TruyenHHH.com

12cs Dancing Beyond The Light

Libra rời khỏi squad. Cô nàng rất rõ ràng, lúc trước muốn giúp đỡ vì cô không ưa Gemini, nhưng giờ Gemini chẳng còn gì, càng không phải là kiểu người cô cần đề phòng. Khoảng cách quyền lực giữa Libra và Gemini quá lớn, tới mức hắn không thể với tới cô, chứ đừng nói có thể trở thành mối đe dọa tới cô hay là Virgo.

Vậy nên Libra chẳng mặn nồng gì với việc tiếp tục giải cứu Taurus Solace cả. Cô thành thật mà nói cũng chẳng có thời gian.

Pisces hiểu và tôn trọng quyết định của cô. Hắn đã được nghe tin của Virgo và Vespertine, đồng thời cũng biết những gì Libra đã, đang và sẽ phải làm. Giải cứu Taurus là tự nguyện, cô muốn hay không thì đấy là quyết định của cô.

Vậy cũng nói, đó không phải là lý do Pisces kéo cô vào phòng làm việc của hắn vào lúc này, với một gương mặt lo lắng tới sốt sắng.

- Libra, cô lại gây sự ở đâu đây?

Chà, nói sao nhỉ, Libra không phải kiểu người đi gây sự loạn. Cô chẳng qua hôm nay dính vào chút ẩu đả, đàn em cũ của Gemini không phục chính sách mới của Virgo, nhưng vì quá hèn hạ nên chọn Libra làm mục tiêu để đánh. Libra đương nhiên cũng là người có võ, nhưng cô thì luôn mệt mỏi vì công việc chồng chất, chưa kể một mình cô cũng khó mà solo được với 5 - 7 thanh niên lực lưỡng cả, thành ra Libra có chút yếu thế. Cũng may Cancer tới giải cứu, dọa cho đám người kia bỏ chạy hết, Libra mới thoát ra được.

Bác sĩ tư nhân của Vespertine đang dở tay với Virgo, hôm nay là ngày thăm khám định kì của hắn. Sức khỏe Virgo trước giờ vẫn yếu như vậy, lúc vụ ẩu đả xảy ra thì bác sĩ của họ không có ở dinh thự. Libra nghĩ nghĩ một hồi, quyết định lái xe tới bệnh viện thành phố.

Pisces đặt cô xuống ghế, thở dài trước cánh tay tím bầm của cô.

- Có thể quan tâm tới bản thân một chút không?

Libra hối lỗi cười trừ. Cô khẽ nghiêng đầu, giở giọng năn nỉ.

- Bác sĩ thân yêu, cho tôi một chút giảm đau có được không? Tôi thật sự còn nhiều việc lắm, phải quay về dinh thự làm việc nữa.

Pisces ngoại trừ thở dài bất lực thì chẳng biết làm gì hơn. Hắn thở dài, rót cho cô một cốc nước. Nếu chỉ là đánh nhau bình thường thì chưa cần tới thuốc làm gì đâu, và Pisces mặc dù là bác sĩ cũng không ủng hộ việc lúc nào cũng thuốc và thuốc. Hắn khá chắc cơ thể con người chỉ có giới hạn nhất định, và nếu lúc nào cũng dùng thuốc và trở nên dựa dẫm vào nó, sau này lỡ may có chuyện thì sẽ rất khó cứu vãn. Hắn đã biết quá nhiều bệnh nhân lạm dụng kháng sinh, để rồi sau này tới bệnh viện, bọn hắn tới vò đầu bứt tai vì nhờn thuốc. Kết quả cả bệnh nhân cả bác sĩ đều mệt mỏi.

Libra biết ý hắn đã quyết, đành cười giả lả nhận lấy cốc nước. Cơn đau từ bả vai truyền xuống khiến cô nhăn nhó mặt mày, chiếc ly nhựa rơi xuống sàn, nước bắn ra tung tóe, dây cả lên giày của Pisces. Pisces hoảng hốt nhìn biểu cảm đau đớn của cô, lời nói thì có vẻ trách móc nhưng giọng nói lại không hề mang chất đùa cợt. Libra nghe chỉ biết cười xòa, không hiểu sao lại cảm thấy tội lỗi.

- Đau tới không làm bộ được luôn à?

- Ừm, đau. Bác sĩ có lời khuyên gì cho tôi không?

- Ngồi đó, tôi đi lấy ít đá. Đừng cử động mạnh.

- Trông tôi có giống người có thể cử động không?

Libra đùa, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng, nhưng Pisces thay vì nhún vai cười bỏ qua như cô nghĩ thì lại tặng cho cô một cái lườm khó chịu. Libra khẽ đánh mắt sang chỗ khác, được rồi, coi như cô đùa sai thời điểm.

Pisces trở lại với một túi chườm đá trên tay. Hắn đặt nó lên vai cô, khẽ thở dài.

- Chờ khoảng độ 20 phút đi, có lẽ sẽ đỡ hơn đấy. Nếu vẫn không đỡ thì báo lại tôi, tạm thời là thế đã.

- Không phải cứ cho tôi một liều thuốc sẽ đỡ hơn sao?

- Đừng có lạm dụng, cô sẽ không thích hậu quả của nó đâu.

Pisces cau mày, và hắn quay trở lại bàn làm việc. Tiếng gõ máy lạch cạch vang lên, không ai nói với ai tiếng gì.

Libra Eslinger, chưa một lần nào chịu khuất phục, thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời Pisces. Cô ngồi thừ một chỗ, liếc qua liếc lại căn phòng nhỏ, cố để không bị quá đáng nghi - cố để không nhìn chằm chằm vào Pisces.

Cô có thể không phải bác sĩ, nhưng cô biết dấu hiệu của một người thiếu ngủ. Ánh mắt nhìn vào màn hình quá lâu của Pisces đã lên tiếng đình công, kém đi hẳn sự nhạy bén thường ngày. Quầng thâm dưới mắt của hắn có thể đã được lớp phấn che đi chút ít, nhưng cũng không hết được hoàn toàn.

Trước giờ Libra chỉ nghĩ có mỗi nữ nhân ra đường mới cần trang điểm, không ngờ Pisces cũng phải dùng mĩ phẩm. Xong cô nghĩ lại, như vậy cũng hợp lý, nếu Pisces không xuất hiện với vẻ khỏe khoắn thường ngày, có lẽ bệnh viện cũng không cho hắn check in, vì như vậy ảnh hưởng rất lớn tới bệnh nhân hắn nhận trong ngày. 

Ánh mắt Libra rơi xuống bảng làm việc của hắn. Bây giờ đã là ngày giữa tháng, Libra có thể thấy tháng này Pisces không nhận một ca mổ nào, lịch làm việc chủ yếu là thăm khám bình thường. Libra không rõ lắm lý do, nhưng cô đoán nó có liên quan tới việc Pisces mấy nay không ngủ đủ giấc kia.

Bàn tay cầm túi đá tới mỏi nhừ, đồng hồ cũng vừa điểm 20 phút, Libra đặt chiếc túi lõng bõng nước lên bàn. Cô thử nâng nhẹ vai, thấy cũng không còn nhói nữa, bèn lò dò đi lại gần bàn làm việc của hắn.

Phòng Pisces sặc mùi cà phê. Libra cũng quen một người dựa dẫm vào cà phê để tỉnh táo như vậy, nhưng cô thật sự không nghĩ hai từ dựa dẫm và Pisces có thể đứng trong cùng một câu. Chính Pisces cũng đã nói hắn không muốn bệnh nhân của mình lạm dụng thuốc, thế nhưng hắn lại lạm dụng caffeine để giữ bản thân không gà gật trong phiên làm.

Pisces với tay cầm cốc cà phê trên bàn tính uống thì bị Libra nhanh hơn chặn lại. Cô khẽ đưa lên mũi ngửi, chao ôi, cái vị đắng ngắt này Virgo cũng không dám động vào chứ đừng nói là Libra.

- Làm cái gì đấy?

Pisces nhăn mày hỏi. Libra đảo mắt, nhại lại.

- Ngăn không cho anh uống quá nhiều đấy. Đừng có lạm dụng, anh sẽ không thích hậu quả của nó đâu.

- Tôi khác, cô khác. Trả lại tôi đi, chiều nay còn có lịch khám.

Pisces ra lệnh cộc lốc. Libra nhíu mày, nhất định không trả lại. Cô ngửa cổ uống một ngụm hết sạch, vị đắng của cà phê khiến cô suýt té. Chưa kể ly cà phê còn lạnh ngắt, lạnh như mấy ngày tuyết rơi âm độ vậy, rõ ràng Pisces đã pha ly này cũng phải cả tiếng rồi.

-  Này, trả lại cốc cho anh. Anh trông như ma ấy, vật vờ nhìn phát sợ.

- Yên tâm, tôi mà là ma tôi ám cho cô hết sợ nổi luôn.

Hắn thở dài. Libra liếc hắn một cái rất đánh giá.

- Nghe này, tôi không phải bác sĩ, nhưng anh thảm tới mức một người không chuyên cũng nhìn ra được thì vấn đề nằm ở anh rồi. Tối qua anh có ngủ không thế?

- Tối qua... ừm, không ngủ. Nhưng mà tôi ngủ lúc sáng, ý là, 12 giờ cũng được coi là buổi sáng rồi.

- Ngủ lúc mấy giờ?

- Bốn giờ sáng. Nhưng mà này, vẫn là tôi có đi ngủ.

- Và tôi cũng biết luôn ca của anh hôm nay bắt đầu từ chín giờ sáng và tan lúc ba giờ chiều. Anh dậy lúc mấy giờ?

- Sáu rưỡi, như mọi ngày.

Tự nhiên Pisces có cảm giác Libra là mẹ hắn không bằng.

Chà, được rồi. Về mặt y khoa mà nói, con người cần ngủ 9 tiếng một ngày, và các nhà khoa học cũng đã có nghiên cứu rồi. Bất cứ ai học y đều phải học khóa tâm lý bắt buộc, và cái này nó nằm đâu đó trong chương trình tâm lý năm nhất đại học. Được rồi, hắn biết thiếu ngủ sẽ gây ra những gì, cũng biết hậu quả lâu dài nghiêm trọng thế nào, nhưng mà này, có những tình huống bắt buộc không tránh được. Hắn cũng đâu phải trong một phút bộp chộp quyết định hắn sẽ thức khuya đâu?

Vậy nên, hắn thấy mình không sai, ít ra hắn vẫn bào chưa được cho bản thân.

Libra khẽ thở dài.

- Nghĩ về chuyện gì khó nói lắm sao?

- Không hẳn, ý là, cô biết đấy... Chuyện riêng.

- Aries Ackroyd?

- Một phần. Phần còn lại là về tôi. 

- Có thể chia sẻ không?

- Ý là, có thể, nhưng tôi không muốn. Tôi nghĩ là, chà, tôi đang làm gì với cuộc sống của tôi thế này? Tôi chẳng đạt được cái gì cả, và giờ thì quá muộn rồi. Tôi chẳng biết tôi đang làm gì cả, và cô cũng không khá hơn là bao, hai chúng ta mù đường như nhau.

- Bởi vậy nên tôi với anh mới gặp nhau đấy. Nhưng mà ít ra thì ông trời vẫn còn có tình người, không ép hai kẻ mù đường đi tới đích một mình.

Libra tựa chống tay xuống mặt bàn. Cô liếc qua chồng giấy tờ, tới cây bút còn đang mở nắp, và cuối cùng là tấm ảnh gia đình trên bàn. Pisces nói đúng ha, cô và hắn đều vô vọng như nhau. 

Libra cũng chẳng biết mình đang làm gì với cuộc đời của mình cả, nhưng khác với Pisces, cô có người gánh dùm cô áp lực của việc làm hoa tiêu. Cô đi theo mục đích và phương hướng của Virgo, vì vậy nên mọi hành động của cô đều là tốt cho Virgo - ít ra thì về mặt suy nghĩ tư tưởng là thế.

Cô khẽ đặt tay mình lên vai hắn, bóp nhẹ, thay cho một lời động viên.









- Vậy là tôi an toàn?

Sagittarius nghiêng đầu hỏi. Cancer chống cằm, nhàm chán đổi kênh TV.

- Tạm thời là thế. Tôi hôm nay vừa gặp Virgo, cậu ta cũng bảo hiện giờ Gemini sẽ không dám động vào cô, có lẽ cô đã an toàn.

Khóe mắt Sagittarius giật giật, chỉ là cõ lẽ thôi sao? Cái mạng của cô đáng giá tới vậy ư?

Cancer chỉ mân mê miệng cốc. Hắn thở dài, đâu có ai nói trước được tương lai đúng không?

Sáng nay Cancer tới gặp Virgo. Virgo ngồi trước đống giấy tờ, đắm mình vào công việc để quên đi mọi lo toan muộn phiền. Cách thức đối diện với khổ đau của Virgo cũng rất bình thường, vắt bản thân tới kiệt sức để không có thời gian nghĩ về mọi thứ xung quanh. Cancer biết, Virgo biết, đây chỉ là một phương pháp tạm thời, về lâu về dài khẳng định là có hại.

Nhưng với tư cách là lãnh đạo mới, Virgo thật sự có nhiều việc cần lo toan. Cancer vẫn là cánh tay phải của hắn, nhưng giờ, đa phần công việc trước kia của Cancer như sắp xếp sổ sách hay là cùng vạch ra hướng đi của bang đều được chuyển nhượng vào bàn tay bé nhỏ của Libra. Cancer cũng không có cách nào can thiệp, vì Libra là "key" của Vespertine, và những trọng trách ấy cũng là nghĩa vụ của "key".

Đúng là có thể điều hay bất công với Libra thật, nhưng Libra thay vì khăng khăng từ chối đã tự nguyện cống hiến, nên Cancer cũng chẳng làm gì được ngoài ủng hộ em gái ở ngoài lề. 

Hôm nay lúc Cancer đàm phán xong giá nhà trở về cũng là lúc Virgo bước vào dinh thự. Virgo gật đầu chào hắn một cái, rồi lại nhanh nhanh chóng chóng lên phòng làm việc. Cancer Eslinger dĩ nhiên là bám đuôi theo sếp rồi.

- Có chuyện gì? Tôi đang rất bận.

Virgo càu nhàu, lục trong ngăn bàn lấy ra một xấp phong bì. Cancer đứng ở gần cửa, thở dài.

- Anh trông thảm thật đấy nhỉ?

- Tâm trạng tôi đang rất tệ đấy, muốn gây sự à?

Cancer giơ hai tay ra dấu đầu hàng. Hắn lướt một lượt bộ trang phục của Virgo từ trên xuống dưới, chép miệng.

- Có chuyện gì ở nhà ga à?

- Tôi vừa từ đó về, sao biết?

- Phương pháp loại trừ một chút thôi, ăn mặc như này chắc là đi giao dịch rồi. Không lộ liễu, không quá thu hút ánh nhìn, và anh mang theo bom khói thay vì súng lục. Tránh gây ra động tĩnh là câu trả lời thuyết phục nhất, và có lẽ là anh vừa đi về từ một nơi nào đó đủ ba yếu tố, công cộng, dễ bị tình nghi và cách đây nhiều nhất ba mươi phút lái xe, vì Virgo mà tôi biết rất hiếm khi tự lái quá nửa tiếng. Có mỗi ga xe lửa là hợp lý nhất rồi.

- Ờ, đúng thế thật, nhưng mà ở đó không có chuyện. Giao dịch thành công, tốn một chút tiền, nhưng thông tin rất có giá trị.

Cancer nhướng mày tò mò. Virgo với tay lấy khẩu súng giảm thanh, ngắm nghía một hồi, nghĩ thế nào lại đổi sang khói thuốc mê. Hắn nhét chiếc khăn tay vào túi áo, rồi nhún vai nhìn sang cánh tay phải.

- Rắc rối là chuyện tôi sắp làm đây này.

- Oh?

- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đấy...

Virgo day trán, hắn cũng muốn lắm có người để trút căng thẳng, xong lại tự thấy tội lỗi mà ngoan ngoãn không đổ trauma của bản thân lên đầu người khác. Cancer cũng chẳng tọc mạch, Virgo bảo thế nào thì nó là thế ấy.

- Đi đâu tôi không biết, nhưng anh chú ý an toàn là được rồi.

- Đi tới nhà Gemini này, an toàn nổi không?

Virgo đảo mắt, câu nói thành công làm Cancer đứng hình mất mấy giây.

- Gemini?

- Ừm, Gemini. Nghe nói anh ta có chỗ ở rồi, hôm nay tôi vừa lấy được thông tin xong. Yên tâm yên tâm, tôi không gây sự với người ta đâu, tôi chỉ cần xem anh ta còn sống hay không thôi.

- Gemini thế nào có liên quan gì tới anh đâu?

Cancer lập tức tra hỏi. Virgo nhận ra mình đã hớ, bèn vội vã gạt phắt đi.

- Chuyện của tôi, đừng có tọc mạch. Anh em với nhau không quan tâm được à?

Anh với chả em, Cancer lại phỉ nhổ vào cái danh ruột thịt của Vespertine. Từ đời cha tới đời con, cái gia tộc này đã bao giờ hết tai tiếng? Anh em trong họ đánh nhau như chó với mèo, mở mồm ra là anh anh em em, nhưng cứ nhè lúc người ta quay lưng đi thì đâm cho họ một nhát. Việc Virgo quan tâm tới tính mạng của Gemini vì Gemini là anh trai ruột của hắn còn khó tin hơn việc Cancer hồi sinh được người chết.

Cancer không tin, nhưng hắn không vạch trần. Virgo chắc là có lý do mới không muốn hắn biết, và là một thằng đàn em tốt, Cancer sẽ không gây khó xử cho sếp.

- À, Gemini. Anh nghĩ Gemini lùi hẳn khỏi sàn diễn chưa?

- Nói sao nhỉ, nếu anh hỏi để thả cho Sagittarius Solace ra xã hội thì được rồi đấy, cô ta với Taurus giờ vô dụng rồi. Có điều, thật kì lạ, Taurus Solace thế mà vẫn chưa thấy về nhà Devenport. Tôi nghi Gemini đang muốn thương lượng với Leo Davenport, đổi Taurus Solace lấy Scorpio Stallard. Dù sao thì trong danh sách năm người có tên Scoprio, nên cũng không phải bất khả thi. Anh biết thế thôi, quay về báo tin cho người ta đi, có gì Libra sẽ liên lạc với anh.

Tông giọng của Virgo rất đuổi người, và hắn sau khi nói xong cũng cuốn gói đi thẳng.

Và đó là lý do tại sao Cancer ngồi ở đây, thông báo với Sagittarius rằng cô có thể tự do rồi.

Sagittarius gật đầu. Cô đánh mắt sang Aries đang hóng hớt bên cạnh.

- Chị thì sao, Aries?

- Em cứ làm việc em cần làm đi, ừm, nếu được thì giữ bí mật vị trí của chị giùm. Khi nào hợp lý chị sẽ nói.

- Được rồi.

- Cancer, anh với Sagittarius cứ tự nhiên nhé, tôi về lại phòng cho hai người có không gian. Tối nay nếu được thì anh có thể nói chuyện với tôi không? Về Virgo.

Cancer đồng ý liền. Aries không cần phải nói tới lần thứ hai, nhanh nhảu đứng dậy và quay lưng lên tầng, để lại Cancer và Sagittarius đối mặt nhìn nhau.

Sagittarius khó xử cười.

- Thời gian qua phiền anh quá rồi ha.

- Không, không phiền. Sagittarius, bây giờ cô tính như nào?











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com