TruyenHHH.com

12cs Noi Dau Kho Lanh

Thành phủ thành Dư San sau khi nghe đoàn quân chinh phạt Thiên Lan quốc đến liền nhiệt liệt chào đón, ông ta thậm chí còn đích thân dẫn cả gia đình ra nghênh tiếp.

Bạch Dương xuống ngựa, thuận tiện nhấc luôn cả cái người đang lung túng tay chân kia xuống. Hiện bọn họ cũng chỉ còn bốn người, những người khác đều ngại rắc rối mà đi tìm khách điếm trụ. Hắn mặc dù muốn hồi cũng sớm nhưng trời tuyết đã rất nặng hạt, đành trị ở đây vài ngày vậy.

" Thành Dư San thật sự rất vinh dự khi chào đón ngài, Bạch tướng quân." Thành chủ thành Dư San chân chó nịnh nọt nói. Ông ta mắt nhìn người cũng rất tốt, cho nên ông ta khẳng định, cái vị Bạch tướng quân này chắc chắn sẽ rất được vị hoàng thượng kia trọng dụng.

" Không cần khách sáo." Bạch Dương nói, sau đó Ma Kết dẫn Kim Ngưu cũng đi tới. Ít nhất thứ được gọi là hình thức vẫn nên có chứ. Thiên Bình nghĩ thầm, người này lúc nào cũng không khách khí như vậy.

" Ta với Tiểu Ngưu đã mướn khách điếm, thành chủ không cần sắp xếp chỗ ở làm gì." Ma Kết chỉnh áo cho Kim Ngưu, thật muốn đổi tên người này, cái họ Kim này hắn thật sự rất chán ghét.

" Ha, cũng thật vui, ta nghĩ chẳng phải nhiệm vụ của Ma quân sư đây rất nhiều sao?" Bạch Dương nói thẳng, cái tên quân sư khó lường này hắn đã không thích ngay từ đầu, may mà vị ' quân sư ' này chưa làm điều gì quá đáng đến mức không chịu được.

" Tất cả ta sẽ cố gắng hoàn thành, không nhọc Bạch tướng quân lo lắng." Ma Kết kéo Kim Ngưu vào lòng nói, sau đó trực tiếp vác cậu lên vai mà bỏ đi. Thiên Bình che mặt xấu hổ, tại sao ai cũng không thể nể mặt mấy con người đang im lặng đón gió đông đối diện vậy.

" Bạch tướng quân..." Dư San thành chủ khoé miệng giật điên cuồng, mở miệng. Thiên Bình nhẹ kéo ống tay áo Bạch Dương, hắn nhìn cậu, cũng không nói gì. Hắn cũng vốn có ý định ở lại đây, tới đây cũng chỉ vì bọn họ làm quá rầm rộ, với lại hắn cũng không muốn ra ngoài thuê khách điếm. Vì vậy Bạch Dương cũng trở nên tí khách sáo, cuối cùng Thiên Bình cũng thở phào. Người này thật là...
.
.
.
.
.
Kim Ngưu bĩu môi, trời lạnh như vầy mà Kết cũng không chịu để cậu ngủ, còn bắt cậu đi từ nãy giờ nữa chứ. Nói tới đây cũng thật oan uổng cho Ma Kết, hầu như từ nãy đến giờ hắn đều ẵm cậu đi, thậm chí còn ra dáng một tiểu người hầu đối với chủ nhân nữa, hắn thở dài. Không biết ai mới đúng là chủ nhân ở đây...

" Kết, chúng ta đang đi đâu vậy? " Kim Ngưu tò mò nằm trong ngực Ma Kết hỏi, hắn cũng chỉ đơn giản trả lời. Chuyện khách điếm hắn trước đó đã nhờ cận vệ đặt trước, cho nên cũng không cần nán lại đó, bị tên họ Bạch kia giám sát nhất cử nhất động. Hắn cung phải công nhận, tên hoàng đế họ Sư kia đúng thật là người ngồi trên cái ghế cao nhất kia năm mười tám mà vẫn giữ vững triều chính đến hôm nay, thậm chí còn mở rộng nó hơn, chỉ cần nhìn việc tên đó sắp hắn với họ Bạch kia là hiểu, một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa chinh phạt Thiên Lan quốc, vừa để hai tên đáng ngờ bọn hắn giám sát đề phòng lẫn nhau, không thể sai lầm vào đâu được.

" Kết, Thiên ca không đi cùng chúng ta à? " Kim Ngưu nhàm chán hỏi, từ nãy giờ vẫn không thấy có ai bày bán đồ gì, cung không thấy ai trên phố, nếu có thì cũng chỉ là nhanh chóng lướt qua làm cậu cảm thấy thật nhàm. Đúng là mùa đông cũng chỉ nên tìm thức ăn rồi ngủ.

" Không, cậu ta phải ở cùng Bạch tướng quân. Lưng người còn đau không? " Ma Kết lảng tránh vấn đề rốt cuộc là nếu không có Thiên Bình thì ai sẽ chơi với cậu, hỏi. Kim Ngưu suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Không đau, lúc trước Kết dùng thứ thuốc tinh xảo gì đó bôi lên, liền hết đau nữa.

" Vậy thì tốt. Mai này nếu đau thì phải nói cho ta biết, hiểu không?" Ma Kết nhìn biển hiệu trước mặt, đúng là khách điếm này rồi. Hắn bước vào, một tên tiểu nhị nhanh trí thấy vậy liền tiến tới hỏi. Luận y phục luận khí chất, đây đúng thật chân chân chính chính là một đại nhân vật a.

" Phòng hai chữ thiên, đặt trước." Ma Kết lấy thẻ phòng ra nói, tiểu nhìn cũng nhanh chóng dẫn hắn lên phòng, phòng thứ hai chữ thiên à...hình như có người thì phải ?

" Thuộc... Tham kiến giáo...công tử." Mở cửa, tiểu nhìn giật mình, đúng là có người thật, nhưng hình như quen với vị đại nhân này, nên...chắc không sao đâu ha? Gã liếc mắt nhìn Ma Kết, vuốt ngực thở phào. May mà không tức giận.

" Đem đồ ăn và nước ấm lên." Ma Kết đưa cho tiểu nhị một nén bạc, gác hai tay nhận lấy, cười đến mang tai. Phát tài rồi, gã biết chắc sẽ có tiền mà. Gã gật đầu như giác tỏi đáp, bước xuống lầu, còn biết ý mà đóng cửa.

" Việc ta giao cho ngươi tới đâu rồi? " Ma Kết cởi ngoại bào, hỏi cái ngừoi vẫn đang cúi đầu đứng ở giữa phòng kia. Tên kia do dự nhìn Kim Ngưu đang ngái ngủ trong ngực Ma Kết, ngập ngừng. Ma Kết nhìn y , ra hiệu tay không sao, y mới dám cất tiếng thông báo.

" Việc tại phân đà Tây Xuyên đã ổn, chỉ là lần này tên tân minh chủ kia quả thật có ý muốn cứng đối cứng với chúng ta." Y nói, sau đó nhìn Ma Kết, Ma Kết cũng không có hành động gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ Kim Ngưu đang nhíu mày cựa quậy.

" Việc ta giao cứ như vậy mà làm. Còn việc tân minh chủ kia, ta tự biết lo liệu." Ma Kết phất tay, người kia cứ như vậy mà biến mất như hoà vào không khí, cửa phòng vang lên tiếng gõ, hắn cũng lên tiếng đồng ý. Đồ ăn được nâng vào, tiểu tham ăn trong lòng ngực cũng bị đồ ăn làm tỉnh. Ma Kết cười khẽ, họ Nhân kia, quả thực có ý muốn tuyên chiến với hắn mà...

_____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com