12cs Ngay Ha Nang Am
[ Cuộc sống là một món quà. ]
.
Cuộc sống là một món quà?Tất nhiên, món quà sẽ chỉ dành cho những mảnh đời may mắn. Còn đối với những số phận bất hạnh, cuộc sống chẳng khác nào là lời nguyền.Thật ngớ ngẩn khi một biển quảng cáo với những dòng chữ đầy triết lý ấy lại xuất hiện ngay trước mặt cô. Thiên Yết bật cười, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác nhói đau. Bởi lẽ cái món quà mà cô luôn khao khát ấy sẽ chẳng bao giờ đến với cô. Phải, chưa bao giờ cuộc sống là dễ dàng cho những mảnh đời bất hạnh cả. Đối với một vài người, sống là việc quá đỗi khó khăn. Nghĩ đến đây, Thiên Yết cảm thấy thương cảm cho chính mình, cho những nỗ lực tiếp tục tồn tại đến giờ. Thiên Yết mừng vì cô vẫn còn sống, nhưng đôi khi điều ấy đối với cô như một sự trừng phạt. Cuộc đời này không quá tàn nhẫn với cô, thế nhưng lại không cho cô một con đường để tiếp tục. Đã cho cô thấy mọi điều tồi tệ nhất, vậy mà vẫn giữ cô ở lại. Vẫn muốn cô đối mặt và tiếp tục sống qua ngày.Nửa tiếng trôi qua kể từ chuyến gần nhất, bến xe buýt ngày càng đông người hơn. Những con người ấy, họ đợi chuyến xe để trở về nhà sau một ngày dài vất vả. Còn cô, ngồi trên hàng ghế dài đợi từ lâu thế nhưng Thiên Yết không biết điểm về của mình ở đâu. Mãi vùi mình trong dòng suy nghĩ triền miên, đến khi cô nhận ra thì xe đã đi mất. Nhìn chuyến xe rời đi trong vô vọng, Thiên Yết nén tiếng thở dài.Đến khi biển quảng cáo vừa đọc chập chờn tắt, sự chú ý của cô mới thôi dành cho nó. Thiên Yết ngẩng đầu nhìn anh, thì ra anh vẫn lặng im đến vậy. Song Tử đã đứng nhìn con phố náo nhiệt ngay trước mắt thật lâu, bóng lưng anh dài che đi ánh đèn đường chói mắt. Nhất Trung náo nhiệt, còn lòng người thì tĩnh lặng. Tuy cùng là nhìn về một phía, nhưng cô không rõ anh đang nghĩ gì và vì sao anh cứ mãi lặng im như thế, dù đã lâu cả hai không gặp lại. - Vậy, cô đã tìm được điều cô thực sự muốn chưa? Một thứ khiến cô không còn cảm thấy mơ hồ như hiện giờ nữa?Phải đến một lúc sau Song Tử mới mở lời. Không vội vàng hay vồn vã, anh vẫn lặng lẽ đứng đó. Tiếp tục là một khoảng lặng dài bao trùm lên khắp không gian. Thiên Yết không đáp lại, cô thẫn thờ nhìn những chiếc ô tô qua lại trên con phố tấp nập. Bởi lẽ cô không biết phải trả lời thế nào trong khi chính bản thân cô còn chẳng có đáp án.- Suốt một khoảng thời gian dài tôi chật vật đi tìm nơi mình thuộc về. Dù đã đi rất xa nhưng cảm giác tội lỗi vẫn luôn ở đó và giày vò tôi. Tôi đã tự lừa dối rằng bản thân đã đi xa, vậy nên tôi cứ đi mãi, đi mãi. Nhưng giờ tôi lại ở đây.Song Tử xoay người nhìn cô, Thiên Yết là một cô gái thông minh hơn ai hết, nhưng cô gái bé nhỏ này lại chật vật đi tìm một nơi thuộc về mình. Đôi khi Thiên Yết vẫn tự cố gắng an ủi bản thân khi đến một nơi mới rằng thời gian trôi qua, cô sẽ có thể thích nghi được với mọi thứ. Nhưng vốn cô không phải là người dễ dàng thích nghi, xa lạ chính là xa lạ. Cứ đi mãi, cô không biết vì sao lại đi mà không dừng lại, mãi cho đến giờ Thiên Yết mới nhận ra rằng cô vẫn luôn trốn tránh với thực tại.- Tôi rất cô độc.Chín năm chật vật tìm một nơi thuộc về mình, thế nhưng cuối cùng Thiên Yết về lại chính nơi mà cô đã rời đi, Nhất Trung. Bởi lẽ cô biết bản thân thực sự rất cô độc và cần một người ở bên, cô biết cô vẫn cần anh. Thiên Yết không đủ mạnh mẽ như anh, nên không giỏi chịu đựng cô đơn, nhưng suốt thời gian dài như thế, cô vẫn phải đối mặt với nó mà không có anh bên cạnh. - Vậy nên cô mới tìm đến tôi sao?Rất lâu sau Song Tử mới hỏi lại cô. Vẫn là dáng vẻ đó, anh nhìn cô với đôi mắt buồn trĩu nặng. Lúc ấy, Thiên Yết thực sự không rõ, liệu anh có chung nỗi buồn với cô không.- Làm sao đây, tôi hận anh, nhưng tôi chỉ có mình anh. - Cô phải thức tỉnh đi thôi, Thiên Yết. Tất cả mọi thứ đều đã không thể quay lại được nữa. Trái với viễn cảnh mà cô mường tượng trong suy nghĩ, Song Tử lại lạnh lùng buông một câu nhẹ bẫng, và sau đó xoay người rời đi. Thiên Yết ngỡ ngàng nhìn anh, vì sao anh lại nói những lời kỳ lạ như vậy? Sự rời đi của anh, để lại cô với hàng vạn suy tư trong lòng. Thiên Yết bỗng trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết, anh đi rồi cô sẽ phải đối mặt với mọi thứ như thế nào đây? - Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn chìm đắm mãi trong giấc mơ dài này. Có nhiều lúc tôi còn sợ thức dậy hơn cả cái chết. Tôi không biết mình đang tiếp tục sống cho điều gì, việc tỉnh giấc mỗi sáng khiến tôi luôn trăn trở về nó. Ngày hôm nay tôi sẽ phải trải qua thêm điều tồi tệ gì nữa, tôi thực sự không dám nghĩ đến. Tôi vô cùng mệt mỏi, nếu như cứ thế mà chết đi thì liệu tôi có cảm thấy thoải mái hơn chăng?Thiên Yết không kìm nén được cảm xúc trong lòng, những giọt nước mắt trực trào nơi đáy mắt không ngừng rơi. Vốn dĩ cô có thể tỏ ra rất mạnh mẽ, vậy mà mỗi khi đối diện với anh, cô luôn cảm thấy bản thân thật yếu đuối.Song Tử hướng nhìn cô lần nữa, trong lòng lại trào dâng thứ cảm xúc khó tả. Và rồi anh cất lời, như một câu nhắn nhủ cuối cùng. - Đừng chết, cô phải ở lại nhớ chứ? Cô phải ở lại, và sống thật tốt.Em tỉnh dậy sau khi đã chợp mắt được một tiếng đồng hồ. Một giấc ngủ hiếm hoi suốt cả đêm không ngủ. Em trằn trọc nghĩ về mình, nghĩ về tương lai mơ hồ của bản thân. Nhưng Triều Hân không muốn nghĩ về nó nữa, em muốn nhắm mắt lại, em muốn ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng và nếu có thể, em không muốn thức dậy. Bởi nếu thức dậy, em sẽ lại phải đối mặt với thực tại nghiệt ngã này. Thế nhưng một giấc ngủ dài là không thể với em, em cứ trằn trọc mãi suốt nhiều đêm.
Tỉnh dậy, em thấy mình vẫn còn ở bệnh viện, đối diện với thứ căn bệnh đã đeo bám em cả một cuộc đời. Lúc này Ma Kết bước vào, sự xuất hiện của cô khiến em bớt lo lắng hơn hẳn. Cứ cách vài ngày cô giáo của em sẽ lại đến thăm và mang bài vở của các bạn khác cho em để em có thể theo kịp lớp. Thấy cô, Triều Hân không thể kìm nén được niềm vui sướng của mình. Em muốn chào đón cô bằng mọi thứ em có, nhưng thứ duy nhất em có thể làm là nở một nụ cười tươi với cô, vì cô giáo đã bảo với em rằng chỉ cần như thế là đủ.- Cô kéo nó lên giúp em, em muốn nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy giọng em thều thào, Ma Kết liền tiến đến kéo tấm mành trắng bên cửa sổ gần chiếc giường bệnh của em. Ngoài kia, trời nắng cùng với những đợt gió nhè nhẹ, những ngày nắng hiếm hoi của Nhất Trung vào mùa đông. Còn trong căn phòng nơi mỗi ngày em đều đối diện lại vô cùng lạnh lẽo và cô đơn.
- Cô không thắc mắc em đang suy nghĩ điều gì sao?
Em khẽ hỏi cô.
- Vậy em có muốn nói với cô điều ấy không?
Ma Kết tiến đến giường bệnh, cô đỡ em dậy, sau đó ngồi xuống chiếc giường bệnh trống đối diện. Cô nhìn em, trái ngược với mọi khi, hôm nay Triều Hân bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, có vẻ như em muốn nói điều gì đó nhưng lại chần chừ.
- Cô đã từng muốn chết bao giờ chưa?
Đối diện với câu hỏi của em, Ma Kết lặng im một lúc lâu, cô gật đầu, cô thừa nhận rằng bản thân đã từng có suy nghĩ ấy. Vào lúc tuyệt vọng nhất hay lúc cô đơn nhất, lúc nhận ra không còn có thể tiếp tục được nữa. Sống không có mục đích, cũng không có thiên phú, không có nhiều lựa chọn. Luôn cảm thấy áp lực từ gia đình, trường học, và nhất là từ chính bản thân.- Điều này có thể thật kỳ lạ nhưng có một khoảng thời gian em đã mong cái chết sẽ đến với em.Em mỉm cười nhìn cô sau lời tâm sự của mình. Và dường như em cũng muốn nghe câu trả lời từ cô, người mang cho em cảm giác yên lòng. Để em không còn day dứt trước bao đêm trằn trọc suy tư nghĩ về tương lai của bản thân, cũng là để em tìm ra đáp án cho chính mình. Thế nhưng Ma Kết không biết phải khuyên em như thế nào, bởi lẽ, cô nhìn thấy bản thân mình năm mười bảy tuổi trong em.- Một người có ý nghĩ muốn ra đi không phải là điều gì sai trái hay kỳ lạ cả.So với một vài người khác, em hay những người muốn giải thoát lại khao khát được sống nhất. Hàng năm, vẫn có rất nhiều người chọn kết thúc cuộc đời mình bằng cái chết. Một số người họ chết không phải bởi họ muốn làm vậy, cuộc sống này đối xử với họ quá đỗi tàn nhẫn, đã đẩy họ đến bước đường cùng. Chỉ cần một người muốn ra đi, thì có rất nhiều cách để chết. Như đoàn tàu chạy đến trước mắt, từ trên sân thượng cao nhảy xuống, hay chìm sâu trong nước biển. Dù cái chết có đáng sợ ra sao thì trong một vài khoảnh khắc, khi hơi thở cuối cùng trút xuống, bất giác lại cảm thấy tự do đến lạ. Cái chết đối với một số người chính là lối thoát duy nhất của họ sau bao nhiêu tháng năm vật lộn đấu tranh để dành được sự sống. Và cũng với họ, so với việc sống không ra sống thì cái chết cũng chẳng là gì. Những người ấy, ít nhất khi đưa ra quyết định, họ đã không hối hận. Vậy là đã hơn những người cả đời sống không bằng chết. Chúng ta vẫn gắng gượng sống qua ngày, để đến một thời điểm ta nhận ra rằng vốn dĩ chúng ta đã chết trong tâm hồn từ rất lâu.- Anh trai em luôn chấn an rằng em vẫn ổn, chỉ cần thường xuyên điều trị thì trái tim em sẽ khỏe mạnh giống những người khác. Nhưng cô ơi, em biết mình không còn nhiều thời gian nữa, cơ thể này là của em nên em biết điều đó. Căn bệnh này làm em sợ, em không biết phải làm gì và nên làm gì, em không có ước mơ, cũng không có nỗ lực để cố gắng. Vậy nên em đã có suy nghĩ dại dột ấy, bởi em đã nghĩ đằng nào cũng không còn sống được bao lâu nữa, thay vì chờ đợi thì em sẽ tự kết thúc nó.Em nói, gương mặt thanh tú hiện lên một nét buồn. Phải trải thất vọng bao nhiêu lần rồi em ấy mới có thể bình thản như thế nhỉ? Cô đau lòng nhìn em. Vì vẫn còn trẻ, con đường đi qua chưa đủ dài, tương lai tươi đẹp vẫn còn quá đỗi mơ hồ. Bởi vậy, sự tuyệt vọng này càng khiến em nghĩ đến cái chết. Triều Hân là một cô gái tốt, thông minh và xinh đẹp. Thế nhưng cuộc đời lại không cho em một trái tim khỏe mạnh như những người khác, khiến hơn nửa cuộc đời em phải nằm trên giường bệnh để đấu tranh với sự sống và cái chết. Em còn nhỏ, còn biết bao cuộc hành trình đang chờ em khám phá, vậy mà em chỉ có thể sống qua ngày nhìn cuộc đời của người khác qua ô cửa sổ nhỏ bên giường bệnh. Sau này tình trạng của em khá hơn, em được tới trường như bao bạn đồng trang lứa, thế nhưng em việc xuống phòng y tế của trường còn đều đặn hơn việc em tham gia các tiết học trên lớp. Dẫu vậy em vẫn muốn đến trường, vẫn muốn được nghe giảng, được làm quen với các bạn cùng lớp. Em muốn sống một cuộc sống bình thường, như bao người khác.- Vậy em có thực sự muốn chết không?- Đã có lần em đứng trên ban công, nhìn độ cao từ trên tầng thứ ba xuống dưới mặt đất, em cảm thấy rất sợ hãi. Giây phút ấy em như chết lặng, tay thì sợ hãi bám víu lấy lan can, còn đôi chân lại run rẩy, em không thở nổi. Chưa nhảy xuống nhưng em lại cảm tưởng như mình thực sự đã chết vậy. Nếu cái chết đáng sợ như thế, em sẽ chẳng bao giờ dám suy nghĩ đến nó. Vào thời điểm đó, em nhận ra bản thân thực sự không muốn chết.Ma Kết nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của em. Em cũng vì thế mà ôm cô thật chặt, em cảm thấy mệt, nhưng chỉ cần ôm là đủ. Chỉ cần vẫn còn có người ở bên cạnh em, để em biết rằng mình không hề vượt qua mọi thứ một mình. Và đâu đó khi mà trái tim em đang đập, em vẫn còn nghe thấy từng lời cô nói. - Ý nghĩa lớn nhất của sống, thực ra nằm ở chỗ mình không chết đi. Bởi vì vẫn còn đang sống, tất cả mọi việc muốn làm đều vẫn còn kịp. Em phải tin tưởng rằng, khi em đã mạnh mẽ vượt qua cơn bão tố trong lòng, nhất định em sẽ tìm thấy cầu vồng của riêng mình. Bởi vì vẫn luôn có cô ở đây ủng hộ em nên em hãy dũng cảm tiến về phía trước, em nhé?Em nhé?Để em trân trọng ngày hôm nay của em hơn, cả hôm qua, và ngày mai nữa. Để em nhận ra em vẫn còn tha thiết được sống như thế vậy nên em nhất định phải cố gắng, sẽ không sao cả, ngay cả khi em không có ước mơ.- Cô ơi, nếu ca phẫu thuật cuối tuần này của em thành công, cô sẽ lại đến gặp em chứ?12.3.2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com