TruyenHHH.com

12cs Bau Troi Sao

Trời cuối mùa lạnh đến mức ai nấy cũng muốn rút mình trong chăn. Thế nhưng lúc này Đình Ma Kết lại phải diện một cái đầm dài đến đầu gối khiến đôi chân của cô run rẩy. Theo thông lệ, gia đình cô sẽ tham dự buổi tiệc cuối năm với các đối tác làm ăn. Mặc dù cô rất muốn trốn khỏi sự kiện này, nhưng vì ba cô đã đe dọa rằng sẽ cho cô rời khỏi đội tuyển nên cô đành phải nghe lời mà tham gia buổi tiệc.

Ở đây có không ít người trạc tuổi với Đình Ma Kết, bọn họ đều là con cháu hào môn được gia đình dẫn đến để làm quen với những người cùng tầng lớp. Trái với tâm trạng của cô, những người này lại tỏ ra hào hứng khi được đi xã giao. Chỉ có cô thì chẳng thể nào xem bọn họ là bạn được.

"Đình Ma Kết, nghe nói ba cậu đang có ý định kết thông gia với nhà họ Tạ hả?"

Một đám tiểu thư vây quanh cô đột nhiên đề cập đến chuyện này khiến cô không khỏi khó chịu.

"Ông ấy chỉ đang hợp tác làm ăn với họ thôi."

Đình Ma Kết nhẹ nhàng phủ nhận, thế nhưng một trong số họ vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

"Nhưng mà con trai cả của nhà họ Tạ xuất sắc lắm đấy. Anh ta chẳng những phong độ mà còn vừa lên chức giám đốc nữa. Nếu cậu kết hôn với anh ta thì cả hai quả thực rất xứng đôi."

Nhà họ Tạ rất có tiếng tăm nên ai cũng ngưỡng mộ. Mặc dù đám người này bảo rằng bọn cô xứng đôi, nhưng trong thân tâm họ lại ghen tị đến đỏ mắt, chỉ muốn chính mình mới là người được bước chân vào nhà đó. Thế nên cô chỉ biết cười trừ trước lời giả tạo này.

"Tôi xin phép ra ngoài một lát."

Đình Ma Kết nói xong liền thoái lui khỏi đám đông. Cô định ra nhà vệ sinh để tránh bầu không khí ngột ngạt này thì đột nhiên ba cô ở gần đó gọi đến.

"Ma Kết, lại đây."

Ông Đình đang cầm ly rượu vang đứng cùng với một gia đình nọ. Mẹ cô cũng có mặt ở đấy, bà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của con mình nhưng quyết định phớt lờ đi mà nhanh chóng tiến đến để kéo tay cô.

"Đây là con gái của tôi. Thật xin lỗi vì lần trước con bé không có mặt để dùng bữa với mọi người."

Ông Đình nói xong thì quay sang Đình Ma Kết để giới thiệu.

"Người này là ông Tạ, bên cạnh là phu nhân và con trai của ông ấy."

Nghe thấy thế, Đình Ma Kết liền lịch sự chào hỏi người lớn. Dù cô thường tỏ ra chống đối ba mình, nhưng ở trước mặt người lạ thì cô vẫn biết giữ kẽ. Thấy thái độ điềm đạm của cô, đối phương cảm thấy hài lòng nên không tiếc lời khen ngợi.

"Con gái anh xinh đẹp thật đấy. Hôm nào hai gia đình lại hẹn nhau ăn cơm đi, xem như bù lại bữa trước."

Ông Đình bật cười định lên tiếng đồng ý, thế nhưng ông ấy liền bị chính con gái mình chặn họng.

"Xin lỗi, con đang theo học đội tuyển trên trường nên không có nhiều thời gian. Con sợ mình lại lỡ hẹn làm phật lòng mọi người."

Thấy Đình Ma Kết từ chối, ba cô lập tức quay sang trừng mắt, trong họng ngậm cơn tức chỉ muốn xả ra. Nhưng do bọn họ đang ở nơi đông người nên ông không thể lớn tiếng quát mắng được. Cuối cùng ông Tạ đành đáp lại một câu để nói đỡ cho Đình Ma Kết.

"Không sao, tuổi còn trẻ mà biết phấn đấu là rất tốt."

Trong lúc ông Đình đang ngượng ngùng vì sợ nhà họ Tạ phật lòng thì cậu thiếu gia nhà bên lại quay sang nói nhỏ với ba mình.

"Ba à, mấy người của công ty J đang ở đằng kia."

Hiểu ý của con trai, thế nên ông Tạ liền lên tiếng xin phép.

"Tôi không làm tốn thời gian của gia đình anh nữa. Chúng tôi đi trước đây."

Ông Đình thấy mình không thể níu giữ bọn họ mãi được nên đành đồng ý. Đình Ma Kết vốn đang vội ra ngoài nên sau khi hết nhiệm vụ thì cô cũng lập tức rời đi. Nhưng cô vừa ra khỏi cửa hội trường được mấy bước thì phía sau truyền đến giọng nói đầy giận dữ.

"Ma Kết, đứng lại đó."

Ông Đình cũng theo ngay phía sau để tránh tai mắt của mọi người. Hai người bọn họ đứng đối mặt nhau, lại bắt đầu cuộc cãi vã như mọi khi.

"Ai cho phép con nói mấy lời đó trước mặt bọn họ?"

Đình Ma Kết chau mày đáp lại.

"Những gì con nói đều là sự thật. Nếu con lại làm lỡ hẹn thì chẳng phải người mất mặt sẽ là ba sao?"

"Ba nói cho con biết, nhà họ Tạ rất quan trọng đối với gia đình mình. Con tự sắp xếp mà làm quen với con trai bọn họ đi. Nếu không, ba sẽ cho con chuyển trường."

Lời uy hiếp này khiến Đình Ma Kết sững sờ. Ba mẹ cô thừa biết ngôi trường này rất quan trọng đối với cô, không chỉ vì nó là một trong những trường hàng đầu của thành phố, mà còn vì ở đây có hai người bạn thân nhất mà cô không thể rời bỏ. Ông Đình biết rõ lý do này nên giờ đây mới mang chuyện đó ra để uy hiếp con gái theo ý mình.

Mẹ của Đình Ma Kết lúc này cũng xuất hiện, nhận thấy tình hình căng thẳng giữa hai cha con bọn họ nên vội lên tiếng ngăn cản.

"Thôi được rồi, vào trong đi. Nhiều người đang đợi mình đó."

Cuối cùng ông Đình mới chịu buông tha mà trở về buổi tiệc. Trước khi đi, ông còn tặng cho Đình Ma Kết một ánh mắt sắc lạnh. Cô thấy hai người họ đã vào trong thì chẳng còn tâm trạng nào để ở lại nữa mà quyết định quay lưng rời khỏi đây.

~o~

Trong không khí tràn ngập hơi thở mùa đông, Lưu Nhân Mã và Phí Kim Ngưu cùng đi đến siêu thị để mua thức ăn. Hồi chiều Lâm Song Tử đã nảy ra ý tưởng tổ chức bữa cơm cuối năm tại nhà trọ. Cô là kiểu người không thể chịu được bầu không khí yên lặng khi người người nhà nhà đều đang ăn chơi vui vẻ nên mới nhờ hai cậu em đi mua nguyên liệu về cho cô trổ tài nấu nướng.

Mặc dù mọi người trên phố đang tranh thủ đi chơi vào kỳ nghỉ đông, nhưng số người trong siêu thị cũng không thuyên giảm do mấy chương trình ưu đãi cuối năm. Cả Lưu Nhân Mã và Phí Kim Ngưu đều là thiếu niên non nớt, thế nên xét về trình độ bon chen với một hàng dài các bà nội trợ thì hai cậu làm sao đọ lại. Mãi đến khi mua xong đồ thì cả hai đều ê ẩm, trên tay đã lỉnh kỉnh đầy túi.

Trên đường về nhà, bọn họ đi ngang qua mấy dãy phố có không ít cửa hàng đang nhộn nhịp mời chào mọi người. Đối với hai thiếu niên nhan sắc chói lóa thế này, cứ đi tầm vài bước thì Lưu Nhân Mã và Phí Kim Ngưu lại bị mấy nhân viên lôi kéo.

"Không biết hai em đã có người yêu chưa nhỉ? Quán chị đang có chương trình kết đôi với người lạ đấy. Nếu hai em có mong muốn tìm kiếm nửa kia để đón năm mới thì có thể vào đây tham quan."

Chị nhân viên níu tay áo của Lưu Nhân Mã, hai mắt thì dán chặt lên người cậu. Cậu còn chưa kịp mở miệng từ chối thì từ phía xa bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc.

"Nhân Mã."

Lưu Nhân Mã lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy cô bạn của mình. Gương mặt cô còn sáng hơn cả ánh đèn lấp lánh trên đường khiến cậu thoáng ngẩn người. Cậu sực nhớ ra tay áo của mình còn đang bị chị nhân viên giữ lấy nên lập tức lịch sự từ chối rồi nhanh chân đi đến trước mặt cô.

"Cậu đang đi đâu đấy?"

Lưu Nhân Mã mở miệng hỏi nhưng tâm trí cậu đã ở trên mây. Càng nhìn gần mới thấy cô đẹp đến thế nào. Sau đó cậu chợt nhận thấy hai vai cô đang khẽ run nên lập tức cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô. Đình Ma Kết đã quen với mấy hành động này của cậu nên lập tức mỉm cười.

"Tôi vừa đi dự tiệc với gia đình, nhưng do không khí ở đó ngột ngạt quá nên tôi về sớm."

Cô vừa đáp xong thì lúc này mới thấy Phí Kim Ngưu chậm rãi tiến đến từ phía sau. Có lẽ do ban nãy cô nhìn thấy Lưu Nhân Mã đang bị cô gái nọ níu kéo nên không chú ý đến người đằng sau.

"Hai cậu đi làm nội trợ hả?"

Lưu Nhân Mã nhìn xuống đống đồ trên tay thì cười cười đáp lại.

"Cậu còn nhớ chị Lâm Song Tử mà tôi kể không? Chị ấy định nấu một bữa cơm thịnh soạn cho cả nhà trọ nên bọn tôi phải nhận nhiệm vụ đi mua thức ăn."

Vừa nghe đến chữ "cơm", bụng của Đình Ma Kết bỗng nhiên reo lên. Mặc dù cô vừa trốn ra từ bữa tiệc nhưng vẫn chưa có gì bỏ bụng. Nguyên nhân là vì mỗi khi thấy cô ở một mình, đám tiểu thư đài các lại kéo đến vây quanh nên cô mới không có tâm trạng để ăn uống. Phí Kim Ngưu cũng biết ý nên mở lời.

"Cậu chưa ăn gì đúng không? Về nhà ăn cơm cùng với bọn tôi đi."

Ngoại trừ hai cậu bạn ra thì Đình Ma Kết chẳng quen ai ở đó, thế nên cô sợ mình sẽ làm phiền đến cuộc vui của mọi người.

"Tôi đến bất ngờ vậy thì không được hay cho lắm."

Lưu Nhân Mã cũng nhanh miệng xen vào.

"Không sao, chị Lâm Song Tử hào phóng lắm nên không thành vấn đề đâu. Vả lại cậu cũng từng gặp Lâm Bạch Dương rồi còn gì."

Thế là lý trí của Đình Ma Kết đã bị lời nói của cậu và cái bụng rỗng tuếch của mình dụ dỗ. Cô gật đầu đồng ý rồi đi theo hai cậu bạn về nhà trọ, trên đường còn tiện thể mua thêm một giỏ trái cây vì cô không dám mang tay không đến nhà người ta.

Chỗ bọn họ cách nhà trọ không xa nên chẳng mấy chốc cả ba đã về đến nơi. Vừa vào trong thì đám người Lưu Nhân Mã nhìn thấy mấy người còn lại đang ngồi chờ ở phòng khách. Nghe thấy động tĩnh, Lâm Song Tử liền chạy ra để phụ xách đồ thì chợt khựng lại. Cô nhìn cô gái bên cạnh hai cậu em, cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ ra đây là ai. Lúc này Lưu Nhân Mã mới lên tiếng giới thiệu.

"Đây là Đình Ma Kết, bạn của em với Kim Ngưu, cũng học ở Cao Thiên. Bọn em vô tình gặp cậu ấy ở trên đường. Do cậu ấy chưa ăn tối nên bọn em mới rủ cậu ấy tới đây."

Nghe thấy cái tên này, Lâm Song Tử lập tức nhận ra cô gái trước mặt chính là người nổi tiếng của năm nhất. Được quý nhân ghé thăm thế này, cô lập tức nở nụ cười đến tận mang tai. Tuy nhiên Đình Ma Kết thì vẫn cảm thấy ngại vì đã đến nhà người khác.

"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người ạ."

Lâm Song Tử lập tức xua tay đáp lại.

"Không đâu. Có mỹ nữ đến chơi, chị vui còn không hết."

Đình Ma Kết được đàn chị gọi là "mỹ nữ" thì ngượng ngùng, cô liền giơ giỏ trái cây lên đưa cho đàn chị.

"Em có mang một ít trái cây đến để làm quà."

Mặc dù nói là một ít nhưng Lâm Song Tử lại nhìn thấy cả giỏ đầy ắp đủ thứ quả. Cô sợ cái giỏ này nặng quá sẽ làm gãy cánh tay trắng nõn của Đình Ma Kết nên nhanh chóng nhận lấy.

"Em đến là quý hóa rồi, còn tặng quà làm gì nữa."

Đình Ma Kết đáp lại bằng một nụ cười. Sau đó cô nhìn thấy Lâm Bạch Dương cũng từ trong phòng khách bước ra.

"Chào cậu."

Lâm Bạch Dương lịch sự lên tiếng trước để tránh cho Đình Ma Kết ngại ngùng khi ở nơi xa lạ. Về phía Đình Ma Kết, cô chợt nhớ cô bạn này từng dặn cô với Lưu Nhân Mã giữ kín chuyện bọn họ gặp nhau ở tiệm thịt nướng. Thế nên cô liền nhanh trí giả vờ như thể đây là lần đầu gặp nhau.

"Cậu là Lâm Bạch Dương đúng không? Tôi có nghe Nhân Mã kể về cậu rồi."

Lâm Bạch Dương thấy thế thì mỉm cười đầy hài lòng. Tiếp đến Đình Ma Kết lại chú ý sang tên đàn anh cao lớn ở phía sau cô bạn cùng trường. Cô đã từng nghe Lưu Nhân Mã kể qua nên lập tức đoán ra người này chính là Đặng Sư Tử. Cô cũng từng nhìn thấy anh ta vài lần khi đến tìm cậu bạn ở sân bóng rổ. Thế nên cô liền lễ phép chào đàn anh một tiếng. Đặng Sư Tử cũng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng giành lấy giỏ trái cây nặng trịch từ tay của Lâm Song Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com