12cs Ngay Ha Nang Am
Có lẽ vì một ngày mưa mà đường phố trở nên vắng bóng hơn, những chiếc xe giờ tan tầm ngày hôm trước vẫn còn đông đúc nay chỉ còn trong trí nhớ của mỗi người qua đường.
Bước chậm rãi bên lề đường, thỉnh thoảng Bảo Bình lại run người vì làn gió lạnh. Từng bước đi của cô càng trở nên khó khăn, dường như tâm trí cô thôi thúc đôi chân nên quay trở lại nơi ấy, cô hối hận về việc rời đi chỉ vì cơn tức giận nhất thời của bản thân. Không có thói quen đeo găng tay, nên chỉ có thể đút tay vào túi áo, cứ vậy mà đi mãi đến khi cô không còn bận tâm đến những lời nói của Bạch Dương nữa.
Đứng dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, Bảo Bình cầm điện thoại, mơ hồ lướt qua lướt lại những dòng số dài. Quanh đi quẩn lại, vẫn chỉ là những số máy xa lạ hiện lên trước mắt cô.
Tiếng còi kêu inh ỏi từ một chiếc xe kéo lấy sự chú ý của Bảo Bình, cô vội vàng cất điện thoại, quyết định đi đến trạm xe buýt gần đó.
Trải qua nửa tiếng dài đằng đẵng, Bảo Bình cũng đã về căn hộ của mình. Vừa mới đóng cửa, cô liền ngồi bệt xuống sàn, bao nhiêu sức lực dựa hết vào cánh cửa, đôi tay lạnh cóng cố gắng nhét sâu vào túi áo khoác để truyền lấy hơi ấm. Cô thấy mệt, trở về nhà rồi cô không còn phải cố gắng mạnh mẽ nữa.
- Về rồi đấy à?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Bảo Bình giật mình, cô khó khăn đứng dậy, tay mò mẫm tìm công tắc. Chiếc đèn chập chờn mãi cũng đã sáng, trông thấy cậu trai đang nằm với tư thế không hề thoải mái trên chiếc sofa, Bảo Bình khó chịu đáp.
- Lại là cậu sao Cự Giải? Tôi nói rồi mà, đừng tự tiện đến nhà tôi như thế.
Nghe thấy tiếng cằn nhằn của Bảo Bình, Cự Giải bật tỉnh dậy, anh bối rối giải thích.
- Chuyện là tôi lỡ mua nhiều đồ ăn quá nên mang một ít cho cậu, tôi còn tưởng phải chờ ở ngoài đợi đến khi cậu về nhưng lại thấy cửa vẫn còn mở nên mới vào. Dù sao cậu cũng chưa ăn gì đúng chứ?
Không để tâm đến Cự Giải, Bảo Bình treo áo khoác lên giá treo rồi bước thẳng vào phòng bếp. Nhìn đống hỗn độn trên bàn ăn mà cô để lại sau khi vội vã rời đi vì lo lắng cho Bạch Dương, trong lòng nhen nhói cảm giác hụt hẫng. Trông thấy tâm trạng của cô không tốt, Cự Giải lại khẽ hỏi.
- Cậu vừa gặp Bạch Dương sao? Thế nào, mọi thứ vẫn ổn chứ?
- Không hẳn, nhưng ít nhất thì cậu ấy vẫn chịu mở lời với tôi. Có vẻ chúng tôi không hợp nhau nên lần nào cũng có cãi vã.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế, Bảo Bình vu vơ đáp lại. Hiện tại cô thực sự không muốn suy nghĩ thêm điều gì nữa. Nhìn sang chiếc cửa sổ phía đối diện, cách tầm vài mét chỉ có vách tường gạch cũ màu của căn nhà bên cạnh và gần đó là một khoảng sân trống trải buồn tẻ. Hàng cây từng um tùm mọc hai bên bãi sân vào mùa xuân nhiều năm trước giờ trở thành những cái cây già cỗi, thân yếu ớt nghiêng về nhiều hướng khác nhau như sắp đổ. Mùa thu qua đi, lá đã rụng gần hết, chỉ còn lác đác vài chiếc vẫn còn bám trên cành cây.
Bảo Bình bỗng thầm nghĩ, phải rồi, mùa đông vẫn thật trống trải đến thế. Như khi đứng dưới mái hiên vô vọng chờ đợi cơn mưa sẽ ngừng lại. Khi một mình vượt qua cơn bão lớn bên ngoài, và cả cơn bão trong lòng, trở về nhà, nhận ra màn đêm đã kéo đến qua ô cửa kính từ xe buýt. Thế nhưng tất cả những bất an, mệt mỏi trong cô bắt đầu từ nỗi cô độc mà chính cô đã tạo ra. Không phải do mùa đông đơn độc và buồn tẻ, chẳng qua là trong lòng cô cảm thấy quá đỗi trống trải mà thôi.
- Này, yêu đương mệt mỏi thật nhỉ?
Câu hỏi kỳ lạ của Cự Giải khiến Bảo Bình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ triền miền. Cô không trả lời cũng chẳng dám đối mặt với anh. Ngay lúc này đây, cả căn phòng vô tình trở nên yên lặng đến kỳ lạ khiến cô có chút căng thẳng. Bảo Bình đảo mắt vòng quanh và dừng lại ở Cự Giải, vô tình bắt gặp anh đang nhìn mình. Cự Giải ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh khẽ mỉm cười nói với cô.
- Thế nhưng liệu cậu có muốn bắt đầu một tình yêu với tôi không?
Qua ô cửa sổ nhỏ kia, trời mưa tầm tã, một trận mưa lạnh lẽo và dai dẳng cuối tháng mười hai. Mọi thứ xung quanh vì vậy mà mang theo nỗi buồn chồng chất lên, cả một vùng trời bao trùm trong sắc xám nặng nề. Yên tĩnh, nhưng cũng thật não lòng. Bên đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe đang dừng lại trước đèn đỏ cùng những chiếc ô đủ màu lướt qua thật nhanh hai bên lề đường.
Xử Nữ thở dài, trận bão lớn đêm qua đã vô tình khiến những bông hoa yếu ớt nằm bên bậu cửa tàn rụi gần hết. Luyến tiếc đặt về chỗ cũ, lúc này cô đảo mắt nhìn căn phòng một lượt. Trong lòng hiện giờ không kìm nổi cảm xúc bồi hồi, vất vả nỗ lực nhiều năm, Xử Nữ cũng đã thuê được một căn hộ cho riêng bản thân mình. Tuy vậy, việc vận chuyển đồ đạc vẫn mất nhiều thời gian vì cơn mưa kéo dài không ngừng suốt nhiều ngày. Dù có gặp một vài bất tiện nhưng sau cùng, mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
Lúc này, Xử Nữ sải bước tới phòng bếp, trông thấy vài thùng đựng đồ được đặt trên chiếc bàn ăn nhỏ, cô lần lượt lấy từng thứ một ra và sắp xếp chúng. Bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao khi lục lọi trong hộp đựng đồ khô thì lại trông thấy chiếc máy phát nhạc cũ kỹ này, thứ đã bị Xử Nữ cất sâu trong tủ quần áo từ rất lâu. Sau khi phủi đi lớp bụi mỏng bám trên bề mặt, cô thử bật máy phát nhạc lên. Cố gắng chỉnh lại vài lần nhưng vẫn chỉ nghe thấy vài tiếng rè rè không rõ âm thanh. Quả nhiên vào thời điểm vụ tai nạn ngày hôm ấy xảy ra, chiếc máy này không còn sử dụng được được nữa.
Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng xoa dịu bản thân. Sau đó cất lại chiếc máy phát nhạc vào hộp, Xử Nữ không muốn nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa. Bởi cứ mỗi lần bắt gặp những kỉ niệm cũ, lý trí cô sẽ không thôi tha thứ cho bản thân.
- Thời gian qua sống chung với cậu, mình đã làm phiền cậu nhiều rồi.
Xử Nữ bất giác mở lời, đôi mắt cô hướng tới Ma Kết, người đang ung dung ngồi trên chiếc sofa chậm rãi thưởng thức ly cafe.
- Không có gì, chẳng phải mình đã nói cậu không cần phải áy náy với mình sao. Dù sao thì cậu cũng đã làm việc rất chăm chỉ để có được ngày hôm nay, cậu đã vất vả nhiều rồi.
Ma Kết đáp lại, rồi cô chậm rãi bước tới chiếc tủ được đặt phía đối diện, cất quyển sách vừa đọc về vị trí ban đầu. Nhìn những hàng sách được tùy tiện đặt trên chiếc kệ dài, Ma Kết trầm ngâm một lúc, rồi tiện tay sắp xếp lại chúng. Cô nàng xoay người nhìn Xử Nữ đang dọn dẹp trong phòng bếp.
- Kim Ngưu nói với mình hôm qua có thấy cậu tới bệnh viện, cậu không thấy khoẻ sao?
Câu hỏi của Ma Kết khiến Xữ Nữ lặng người, cô ậm ừ một lúc rồi lúng túng đáp lại.
- Mình đi kiểm tra sức khỏe định kì thôi, không sao đâu.
Ma Kết lặng im, cô không biết phải diễn tả cái cảm xúc nôn nao trong lòng thế nào. Thái độ và cử chỉ bối rối ấy, rõ ràng cô đang che giấu sự thật, bằng một lời nói dối đau lòng. Nhìn Xử Nữ, Ma Kết thực sự không rõ hiện giờ cô suy nghĩ điều gì trong khi vẫn luôn tỏ ra bản thân hoàn toàn bình thường. Một mình chịu đựng, một mình cất giấu đau đớn vào tận sâu trái tim. Cứ thế mỗi ngày trôi qua, Xử Nữ sống và tự dối lừa chính bản thân mình.
Xoảng.
Sau tiếng va chạm loảng xoảng từ vài chiếc đĩa rơi xuống sàn, Xử Nữ ngẩn người nhìn những mảnh vỡ vương vãi trên sàn nhà. Cô sợ hãi chầm chậm lùi ra đằng sau, đôi chân bủn rủn không thể đứng nổi, tay víu lấy chiếc bàn gần đó làm điểm tựa. Sau đó liền ngồi sụp xuống, co ro trong một góc tường. Xử Nữ nhắm mặt lại, cố gắng giữ cho nhịp thở thật đều, trong khi nước mắt không kìm nổi lăn dài trên đôi má. Từng dây thần kinh như bị thắt chặt, những ký ức cũ bất chợt hiện về dày vò tâm trí cô, vô cùng rõ ràng và đầy đủ. Cảm giác đau đớn này, loang lổ khắp nơi tim kia.
Phải làm sao đây? Cô lại gây ra rắc rối rồi.
Vội vã chạy vào bếp, Ma Kết sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô chầm chậm bước qua những mảnh thủy tinh, tiến gần đến Xử Nữ, nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy ấy. Thấy Ma Kết, Xử Nữ dựa người vào cô mà nức nở khóc, miệng luôn nói lời xin lỗi.
- Không sao cả, mình đây. Mình vẫn ở đây với cậu mà.
Nhìn Xử Nữ, và cả đôi đồng tử xám tro đờ đẫn không có hồn của cô, từ lúc nào khóe mắt đã cay cay, Ma Kết nghẹn ngào nói.
- Mọi thứ ổn rồi, và cậu cũng không làm hại ai hết. Được chứ, nghe mình, không sao hết.
Dù đã chứng kiến tình trạng này rất nhiều lần nhưng ngoài việc ôm lấy cơ thể gầy gò ấy, Ma Kết thực sự không biết phải làm thế nào. Rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn mà mỗi khi nhận thấy bản thân làm điều gì không đúng, Xử Nữ lại trở nên nhạy cảm đến mức này?
- Xin cậu, mình vô cùng sợ mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu. Làm ơn, mình sợ lắm, mình không biết phải làm gì mỗi khi thấy cậu như thế này. Xử Nữ à, chúng ta cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi ấy được không?
Nói đến đây, Ma Kết không kìm được cảm xúc trong lòng mà bật khóc, cô cúi mặt vào vai Xử Nữ. Cô không biết vì sao lại rơi nước mắt, vì sao lại cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghe thấy tiếng khóc. Một khoảng lặng kéo dài, cả căn phòng trở nên lạnh lẽo đến lạ thường. Chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của cả hai, và cái ôm trao cho nhau thật chặt, ấm áp nhưng vô cùng đau lòng. Cho đến khi Ma Kết nhận ra từ lúc nào bên tai đã ù ù tiếng mưa rơi đập từng hồi vào cửa sổ. Thì ra ngoài kia, cơn mưa vẫn tàn nhẫn đổ xuống nơi thành phố này.
Sư Tử ngồi trước giá vẽ tranh, đưa cây cọ vẽ theo tầm hướng. Nhắm chặt mắt lại, dường như nỗi sợ hãi vẫn bao lấy tâm trí anh. Đôi tay run run, tựa như không còn chút sức lực nào. Tiếng cọ vẽ rơi xuống thềm đất lạnh lẽo, một màu xanh lam quệt vào sàn gỗ nâu cũ sờn.
Một lần nữa thất bại, Sư Tử im bặt, nhìn chiếc cọ vẫn còn lăn lóc dưới sàn. Anh không biết vì sao bản thân lại lặp đi lặp lại hành động này, cố gắng cầm cọ, nhưng lại không thể vẽ nổi.
- Cậu lại vẽ đấy à?
Sự xuất hiện đột ngột của Song Ngư khiến Sư Tử hoàn toàn bất động. Trong giây phút bàng hoàng, anh luống cuống lần mò cây cọ vẽ.
- Không có gì, chỉ là tôi định vứt mấy cái đống cũ kỹ này đi thôi.
Sư Tử nhặt lại cầm cọ vừa rơi để lại vào túi đựng. Anh vô thức lau đi những vệt màu trên tay bằng chiếc tạp dề đang đeo khiến nó nhăn nhúm lại, sau đó đặt khay pha màu lên chiếc bàn bên cạnh. Bức tranh đang vẽ dở đặt trên giá cũng được gỡ xuống. Song Ngư chậm rãi bước vào, quan sát cả căn phòng một lượt. Dựng lại mấy bức vẽ bụi bặm rải rác dưới sàn vào một góc tường, anh vô thức hỏi.
- Cậu định bỏ đi hết sao?
- Có lẽ vậy, dù sao thì sau này tôi cũng không thể vẽ được nữa.
Sư Tử thấp giọng, trong lời nói có chút mỉa mai chính bản thân. Song Ngư lặng im, anh biết cảm xúc của Sư Tử đang không ổn định. Lúc này, Sư Tử nhanh chóng đổi chủ đề.
- Có thứ gì hữu ích với cậu không? Nếu muốn, tôi có thể cho cậu vài tấm.
Song Ngư nhẹ gật đầu, anh nhìn một lượt những bức tranh treo xộc xệch trên tường và cả những bức đặt không ngay ngắn dưới sàn gỗ. Đi qua đi lại căn phòng, cuối cùng thấy được một bức ưng ý. Dù sao thì, đây có lẽ là bức nổi bật nhất trong số những bức ở đây, nó không trừu tượng với những gam màu tối hay một màu đen u ám.
- Nếu vậy thì tôi lấy cái này được chứ?
Song Ngư cầm trên tay bức vẽ, mà trong đó là đại dương rộng lớn mang một màu xanh lam sâu thẳm. Ở giữa là chiếc thuyền trắng với những làn sóng yên ả dưới tầng mây hồng nhạt. Bầu trời rộng lớn đến vậy, thuyền nhỏ giống như có thể biến mất giữa đám mây kia bất cứ lúc nào. Song Ngư gạt nhẹ đi những lớp bụi bám trên lớp vải, bỗng nhận ra một dòng chữ nhỏ in nghiêng nằm góc dưới bên phải. Nhưng nó đã nhòe đi, và đó cũng là chỗ có màu sắc nhạt nhòa hơn cả, tựa như một điều thầm kín mãi cất giữ sâu trong lòng đại dương.
Không chú ý đến những lời của Song Ngư, Sư Tử bận rộn sắp xếp lại những chiếc cọ vẽ được từng được anh vứt một cách bừa bãi chỉ đáp lại qua loa.
- Được rồi, cứ lấy bất cứ thứ gì cậu muốn.
Song Ngư đặt bức vẽ đã chọn về chỗ cũ, lại nhìn Sư Tử, từng bức tranh được treo trên tường lúc này đã bị anh gỡ gần hết. Lưu luyến nhìn từng bức tranh được chính bản thân treo lên, rồi lại phải bỏ xuống, trái tim Sư Tử như thắt chặt lại. Cho đến khi bức tranh cuối cùng cũng đã được gỡ xong, trông thấy bốn bức tường trống trải đã từng mang bao nhiêu hoài bão nhiều năm, anh như bừng tỉnh. Anh nhớ bản thân của nhiều năm trước, từng mơ mộng về một phòng tranh, nơi các tác phẩm của anh sẽ là thứ xoa dịu tâm hồn những trái tim lạc lối, nơi sẽ có thật nhiều người đến và chiêm nghiệm.
Vẽ, anh đã từng coi việc vẽ là cả cuộc đời của mình. Bất chấp sự ngăn cản của gia đình, năm ấy sau khi tốt nghiệp ở một trường kinh tế được hai năm, Sư Tử không trở về kế nghiệp công ty của gia đình mà tự mở một phòng tranh của riêng mình, giấc mơ suốt bao nhiêu năm qua của anh cũng đã thành hiện thực. Thế nhưng không bao lâu sau, một vụ tai nạn vô tình xảy ra khiến Sư Tử bị chấn động não, anh đã phải điều trị tâm lý khoảng thời gian dài. Chứng run tay của anh trở nên trầm trọng hơn khiến cho mọi hoạt động và nhất là việc cầm cọ cũng trở nên khó khăn.
Sư Tử từng suy sụp một khoảng thời gian dài. Ngày qua ngày, anh thức dậy và luôn cảm thấy trống rỗng, anh vẫn đến phòng tranh, nhưng lại chẳng có thể tiếp tục vẽ được nữa. Anh vẫn đến cái chốn nhỏ của mình, nhưng chỉ còn lại mỗi anh, và những bức tranh dang dở nằm một góc tường. Đó lại lý do Sư Tử dừng lại, tự tay anh thực hiện giấc mơ, và cũng tự tay anh dập tắt nó.
- Đã có người mua nơi này rồi à?
- Ừ, và họ sẽ chuyển đến đây vào tuần sau.
Gương mặt bình thản của Sư Tử khiến Song Ngư lặng người, anh cảm thấy có chút bất bình liền lên tiếng.
- Cậu muốn từ bỏ tất cả ư? Chẳng phải cậu đã rất nỗ lực để có thể duy trì mọi thứ sao?
Dựa người vào bức tường, Sư Tử lấy trong túi quần bao thuốc lá cùng bật lửa, trong vô thức lại châm một điếu. Sau đó thở ra một hơi thật dài, làn sương mù mịt bao trùm lấy cả căn phòng. Giữa làn khói thuốc, ngay cả việc nhìn thấy gương mặt của Song Ngư hiện tại cũng trở nên khó khăn. Anh cười khẩy, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng ra rồi nghiến vào gạt tàn.
Điều gì sẽ níu kéo một người khi họ đã muốn từ bỏ?
Không gì cả.
Sử Tử không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc, nhưng cũng không phải người đủ nhiệt huyết để níu lại đam mê của mình đến phút cuối cùng. Sau tất cả, anh đã lựa chọn từ bỏ tất cả ước mơ của mình lại nơi này, nơi mà anh từng bắt đầu nó.
- Tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi Song Ngư, ngay từ đầu vốn dĩ sự tồn tại của giấc mơ ấy đã là sai lầm.
Song Ngư trầm mặc, anh nhớ lại những lời bản thân từng vô thức nói ra nhiều năm trước, trong lòng rạo rực khó tả. Anh và Sư Tử đứng cách nhau chỉ chừng hai mét, không xa cũng chẳng gần, nhưng giữa hai người từ lâu vẫn luôn tồn tại một khoảng cách.
18.8.2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com