TruyenHHH.com

12cs Nang Vang Ruc Chay Tren Tan Cay Goc San

  Song Tử thở dài đầy mệt mỏi, vươn vai giãn cơ lưng căng cứng của mình khi nhận được "lệnh tan học" của cô giáo, cô chậm chạp thu dọn đống sách vở và tài liệu đang bày la liệt trên bàn học vào ba lô. Đánh mắt nhìn quanh phòng học rộng năm mét vuông, không có một mặt bàn nào gọn gàng, mỗi một giờ học các thầy cô đều dạy rất nhiều thứ và phát rất nhiều tài liệu, cứ một chốc lại dùng đến, nên để tiết kiệm thời gian lấy ra cất vào, tất cả học sinh đều bày hết tài liệu cần dùng lên mặt bàn, thành ra cái bàn học trở thành một mớ bừa bộm, sách đè lên sách, không có nổi một khoản trống bằng phẳng để ghi chép.

  Mặt trời dần khuất sau những tán cây đại thụ của trường, những bức tường cũ bị bong sơn đang tắm mình trong cái nắng cam đỏ của buổi chiều tà. Song Tử ôm ba lô trước ngực, ngồi thơ thẩn ở ghế đá cạnh phòng bảo vệ nhìn từng top học sinh vui vẻ ra về, trong đầu cô xuất hiện hằng trăm suy nghĩ và lồng ngực thì không ngừng lạo nhạo. Cô cứ như vậy từ sau buổi trưa hôm nay.

  Song Tử nằm trên phòng y tế tới tận tiết cuối cùng mới tỉnh dậy, cơn đau dữ dội hồi sáng đã biến mất, cô xin phép giáo viên Y tế và đi ra ngoài tìm miếng cơm. Phòng Y Tế cô nằm là phòng y tế thuộc khu vực sân thể chất, khi đi qua dãy hành lang nối khu sân tập với tòa học chính, cô thấy bóng dáng anh hàng xóm đáng ghét đang chạy như kẻ điên giữa trưa oi nắng.

  Song Tử biết Xử Nữ cũng không hẳn bình thường, nhưng anh ta không thể dở hơi tới nỗi chạy dưới sân lúc giữa trưa thế này được?

- Thầy Xử Nữ làm gì thế, chạy giữa trưa thế này? – Bỗng một giọng nói vang lên ngay sau lưng của Song Tử khiến cô giật mình quay ngoắt lại, là Cự Giải.

- Không ngờ thầy cũng giống cậu, giữa trưa lại ôm bóng đi tập hả? – Song Tử liếc nhìn quả bóng mà Cự Giải đang ôm trong tay, cậu bạn cùng lớp của cô cứ có thời gian rảnh thì sẽ ôm bóng đi tới sân tập, không ngại nắng nóng hay gió rét, không quản sớm hay muộn. Việc Cự Giải vắt kiệt sức của mình để chơi bóng rổ lúc giữa trưa khiến cậu ấy không thể tỉnh táo để học tiết chuyên đề buổi chiều. Hôm nay cậu ấy vẫn tiếp tục "theo lịch trình mà làm".

  Bỗng nhiên Song Tử nảy ra một ý tưởng hay ho, cô túm lấy Cự Giải khiến cậu giật mình, Song Tử lắc lắc điện thoại trong tay và nói thật nhỏ, đủ để cả hai nghe thấy.

- Cậu mở 3G lên rồi gọi thoại cho tớ qua ứng dụng trực tuyến, cậu giấu điện thoại trong túi quần rồi ra nói chuyện với thầy, hỏi xem sao thầy lại chạy giữa trưa thế này?

- Sao cậu không tự đi hỏi? – Cự Giải hốt hoảng hỏi lại, tự dưng ra hỏi chuyện thầy như thế, cho cậu mười cái gan hổ cậu cũng không dám.

  Song Tử đang định nói gì đó thì bóng dáng của Xử Nữ đổ ập xuống đường chạy, cả cô và Cự Giải đều bối rối, lo lắng nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn thấy giáo. Anh giáo chậm chạp quay người nằm thẳng, hướng mặt lên trời, rối cứ nằm bất động như thế chừng một phút hơn.

- Nằm như thế sẽ bị cảm nắng mất, cậu ra hỏi chuyện thầy ấy xem – Song Tử chọc chọc vào người Cự Giải nhưng cậu ấy vẫn ậm ừ không dám đi.

- Thầy ấy từng là học viên của Học viện Thể Thao đó, biết đâu nói chuyện với thầy ấy cậu có thể giải quyết được vấn đề của mình? – Song Tử rút ra chiêu bài cuối cùng và thành công khiến Cự Giải gật đầu.

  Khoảnh khắc Xử Nữ ngã xuống đường chạy, Song Tử nhói lên một chút cảm giác khó gọi tên. Cái tên này biến mất hai năm, rồi tự nhiên lại trở về và làm giáo viên của cô, ánh mắt của anh ta thay đổi rất nhiều, cô không biết liệu thời gian hai năm kia đã xảy ra những gì, gia đình Xử Nữ nói rằng anh ta chuyển nghề, nhưng đang yên đang lành sao lại chuyển sang làm nghề giáo?

  Ai ngờ được những điều kinh khủng và đau đớn kia đã xảy ra chứ?

- Này, con bé kia, về đi để bác khóa cổng trường! – Bác bảo vệ hét lên khiến Song Tử thoát khỏi những cảm xúc lạo nhạo, cô lại mệt mỏi ôm cặp sách đi về.

  Cặp sách rất nặng, đeo trên vai sẽ đau, ôm trong lòng cũng thấy không thoải mái, mà vứt tạch nó đi thì lại không nỡ.

- Con về rồi đây ạ, con chào bố mẹ ạ! - Ngôi nhà nhỏ xinh đã được thắp sáng đèn, từ phòng bếp vọng ra tiếng xào nấu và tiếng cười đùa của mẹ với một người phụ nữ nào khác, ở ngoài phòng khách, bố đang nói chuyện với một người đàn ông nào đó.

  Song Tử chầm chập ngó vào phòng khách xem vị khách nọ là ai, ô, chẳng phải phụ huynh của anh hàng xóm đây sao?

- Cháu chào bác ạ, bác sang lâu chưa bác? – Song Tử lễ phép chào khiến bác trai vui vẻ cười.

- Bác mới sang thôi, Xử Nữ cứ hỏi cháu mãi đó, nó đang trong bếp với bác gái và mẹ cháu. – Bác trai bỗng dưng nhắc đến Xử Nữ khiến khóe miệng Song Tử giật lên một cái, cô cố gắng không bày ra bộ mặt khác thường, sau đó xin phép bố và bác trai rồi đi vào phòng bếp rộn rã tiếng trò chuyện để chào hỏi.

- Song Tử về rồi hả con?

- Vâng ạ, con chào mẹ, con chào bác – Song Tử ôm cặp cúi người cất lời chào nhưng lại bỏ qua Xử Nữ, cô chỉ gật nhẹ đầu với anh. Trước biểu hiện của Song Tử hai bà mẹ cũng không hề có ý kiến gì, hai người đều biết mối quan hệ oái oăm của cả hai mà.

- Hai năm nay Xử Nữ mới về nhà, tình cờ biết nó lại là giáo viên thể dục của con, mẹ biết con dở thể dục nên làm một bữa tiệc để mua chuộc thầy giáo của con, thấy mẹ tâm lí không nào? Mau lên thay đồ đi con. – Mẹ cô đùa, Xử Nữ bật cười thật lớn rồi bảo "Cháu không dễ bị mua chuộc thế đâu ạ", thế là lại một hồi trò trò chuyện chuyện, cười cười đùa đùa từ trong bếp lại vang lên.

  Sau khi biết quá khứ hai năm trước của Xử Nữ, Song Tử không thể dùng thái độ bình thường để đối mặt với anh, cô không thể trợn trừng mắt nhìn anh và đe dọa anh bằng mấy cái nghiến răng như hồi trước, cô không dám nhìn vào mắt anh trong suốt bữa ăn, chính Song Tử cũng không biết cô đang lo sợ cái gì nữa?

  Mọi người kết thúc bữa ăn lúc gần chín giờ tối, Song Tử lục tục đi dọn rửa, bố mẹ cô lâu ngày không gặp Xử Nữ nên kéo anh ngồi lại nói chuyện, hỏi đủ thứ trên trời dưới đất. Song Tử ở một mình trong bếp, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng cơ mặt, thế là bộ dạng mệt mỏi ảo não lại xuất hiện.

- Ảo não thế? – Giọng của Xử Nữ vang lên ngay sát bên tai làm Song Tử trợn trừng mắt lên nhìn, không phải anh ta đang ở ngoài phòng khách và nói chuyện về bố mẹ cô sao!?

- Để anh rửa cùng em nhé – Xử Nữ đưa ra yêu cầu, rồi chẳng chờ cô phản ứng đã xắn tay áo lên và mở vòi nước, tráng từng cái bát cái đĩa mà cô đã rửa xà phòng.

- Đi ra đi, bếp núc không phải việc của đàn ông – Song Tử dùng lí lẽ cùn đuổi anh đi.

- Vớ vẩn, phàm là con người, đủ tay đủ chân thì bếp núc là việc chung – Xử Nữ tỉnh bơ nói, không quên cà khịa cô một câu: "Huống chi tay chân em vụng về, rửa được 10 cái thì vỡ 9 cái"

"Xoảng"

- Đấy, rơi rồi – Anh vênh mặt lên cười cợt, còn tặng cô vài cái tặc lưỡi khiến cô tức lộn ruột.

*

* *

  Sư Tử đứng dựa vào gốc cây trước cổng trưởng, cổ đeo máy ảnh, sau lưng thì đeo ba lô, cô và Song Ngư đã hẹn nhau cùng đi chụp ảnh trên con đê gần trường, vì cả hai đều bận học thêm nên chỉ có thể tranh thủ đi cùng nhau lúc đầu giờ chiều của ngày cuối tuần thế này.

  Trời sắp sang thu, cái tiết trời lúc nắng nóng lúc lại râm mát thế này tức là mùa thu đã đặt một chân vào cửa ngõ nhân gian rồi. Hôm nay trời không xanh, mây không trắng và cũng không có cái nắng vàng đẹp rực rỡ. Sư Tử cảm thấy biết ơn ông trời nhiều chút, vì nếu trời nắng thì sẽ mệt lắm.

  Song Ngư bóp mạnh cả hai phanh trước và phanh sau của chiếc xe đạp, suýt nữa thì bị ngã vì cậu đang phóng đi với tốc độ rất nhanh rồi lại thình lình ép bánh xe phải ngừng quay. Sư Tử vui vẻ vẫy tay và chào hỏi người mẫu ảnh hôm nay của mình, hôm nay cậu ấy mặc áo tank top màu trắng, quần soóc túi hộp đen, nụ cười vẫn đang treo trên miệng, khắp người tỏa ra hương vị tươi mát hấp dẫn ngon miệng của thiếu niên đẹp trai.

- Xin lỗi nhé, cậu chờ lâu chưa?

- Không, mình mới tới mà

- Đi luôn nhé, mình chở cậu – Song Ngư nhe răng, lộ ra hàm răng trắng sáng hơn cả người mẫu quảng cáo kem đánh răng, ánh hào quang từ men răng chiếu sáng làm Sư Tử muốn nhíu mặt lại vì quá chói.

  Con đê hai người chụp ảnh cách đây không xa, Sư Tử ngồi sau yên xe của Song Ngư ngắm trời ngắm cây rồi ngắm tấm lưng của người con trai trên yên xe trước. Cần cổ dài lấm tấm mồ hôi, tấm lưng căng lên, qua lớp áo mỏng manh, Song Tử có thể thấy đường cơ cong cong nơi vị trí xương cánh bướm, đưa ánh mắt thấp xuống một chút, Sư Tử sẽ thấy vòng eo thon chắc của cậu.

  Ôi Sư Tử thèm chết mất, "một chiếc mẫu rất đỗi thơm ngon"!

  Con đê vắng tanh, chỉ có gió hiu hiu thổi làm lay động rặng tre và bãi cỏ trải dài khắp triền đê, có sóng nước rào rạt đập nhẹ vào phía bờ đê bên kia, và có hai thiếu niên không ngại mệt đang loay hoay cùng nhau tạo dáng chụp ảnh.

  Sư Tử đã vẽ lên hàng trăm kiểu tạo hình cho Song Ngư trước khi cả hai đến đây, nhưng mọi thứ đã bị đánh bay đi hết, vì ông trời trên cao và thổ địa phía dưới ơi, cậu ấy làm gì cũng thật đẹp, chỉ ngồi và cười cũng khiến Sư Tử muốn nháy máy trăm lần, cách cậu ấy vuốt tóc, cách cậu ấy nghiêng đầu, hay cách cậu ấy nằm dài trên bãi cỏ rồi nhìn vào ống kính và mỉm cười!

- Cậu mà làm thế thì người chụp ảnh như tớ không chịu được đâu đấy – Sư Tử ôm mũi lầm bầm bất mãn, chết tiệt, tấm ảnh cuối đẹp tới mức nóng mũi.

- Haha, chẳng lẽ không đẹp à? – Song Ngư vẫn nằm như thế, cằm hơi nâng lên để có thể nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái nhiếp ảnh.

- Không đẹp, xấu chết ý – Sư Tử quay mặt đi, chết dở, sao lại có người nghiêng đầu thôi cũng đẹp thế nhỉ?

- Cậu cười đi, cười rất đẹp, tớ sẽ chụp vài kiểu cậu cười nữa rồi bọn mình đi ăn kem nhé? – Sư Tử bóp bóp mũi rồi bảo, Song Ngư vui vẻ gật đầu.

  Song Ngư cứ ngồi và cười, hoặc nằm và cười thôi là Sư Tử đã có cả trăm tấm ảnh trong máy, buổi chụp hình lần đầu tiên thành công hơn cô tưởng, điều này khiến cô rất vui.

  Sư Tử thích chụp hình, và với một tâm hồn nghệ sĩ, cô luôn yêu cầu các tác phẩm của mình phải có linh hồn và tương đối hoàn chỉnh về mặt bố cục, cô biết bản thân chẳng có chuyên môn gì về nhiếp ảnh, nhưng các bức ảnh mà cô chụp luôn đảm bảo hoàn thành được những yêu cầu mà cô tự đặt ra cho chúng và cho chính mình.

  Sư Tử mời người mẫu của mình đi ăn kem ở một quán gần trường học, chỗ này có món kem dừa nổi tiếng và rất đông khách.

- Ăn đi, nay tớ mời nhé, cảm ơn cậu vì đã đồng ý làm mẫu ảnh cho tớ - Sư Tử khách sáo.

- Không có gì, thử điều mới lạ thôi mà

- Này, cậu định vào ban nào thế? Còn 1 tuần nữa thôi là thi rồi – Song Ngư hỏi.

  Thời điểm này, cách để làm thân dễ nhất là hỏi đối phương về chuyện học hành, cùng nhau chia sẻ những khó khăn trong bài vở hay cùng nhau mổ xẻ một bạn học đáng ghét nào đó.

  Sự kiện phân ban ngày càng nóng bỏng, chỉ còn bảy ngày nữa thôi là đám học sinh mười hai sẽ hoàn thành một nửa chặng đường đi tới tương lai của chúng. Việc phân ban khoa học, xã hội ngay đầu năm sẽ giúp học sinh có nhiều thời gian để tập trung ôn chuyên môn của mình, nhằm hướng tới kì thi quyết định cuối cùng. Tương lai đi theo ngành Y hay ngành Luật phụ thuộc rất nhiều vào việc chọn ban, vì một khi đã phân ban xong, rất khó để có thể đổi sang hướng khác.

- Tớ vào ban xã hội, vì không học được Toán, dù tớ rất muốn làm kế toán viên nhưng mà chắc không thể rồi – Sư Tử ngậm thìa kem rồi ảo não trả lời.

- Tớ cứ nghĩ cậu sẽ thi báo chí cơ – Song Ngư bất ngờ.

- Ừm, cũng muốn lắm nhưng bố mẹ tớ có vẻ không thích – Sư Tử mếu máo đáp lại, rồi cô quay sang hỏi – Còn Song Ngư thì sao?

- Tớ vào ban xã hội, vì giống như cậu, không thể học Toán được – Song Ngư bật cười với câu trả lời của chính mình, lại nụ cười ấy – đẹp tới mức khiến Sư Tử vô thức cười theo.

- Cậu thích chụp ảnh nhỉ? – Song Ngư lại hỏi

- Ừ đúng rồi

- Thế thì tớ sẽ làm mẫu ảnh cho cậu để giúp cậu thỏa mãn sở thích nhé? – Song Ngư đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn khiến Sư Tử ngớ người, không thể trả lời ngay lập tức.

  Trái tim Sư Tử lại rung rinh rồi, lời nói của Song Ngư như một liều thuốc lắc, trái tim cô như có cái miệng rồi nuốt hết đống thuốc ấy, rồi lắc không kiểm soát trong lồng ngực trái. Cô mới quen Song Ngư được mấy giờ mấy phút mà cậu ấy đã đưa ra lời đề nghị khiến cô rung rinh đến mức này!? Cô có nhân phẩm gì tốt đẹp mà lại vớ được cậu người mẫu vàng bạc này vậy!? Không được, người quý báu thế này, phải ép cậu ấy kí hợp đồng người mẫu với mình mới được, không thì có người khác cướp mất! Nghĩ tới đây, Sư Tử gật đầu thật mạnh khiến Song Ngư rung tay, suýt nữa thì kem dừa sẽ rơi xuống đất.

  Cái cô bạn này cứ ngố ngố, dễ thương rồi trẻ con sao đó, con cá bên trong cậu giống như gặp được hồ nước trong sạch mà nó mong muốn bấy lâu, vui sướng tới mức giãy đành đạch và muốn gieo mình xuống đó ngay lập tức. Song Ngư cũng chỉ nghe theo con cá của mình thôi.... 

Chưa Beta

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com