TruyenHHH.com

12cs Mot Chut Ngot Ngao Cho Nguoi Toi Yeu Hoan

Hộc... Hộc...

- Này... cô...

- Chú?

Song Ngư ngẩng mặt lên thì nhìn thấy chú lái xe ban nãy, trên tay chú ấy cầm chiếc ba lô của cô, vừa thở gấp vừa nói cô để quên nên chú mang đến trả, Song Ngư cảm động nói cảm ơn chú, còn nhờ chú chở mình tới địa chỉ ghi trong lá thư.

Chiếc xe dừng lại trước con hẻm nhỏ đi vào trường mầm non, vì xe không vào được nên Song Ngư vui vẻ trả tiền và tự đi bộ vào. Theo chú lái xe nói thì đây là đường tắt để đến trường nên chỉ cần đi thẳng vào một chút sẽ tới. Lúc đó chỉ là đứa bé bốn tuổi nên Song Ngư không thể nhớ quá nhiều, chỉ nhớ những gì ấn tượng với mình nhất như ngôi nhà cũ cô từng ở có cây ổi trĩu quả, ngôi trường nhỏ nhưng lại có khoảng sân cực kỳ rộng cho các bé thoả thích chơi đùa và khu công viên cách đó mấy bước chân.

Quả đúng là rất nhanh đã đến nơi, cô dừng chân bên ngoài nhìn một lượt nơi cũ, cố gắng mường tượng ra dáng vẻ lăn tăn chạy nhảy của mình khi ở đây. Song Ngư nhìn bãi cát trắng thật lâu, cô cũng không nhớ mình đã đứng cạnh nó từ bao giờ.

Gió thổi nhè nhẹ, cây phượng vẫy vẫy cành lá tựa như đang chào mừng cô trở lại. Song Ngư khẽ cười, không cầm lòng được mà chạm tay lên mặt cát mịn.

- Cậu ấy cũng từng đứng ở đây, rất lâu.

Song Ngư nhìn cụ già tóc bạc phơ mỉm cười móm mém nói với mình, gật đầu chào một tiếng.

- Bao lâu hả ông?

- Không biết.

Ông lão lắc đầu.

- Ông chỉ biết cậu ấy đã chờ ai đó từ khi còn là một đứa bé nhút nhát cho đến khi trở thành một chàng trai rất bản lĩnh.

- ...

- Mỗi ngày đều chờ.

Song Ngư im lặng, ông lão nhìn cô và nói tiếp:

- Có lẽ ông đã biết người cậu ấy chờ là ai rồi.

Ông nhìn vào miếng vỏ sò cô đang cầm trên tay. Thì ra cô đã nắm chặt nó và lá thư suốt cả quãng đường từ sân bay đến đây.

Ông lão đi rồi, chỉ còn lại cô đứng nhìn hoàng hôn đang e thẹn buông xuống, đột nhiên có cảm giác không muốn rời đi. Cô muốn ở lại để chờ người thiếu niên đó, chờ anh như cách anh đã chờ cô suốt nhiều năm liền...

Lúc này đây Song Ngư mới nhận ra vì sao cô lại nghĩ vì anh nhiều như thế, vì sao lại muốn đắm chìm trong đôi mắt của anh nhiều đến vậy, vì sao lại thấy khó chịu, thấy lo lắng khi nghe tin anh bị đuổi học, vì sao lại cúp tiết chạy đi tìm anh,... Đáp án, đơn giản được gói gọn trong ba từ "Cô thích anh".

Từ khi nào?

Từ khi nhìn thấy dáng ngồi bất cần của anh trong phòng giám thị?

Từ khi nhìn thấy anh ướt sũng đứng trước nhà nhìn cô?

Hay từ khi nhớ ra những lần anh vô tình mà cố ý xuất hiện trong tầm mắt cô?

Chính cô cũng không biết nữa.

Anh là người hung hăng, đáng sợ, muốn gì làm đó nhưng anh chưa một lần vồ vập tới gần cô nhắc lại chuyện cũ.

Anh xuất hiện trong đời cô lần đầu tiên một cách bất ngờ.

Một lần nữa gặp lại, anh cũng chậm rãi bước vào cuộc sống của cô, không quá nhanh hay quá chậm nhưng lại khiến cô thổn thức, khiến cô không hề hay biết mình đã rung động từ khi nào. Một người xa lạ chỉ gặp lần đầu lại vì lời nói của cô mà chờ đợi suốt mấy năm trời, càng nghĩ lại càng nhớ, càng nhớ lại càng mong anh quay trở về...

Lâm Cự Giải, anh dự sẽ đi bao lâu?

><><><><><

Mười năm sau...

Hoa phượng nở đỏ rực một mảng trời báo hiệu mùa hè đã đến, tiếng ve đâu đó hát lên bài nhạc không rõ lời, thế mà nghe rất vui tai, rất thích.

Song Ngư cầm chiếc máy ảnh, chụp lại những gì thú vị ở mỗi con đường mình đi qua, vừa đi vừa nhâm nhi mấy miếng bánh quy sô cô la tự làm.

Từ ngày Cự Giải sang Mỹ đến nay, Song Ngư đã có thêm một sở thích khác là chụp ảnh. Cô muốn lưu lại những gì đẹp đẽ nhất mà cô thấy ở mỗi nơi cô đi qua. Cô sợ một ngày nào đó cô sẽ vô tình quên mất chúng, như cô đã từng.

Suốt mười năm qua, Song Ngư ngày nào cũng dành buổi chiều của mình để đến công viên một lúc, mỗi ngày đều tới, dần dần nó đã trở thành thói quen không bỏ được. Hôm nay cô cũng đến nhưng muộn hơn mọi hôm ba tiếng vì phải tăng ca, cũng may công ty khá gần nên khoảng tám giờ ba mươi cô đã đứng trước công viên Cánh Phượng. Song Ngư thầm nghĩ giờ này chắc cũng chẳng còn ai nhưng cô vẫn cứ muốn đến, đến một lúc thôi rồi cô sẽ về. Nhưng khi đến nơi thì...

Dưới ánh đèn hiu hắt, Song Ngư nhìn thấy gương mặt ấy của anh. Cô không biết đây là thật hay giả, không biết đây có phải là giấc mơ hằng đêm của cô hay không. Cô chỉ biết rằng giọng nói ấy rất thật, nó làm cô không tự chủ được mà lao đến ôm chầm lấy người trước mặt. Anh gọi: "Song Ngư".

- Song Ngư, anh về rồi.

Anh ôm cô, tựa cằm lên mái tóc cô, lặng lẽ thu vào lồng ngực hương hoa nhài tinh khiết ngày đêm đã mong nhớ.

- Là thật rồi... Anh về rồi... Cự Giải, anh về rồi...

- Ừ, về rồi. Anh về với Song Ngư rồi.

Cự Giải ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nhìn thật lâu vào đôi mắt trong veo đó.

- Cự Giải, em nhớ... em đã nhớ...

- Anh biết.

Hai người đã đứng đó cùng nhau khóc rồi lại cùng nhau cười, hâm hâm dở dở. Song Ngư nhìn bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy tay mình, hỏi vì sao năm đó anh lại đi đột ngột như thế. Anh bảo mẹ muốn anh sang Mỹ học tập ở môi trường tốt hơn để sau này tiếp quản công ty của mẹ, dù sao mẹ cũng chỉ có một mình anh. Nhiều lần anh muốn về nhưng mẹ kiên quyết không đồng ý, làm mọi cách bắt anh ở lại, mẹ nói chỉ cần anh cho mẹ thấy được anh có khả năng thì sẽ lập tức cho anh về nước mà không câu nệ.

- Anh đã rất cố gắng, nhưng rốt cuộc vẫn phải để em chờ lâu như vậy. Anh xin lỗi.

- Không... Anh đừng nghĩ vậy. So với tình yêu của anh thì những gì em làm vẫn quá nhỏ bé.

Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra khoé mi.

- Cự Giải à... Anh phải nhớ rõ điều này... Nếu một mai biển có cạn, nắng có tắt, thì em vẫn ở đây, chờ anh. Chờ anh xây lâu đài cát cùng em, một lần nữa.

Cự Giải ôm Song Ngư, siết chặt cô trong lòng mình một lúc mới thì thầm:

- Năm đó, từ lúc em bảo vệ anh, anh đã tự nhủ rằng những ngày tháng sau này của anh nhất định cho em một cuộc đời an yên, vui vẻ. Sau này nhất định bên cạnh em, bảo vệ em.

Song Ngư tách ra khỏi vòng tay của Cự Giải, cô chủ động nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

- Em yêu anh.

- Chúng ta ở bên nhau đi.

Song Ngư, tình cảm anh dành cho em còn lớn hơn chữ "yêu" kia gấp trăm lần. Điều anh muốn bây giờ là được ở bên em, nhìn thấy em, chăm sóc em.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com