TruyenHHH.com

12cs Tan

•●•

- Ngài Richmond quả là một nhà đầu tư tài năng!

Những tiếng vỗ tay lộp bộp bên dưới sân khấu khiến nét mặt gã rạng rỡ, như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ của cuộc thảo luận giờ trước. Gemini mỉm cười, nâng li rượu mừng như một món quà dành riêng cho bản thân.

Vài lời khen ngợi phát ra từ những gã đàn ông già cỗi, quả thật những lứa trẻ tài năng như Gemini thật khiến các cụ phải dè chừng. Ngoài cái tuổi đời mới hơn ba mươi, thì đầu óc gã vốn đã khắc tinh cầm cự chúa sơn lâm.

Lưu manh, tinh tế và lanh lẹ.

Nhưng cuộc đời của những kẻ thành công nào có mấy hạnh phúc. May mắn lắm thì chỉ có thể gỡ bỏ được lớp mặt nạ dày cộm đóng trên từng mớ da thịt, rồi buông xuông tất cả, thả lỏng mình hòa vào cái êm thật mềm mịn của ga giường.

Hãy hưởng thụ,

tất cả những gì anh có.

Để mà sau này, trong giấc mộng của mình

anh không muốn phải gào thét.

Gã về đến nhà cùng những mớ rối răm còn sót lại nơi làm việc, lắc lắc cái đầu. Gã mệt mỏi. Trong ý thức của Gemini bây giờ, hiện lên hình ảnh ngôi nhà của gã thật yên tĩnh, mọi thứ được dọn dẹp ngăn nắp để gã có thể yên tâm và đi thẳng một mạch đến phòng của mình.

Và...

Bùm!

Chẳng có bà tiên ông tiên nào sẵn lòng đứng ra giúp gã cả. Và tất nhiên, ngày nào cũng như ngày nào, gã bắt đầu chán nản thở phào, không còn nổi tâm lí để bắt trọn tình hình và xem xem cái gì đang xảy ra.

- Cuối cùng cũng về. Lo thanh lí cái mẫu mã tồn kho của anh đi!

Đằng kia, một cô gái với chiếc đầm đen ma mị dài qua đầu gối. Là cô vợ của gã, vẫn như vậy, cái vẻ vô tình của cô ta khiến Gemini ngao ngán. Cái chất giọng chua chát cô ta phát ra đâu ai biết là từ thân ảnh trông có vẻ yếu mềm đó. Khuôn mặt giận dữ, đôi tay khoanh trước ngực cùng đôi mày chằn chịt xô vào nhau. Cái vẻ bất cần khiến Gemini chẳng buồn nhìn vào mắt cô ta.

Gã cúi đầu, rơi ánh nhìn vào một cô ả khác đang ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Hai tay ả ôm lấy thân ảnh nhớp nháp, miệng ả tím tái, mấp máy từng câu chữ khó nghe khiến gã phải nhăn mặt tiến đến gần.

- Gemini... Anh! Là, là cô ta làm!

Gã chăm chăm nhìn, người cô ả ướt sũng. Tóc tai rũ rượi ướt nhẹp. Cái đầm xanh xuyên thấu ôm sát thân hình ả vì ướt. Hẳn là ở đây đã diễn ra vài trận tạt nước chán phèo, và tất nhiên, người chiến thắng sẽ không phải là cô ả mắt đỏ tay lạnh này.

Hai tay run run níu chiếc áo khoác da của gã. Phải chăng ả uất ức lắm, cơ mà cũng đáng thôi. Là ả cố tình bước chân vào, cố tình xen ngang khi cuộc tình của gã mới chớm đương nồng. Đường hoàng trở thành cô vợ bé của gã, phải chăng người mưu mô tìm đủ mọi cách để kết hôn được với gã, là ả thì không thể lường trước những hậu quả như thế này sao?

- Thế này là sao, Virgo? - gã gằng giọng hỏi.

Mặc dù chẳng còn tâm trí để phân bua nhưng gã không thể để hai cô vợ của gã cứ đấu đá nhau như vậy. Và nếu để cho người ngoài dòm ngó bảo, Gemini gã mang về hai cái của nợ, hai cái món tưởng chừng là đồ chơi thì lại đang tia mắt về số tài sản giàu sụ gã có. Gemini biết chứ và sự nắm bắt thực tế diễn ra trong quá trình làm việc của gã khiến gã càng hiểu rõ, rằng ai mà chẳng thèm mùi tiền. Thèm khát đến nỗi hạ thấp bản thân hoặc để cho người khác hành hạ thì thật là quá mất mặt. Nhưng khi nhìn thấy vẻ yếu đuối của ả đàn bà co ro dưới nền đất lạnh, thì cuối cùng trong suy nghĩ của gã vẫn có cảm giác gì đó muốn khiển trách cô vợ lớn hơn. Là cô ta ỷ quyền lớn mạnh, ỷ mình là người có tiếng nói lớn thứ hai trong nhà mà lại ức hiếp người khác sao?

Gã ngước mặt, ánh mắt dần trở nên sắc lẻm, liếc cho Virgo ở đằng kia một cái nhìn có ý khiển trách. Nhưng cái vẻ nhếch mép cười một tiếng dài của cô ta khiến gã nhướn mày. Có vẻ cô ta chẳng còn mấy gì là tôn trọng gã, chẳng còn xem cuộc hôn nhân giữa hai người còn tồn tại. Cơ mà cũng đúng, là gã không tôn trọng cô trước mà, sẵn sàng rước thêm về nhà một người phụ nữ khác. Thẳng thừng tuyên bố ả đàn bà đến sau kia là vợ thứ hai của gã, cũng đồng nghĩa với việc gã cố tình bỏ xó cái cảm xúc của một người vợ như cô. Virgo căm hận, thì ra trong cuộc sống hôn nhân của gã trước đó vẫn chưa bao giờ là đủ.

Được thôi, gã cứ chơi trò mèo vờn chuột với con ả đáng ghét đó đi. Còn Virgo, cô ta sẽ trở thành một con chó thật to và thật lớn, gào một tiếng mà tất thảy đám mèo chuột đó phải chạy bán sống bán chết. Trong thâm tâm cô vẫn luôn tự hào mà thẳng thừng tuyên bố với chính bản thân.

Từ bây giờ, Virgo Belinca Richmond, người đàn bà này sẽ không từ mọi thủ đoạn. Vì trong lòng cô ta, còn gì là tự trọng. Khi mà tự trọng bị chính người chồng của mình đem đi đổ sông đổ biển.

Hất cằm, như chối từ nhận hậu quả của sự tàn dư sau cuộc ẩu đả. Virgo một mạch bước lên cầu thang, vẫn không quên bỏ lại một chút dầu vào đám lửa đang cháy.

- Cứ ở đó mà giở cái trò thảo mai ra đi con ả Cancer. Tao không rảnh để chạy theo cái đuôi của mày!

Từng lời cô ta thoát ra rõ ràng từng câu chữ, như muốn xé nát đôi tai đỏ ửng vì khóc của ai kia. Tưởng chừng như con ả vẫn còn cứng cáp để mà vực dậy chống chọi. Nhưng không, òa một tiếng, ả toan khóc lên vì giận. Cái điệu bộ giật nảy người theo tiếng khóc của ả khiến Virgo cười hả hê.

Còn gã, đứng một bên mà dỗ dành cô ả của mình như đứa trẻ con khóc đòi kẹo. Gã trưng ra cái bản mặt mệt mỏi, không có tâm như cách gã phải âu ếm vợ mình. Một phần vì gã muốn giảm ô nhiễm tiếng ồn trong nhà, chứ nếu không thì gã cũng bỏ mặc, chạy một mạch lên phòng mà đóng cửa, thả mình vào bồn nước nóng thật thoải mái có khi còn tốt hơn.

Gemini nghĩ, dường như căn nhà của gã chẳng còn là cái nơi yên tĩnh như trước đó khi chưa có lũ đàn bà gây chuyện này. Gemini nhiều lúc còn chẳng muốn ngó mặt về. Vì lúc nào khi vừa đặt chân bước vào, thì đều là những lời quát tháo mà Virgo giáng xuống khi Cancer không làm được việc, sau đó thì ả khóc rồi hờn dỗi và tiếp đến gã thì phải tỏ ra là một người đàn ông trưởng thành mà ôm cô ả vào lòng.

Đến khi nào việc này mới dừng lại đây. Mới để cho gã được những ngày trân trọng cảm xúc của chính bản thân.

"Đến lúc nó bước ra khỏi cuộc đời anh."

Là lời thì thầm gã nghe bên tai.

.

Đêm đến, thác loạn.

Quán bar với tiếng nhạc dồn dã. Tìm một xó nào đó để tránh đi tiếng ồn đã phá giấc ngủ của mình, thả lỏng.

Pisces gục lên mặt bàn vì kiệt sức. Ả mơ màng chìm sâu vào giấc mộng của chính mình. Rồi đột nhiên, ả sởn gai góc, ả cảm nhận được một thứ gì đó thật lạnh đang lả lướt trên bắp tay ả. Chơi đùa, phải, cái cách mà người đó chơi đùa trên cổ, tay và vai khiến Pisces bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhưng ả lại không muốn mở mắt bật dậy. Vì ả rất xốn xang đợi xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Bịch!

- Bắt được rồi! - rất nhanh, ả há miệng mà hớn hở với tên khốn nào đó bị ả bắt quả tang. Nhưng nụ cười ả bật lên liền nhanh chóng bị dập tắc chưa được đến nửa giây.

Chết tiệt!

Pisces vội thả tay ra, ả hốt hoảng nhìn trân trân vào đôi mắt xanh biếc của đối phương. Một gương mặt thân quen đến xa lạ. Cái cách gật gù nửa tỉnh nửa mơ khiến Pisces phải nheo mày lo lắng. Nhưng ả vẫn nghĩ, muốn sống tốt thì không nên động vào người này, lí do vì sao à? Ả không biết, rốt cuộc cũng chỉ là vài lí do không phải của ả.

- Khốn nạn thật, Scorpio. Anh làm gì ở đây?

Hắn không đáp. Không phải, là hắn muốn nói nhưng men rượu trong người lại dìm hắn xuống một cách thậm tệ. Cuống họng hắn di chuyển, nhưng thanh âm vẫn chưa được thoát ra hẳn. Hắn đau đầu, mớ tóc hắn dày vò đến điên cuồng. Mắt hắn đỏ rực như màu của máu, màu của sự đau khổ bần cùng.

Pisces ngồi khoanh tay ở đó, chờ đợi một câu giải thích chính đáng cho cái hành động biến thái của hắn. Pisces quay mặt đi, ả không hề muốn hiểu cho cái sự điên loạn hắn đang gặp phải. Chuyện gì nên giải quyết ra chuyện nấy. Cũng một phần Pisces chẳng muốn bị hắn vạ lây cho mình, bởi cái kẻ ả đang đối diện này thật chất không xa lạ như ả nghĩ. Và hắn tuyệt đối không thể nào đổ lỗi cho chút bia rượu vô tội bị hắn nốc vào bụng, để rồi mà hành động một cách thiếu suy nghĩ.

- Pisces.

Giọng hắn vang lên, thật nhẹ nhàng, len lỏi một chút nghẹn ngào còn đọng lại. Hắn nhìn, vẻ mặt căm phẫn của ả như ghim đôi ngươi đen láy lên người hắn khiến hắn chao đảo. Như một con thiêu thân, Scorpio không may ngã vì mất cân bằng, ập một phát lên thân hình ốm yếu của Pisces làm ả hơi hoảng loạn. Rùng mình muốn đẩy hắn ra, nhưng liền bị cánh tay hắn mạnh mẽ chặn lại. Rúc vào hõm cổ trắng nõn của ả, hắn thở phà một luồng hơi nóng vào tai khiến Pisces hơi rụt người lại.

- Tôi kết thúc với chị gái của em rồi.

Như chết lặng, ả hoang mang nhìn Scorpio.

- Phải, là kết thúc thật rồi.

Em có vui không?

.

Lang thang dọc con phố dưới ánh đèn mờ ảo. Không khí thoang thoảng một hơi sương lạnh lẽo, nó tạt vào bên trong chiếc áo khoác của Leo, làm cậu phải chậm lại một vài giây, để rồi trong không gian tối tăm cậu nhận thấy được còn có một hình bóng khác rất đáng nghi đang mập mờ trước cổng một ngôi biệt thự lớn.

Rồi cậu tiến lại, cứ coi như là một vị cứu tinh cũng được. Nắm vai đối phương mà kéo sát về phía mình.

- Mày làm gì ở trước cổng nhà này? Muốn ăn đấm không?

Cậu hỏi, đôi mắt đục ngầu như có thể khoét sâu vào ai đang chăm chăm vào nó, cố tỏ ra là một tên đáng ghét nhất có thể. Vì sự an nguy của gia đình họ ở trong, và đương nhiên còn một lí do khác nữa có thể khiến cậu thật rỗi việc mà đi làm anh hùng.

Cứu mỹ nhân?

Nghe có vẻ hoang đường.

Gạt phăng đi bàn tay đang đặt nặng trên vai hắn. Đôi mắt hắn chẳng khước từ bất kể ai, đăm chiêu mà trông lại khó ở, nhìn Leo mà cười trừ. Một vẻ khinh thường hết mức có thể.

- Nhà mày à? Sao bao đồng thế nhóc.

- Không phải nhà tao nhưng cũng chẳng phải nhà mày. Đừng nghĩ mày lớn tuổi hơn tao, tao không chừa thằng nào đâu.

Đáp lại sự quyết liệt trong đôi mắt Leo. Hắn cuối cùng cũng bỏ đi. Không phải hắn sợ, mà là hắn không chấp. Bận tâm làm gì cái đứa cũng chẳng tốt đẹp hơn hắn là bao khi đêm khuya vào mấy giờ sáng mà lại luẩn quẩn quanh ngôi nhà này.

Leo nắm tay thành đấm. Ngang nhiên bỏ đi thì thật là chẳng xem cậu ta ra gì. Cậu không ngại ngần mà cho hắn ta vài cú đau điếng người đâu, nhưng rốt cuộc thì một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu cậu, liền dập tắc đi cái cách xử lí bằng bạo lực của cậu. Nhưng hắn ngang qua đây cũng nhiều lần, chứ chẳng phải đây là lần duy nhất như hắn vẫn nói. Và hết lần này qua lần khác, cậu bỏ qua cho hắn coi như là một ân huệ?

- Mày đừng đến đây tìm Cancer nữa, nghèo hèn như mày nó không thích đâu, rõ chưa?

"Nghèo như anh chẳng ai ưa nổi."

Trên con phố vắng tanh, lời cậu thốt ra dễ dàng lọt qua tai hắn. Không dừng lại cũng không thèm quay đầu. Hắn chỉ nhếch mép. Trong làn sương tối, Leo thấy hắn biến mất một cách kì lạ.

Nghèo?

Phải, nghèo làm gì có cửa.

Cancer cô ta là chúa mê tiền.

.

- Sáng sớm anh thấy thằng Capricorn lại đứng trước nhà em.

Leo vừa nói xong liền nuốt nốt cái bánh còn lại trên dĩa. Cậu quay sang nhìn Cancer vẫn tỏ ra bình thường, coi như lời nói Leo vừa nói ra liền cuốn theo đợt gió ban nãy.

- Bận tâm làm gì.

Ả không thèm nhìn Leo, trao cho đối phương một câu nói vô tâm đến lạnh lùng và lo làm nốt những bản hợp đồng chồng chất ở trên bàn ăn.

Tuy nhiên bên ngoài ả trông như rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại có nhưng suy nghĩ hoang mang tột cùng. Cái cảm giác lo sợ ập lên đầu ả. Cái tên đó đến nhà ả làm gì, phải chăng việc của ả và hắn vẫn chưa được giải quyết rõ ràng sao? Ả nghĩ, mắt ả lia ngang và dọc tránh ánh nhìn khó hiểu của Leo.

Rồi đột nhiên, bóng dáng phảng phất ngoài cửa sổ khiến ả chăm chăm nhìn. Một gương mặt rất thân quen. Nét dịu dàng toát lên của cô ta khi đi bên cạnh người đàn ông trông có vẻ giàu có khiến Cancer khó hiểu mà lỡ miệng thốt lên.

- Là Pisces.

- Pisces Harris?

Cậu lặp lại, khó hiểu. Đưa mắt theo hướng ả đang tập trung nhìn. Thoáng qua dù chỉ một giây, cậu lại thấy trong tim mình nhói lên một hồi.

Đúng là Pisces.

Và, trông như những quý bà thật sự.

- Nó có chuyện gì sao?

Leo rời ánh mắt, cậu đơn giản không muốn tiếp tục nhìn. Câu nói mà cậu vừa nói với Cancer, thật sự không phải là có ý hỏi. Cậu chỉ nương theo sự việc mà Cancer muốn đề cập. Còn người đó, Leo đơn giản là không muốn bản thân để tâm đến nữa.

- Nó từng thích anh. - ả lạnh lùng.

Thích đến điên cuồng.

Ai đó.

Chôn chân, như chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com