Hắn không biết. Hắn mới chính là kẻ ngốc. Hắn chẳng hiểu ai cả vậy mà hắn cứ tỏ vẻ như hắn là kẻ thông minh nhất vậy.

"Cậu... cậu, từ khi nào?" Hắn lắp bắp hỏi.

"Tôi đoán chừng từ lúc cậu còn nhỏ, khi cậu thường ngày say ngất ngây người bạn hàng xóm."

"Nhưng mà người đó là con gái."

Song Ngư cười đầy chế giễu.

"Chỉ có kẻ ngốc như cậu nghĩ cậu ta là con gái. Được. Cậu ta từng xinh xắn và mảnh dẻ như con gái và đó có lẽ là vì sao cậu thích tôi bây giờ. Nhưng cậu ta là con trai."

Kim Ngưu thực sự rất sốc. Hắn không nuốt nổi cái điều Song Ngư đang nói với hắn. Hắn... hắn nhận ra mình gay khi hắn thích Song Ngư nhưng không lẽ.

"Và này, không phải chính cậu đã nói cậu sẽ yêu cậu ta suốt đời sao? Là cậu đã hứa trước khi người đó chuyển đi."

"Hả?" Kim Ngưu lại nghệch mặt nhìn anh.

"Không nhớ sao?" Song Ngư liếc nhìn hắn đầy thương cảm. "Đó là lời hứa của cậu với anh Cự Giải."

Hắn đích xác là một thằng khờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com