12cs Bau Troi Sao
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhưng San Cự Giải vẫn không tránh khỏi sợ hãi khi đến giờ hẹn. Cô tự trấn an bản thân, nếu bây giờ bỏ cuộc thì bao nhiêu quyết tâm của cô sẽ trở thành công cốc. Thế nên cuối cùng cô cũng tìm đến điểm hẹn sau khi tan học. Ngay khi vừa đến nơi, San Cự Giải đã nhìn thấy một đám con gái đứng sẵn ở đấy. Trang phục của bọn họ trông khá hổ báo, có vẻ đều lớn tuổi hơn cô một chút. Cô cũng bị vẻ ngoài của bọn họ làm cho e dè nên chậm chạp tiến đến.
"Cho hỏi ở đây có ai là VDK không ạ?"
Đó là tên của tài khoản đầu tiên gửi tin nhắn cho cô. Thấy dáng vẻ nhút nhát của San Cự Giải, trên người cô còn đang mặc đồng phục cấp ba nên đám người kia cảm thấy ngờ ngợ."Cô là con nhỏ tiểu tam đó hả?"San Cự Giải chợt gật đầu, rồi sau đó lập tức lắc đầu. Cô đúng là người nhận được đống tin nhắn kia, nhưng hoàn toàn không phải là kẻ đi phá hoại tình cảm như lời bọn họ nói.Thấy San Cự Giải có vẻ đúng là đối tượng cần tìm, lúc này một cô gái trong đám đó lập tức lớn tiếng."Tôi còn tưởng cô là cáo già cơ. Thế mà lại là một con nhỏ vắt mũi chưa sạch đua đòi làm tiểu tam."Nghe giọng điệu cáu gắt này, San Cự Giải đoán chừng người vừa lên tiếng chính là chủ nhân của đống tin nhắn mấy ngày qua. Cô vội vàng thành khẩn giải thích."Không phải em đâu. Em không hề biết chị với người bạn trai kia là ai hết.""Vậy tại sao anh ấy lại lưu số của cô? Đã thế trong điện thoại còn có mấy tin nhắn mùi mẫn giữa hai người nữa."San Cự Giải nghe vậy thì không hiểu cô ta đang nói gì. Thấy đối phương tỏ vẻ mơ hồ, cô ta lập tức lấy điện thoại ra rồi đưa cho San Cự Giải xem. Cô nhìn vào thì thấy một đoạn tin nhắn giữa tên bạn trai với người bị gọi là tiểu tam kia."Tài khoản của anh ấy đây này. Trong đây có đủ bằng chứng hết nên cô đừng hòng chối."San Cự Giải nhìn mấy dòng chữ lạ lẫm thì cảm thấy oan ức."Cái này không phải do em nhắn."Gương mặt của cô đỏ ửng lên, phía đuôi mắt cũng đã ươn ướt nhưng đối phương không mảy may tội nghiệp mà lập tức tóm lấy vai cô."Cô muốn bị tôi đánh thì mới chịu thừa nhận hả?"Nghe thấy lời hăm dọa, San Cự Giải run rẩy đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm sự cầu cứu. May thay lúc này có một người vô tình đi ngang qua đây, vừa vặn chứng kiến một màn ỷ đông hiếp yếu. Cậu ta nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô thì không nghĩ nhiều mà lập tức tiến đến. Còn San Cự Giải thì lại đang sững sờ trước sự xuất hiện của chàng trai nọ."San Cự Giải, cậu làm gì ở đây?"Triệu Thiên Bình đột nhiên xen vào khiến đám con gái mất mặt mà tách nhau ra. Cậu thấy vẻ mặt bất ngờ của San Cự Giải thì hỏi tiếp."Cậu quen với bọn họ hả?"Cô đương nhiên lắc đầu phủ nhận. Cô gái kia thấy vậy liền lớn giọng quát to."Cô giật bạn trai của tôi mà giờ còn không dám nhận. Hay do thấy có con trai ở đây nên giả vờ ngây thơ?"Triệu Thiên Bình nghe thế thì lập tức hiểu ra vấn đề. Mặc dù cậu chưa nói chuyện nhiều với San Cự Giải, nhưng qua những gì cậu từng tiếp xúc với cô thì chắc chắn cô không phải là loại người đó. Giờ đây thấy San Cự Giải mím môi tỏ ra ủy khuất như vậy khiến Triệu Thiên Bình càng khẳng định cô đang bị vu oan."Vì sao chị biết cậu ấy qua lại với bạn trai của chị?"Cô ta lại mang đoạn tin nhắn của tên bạn trai đưa cho Triệu Thiên Bình xem."Bằng chứng đây."Cậu chỉ mới nhìn đại khái một chút là đã nhận ra văn phong này chẳng giống San Cự Giải tí nào."Chị có chắc mình không nhầm số chứ?"Cô ta cười khẩy rồi tự tin mở danh bạ trong tài khoản đó ra, lướt đến tên của kẻ đang dụ dỗ bạn trai mình."Cậu xem đi, có phải số của cô ta không?"Triệu Thiên Bình hướng ánh mắt đến chỗ San Cự Giải ý bảo cô đến xem thử. Cô liền nhanh chóng nhìn qua thì thấy quả thật khá giống với số của cô, chỉ có duy nhất một điểm khác biệt."Hai số cuối này ngược với của tôi."Lời vừa thốt ra, cô gái kia cùng với đám người lập tức khựng lại. Bọn họ vội vàng mang số điện thoại mà mình gửi tin đe dọa mấy ngày qua ra để so sánh. Lúc này bọn họ mới nhận thấy San Cự Giải nói đúng. Triệu Thiên Bình cũng lên tiếng."Cả dãy số dài như vậy ấn nhầm một hai số đâu phải là chuyện hiếm gặp."Cô ta thấy mình bị hớ nên cứng họng, đang ú ớ thì đột nhiên từ phía xa có hai viên cảnh sát xuất hiện. Đám con gái lập tức hoảng hốt rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười nhìn hai viên cảnh sát kia tiến đến gần."Xin lỗi vì đã làm phiền. Có người báo cáo với bọn tôi ở đây đang có ẩu đả."Bọn họ giật mình không hiểu vì sao cảnh sát lại biết đến chuyện này. Thế là cả đám người diễn kịch như thể mình chưa làm điều gì xấu."Đâu có ẩu đả gì đâu? Bọn tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi mà."Trong lúc bọn họ đang nháo nhào giải thích với cảnh sát, San Cự Giải lại chậm rãi giơ tay lên. Giọng của cô không lớn không nhỏ nhưng đủ làm chấn động mọi người ở đây."Là tôi tố cáo đó."Cô nữ sinh nhát như thỏ đế này đột nhiên làm một cú úp sọt khiến đám con gái không kịp phòng bị. Đến cả Triệu Thiên Bình cũng ngạc nhiên đến mức quay mặt đi để cười trộm."Chắc là cô ấy giỡn với bọn tôi thôi. Mấy anh đừng tưởng thật."Cô gái ban nãy lớn tiếng mắng San Cự Giải thì giờ đây lại trở nên dè dặt, thầm cầu cho hai viên cảnh sát nhanh chóng rời đi. Thế nhưng trái với mong muốn của cô ta, hai người họ lại mang đến một tin động trời như vả thẳng vào mặt của cô ả."Bọn tôi đã nhận được bằng chứng các cô gửi tin nhắn đe dọa người khác trong mấy ngày qua rồi. Mời các cô về đồn một chuyến để hợp tác điều tra."Nghe thấy vậy, mặt mày của bọn họ lập tức tái xanh. Cuối cùng kẻ làm điều ác thì phải trả giá, cả đám người không dám hó hé gì nữa mà nối đuôi nhau lên đồn cảnh sát.Mặc dù Triệu Thiên Bình không liên quan gì đến chuyện này, nhưng cậu vẫn đi theo để hộ tống San Cự Giải. Sau khi lấy lời khai xong xuôi, cả hai cô cậu học sinh được cho ra về trước trong khi đám người kia vẫn bị giữ ở lại. Triệu Thiên Bình thấy ngoài trời đã chập tối, thế là cậu liền lên tiếng."Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về."San Cự Giải vì không dám làm tốn thời gian của lớp trưởng nên lập tức từ chối."Cũng gần đây thôi, tôi tự về một mình được mà."Tưởng chừng nghe thấy câu trả lời này thì Triệu Thiên Bình sẽ lặng lẽ rời đi như hôm qua, thế mà giờ đây cậu lại không chịu từ bỏ ý định của mình."Nếu gần đây thì càng tốt, tôi sẽ đưa cậu về tận nhà. Tôi quyết định rồi nên cậu đừng từ chối."San Cự Giải thấy cậu đã kiên quyết như vậy nên cô cũng không cản nữa. Trên đường trở về nhà, bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh. Lớp trưởng Triệu đang ở bên cạnh nên San Cự Giải không dám thở mạnh mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh đèn bên vệ đường. Đã lâu lắm rồi cô mới đi cùng với bạn học thế này nên trong lòng không khỏi đánh trống căng thẳng. Trong lúc cả hai đang chìm vào yên lặng thì đột nhiên Triệu Thiên Bình lên tiếng."Chuyện lớn như vậy sao cậu không nhờ ai giúp đỡ? Lỡ đâu bọn họ đánh hội đồng cậu thì sao?"Ai nhìn vào cũng thấy cô thật ngu ngốc khi tự chui đầu vào rọ. Chính bản thân cô cũng biết vậy nên đoán chừng Triệu Thiên Bình có ý chê bai mình. Thế nên cô lí nhí giải thích."Tôi đã lường trước nên mới báo cảnh sát. Nếu bọn họ ra tay thật thì lại có thêm tội danh cố ý gây thương tích, như vậy càng bị phạt nặng hơn so với việc gửi tin nhắn đe dọa.""Vậy là tôi phá hỏng kế hoạch của cậu rồi à?"San Cự Giải vội vã lắc đầu."Không có đâu, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."Quả thật cô rất biết ơn vì lớp trưởng thấy cô gặp họa mà đến cứu, nên làm sao cô dám trách cứ ân nhân của mình cho được. Thấy San Cự Giải lóng ngóng, Triệu Thiên Bình liền bật cười."Tôi đùa thôi."Cậu trấn an cô rồi hỏi tiếp."Nhưng nếu bọn họ ra tay thì chẳng phải người chịu thiệt là cậu sao? Có người đi cùng cậu vẫn tốt hơn chứ."Nghe thấy câu hỏi này, San Cự Giải ngập ngừng một lúc rồi mới quyết định nói thật."Do tôi thấy việc nhờ vả không phải là việc nên làm. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình nên chẳng có thời gian để giải quyết chuyện của người khác đâu. Tôi sợ chuyện của tôi chỉ tổ gây phiền cho mọi người xung quanh nên mới quyết định tự mình đi xử lý. Thế mà cuối cùng vẫn làm phiền đến cậu."Nói đến câu cuối thì giọng của San Cự Giải liền bé lại nhưng vẫn đủ để lọt vào tai của Triệu Thiên Bình. Cậu rốt cuộc cũng đã hiểu lý do vì sao cô lại tự ti đến thế. Vậy nên cậu liền lên tiếng an ủi."Vốn dĩ một mối quan hệ được hình thành là nhờ vào việc giúp đỡ nhau mà. Làm sao có thể nói là phiền được chứ?""Tôi... Nhưng tôi vô dụng quá nên cứ gặp rắc rối mãi."Triệu Thiên Bình nhìn sang thì thấy vẻ mặt của cô đang tràn đầy suy tư. Dường như cô vẫn chưa tin tưởng lắm vào các mối quan hệ của mình. Nguyên nhân là do cô quá để ý đến cảm xúc của mọi người, thành ra mới tự đánh giá thấp bản thân đến như vậy. Vì thế cậu lại tiếp tục khích lệ."Cậu không biết cậu là một cô gái can đảm và tốt bụng đến mức nào đâu. Tôi chưa từng thấy ai lại xả thân cứu một con mèo như cậu cả. Thậm chí cậu còn dám đối mặt với đám người gây rối cho mình nữa. Cậu là một người rất giàu cảm xúc nên những gì cậu làm không bao giờ là sai hết. Nếu cậu sai thì chẳng lẽ những người vô nhân tính trên đời này là đúng?"Triệu Thiên Bình không tiếc lời khen ngợi cô không phải vì cậu là lớp trưởng, mà vì chính bản thân cậu thật sự rất ấn tượng và ngưỡng mộ cô.Nghe thấy mấy lời khen ngợi này, San Cự Giải vốn đang tự ti cũng cảm thấy hân hoan trong lòng. Cô chỉ mới là một thiếu nữ non nớt, dù bản thân còn nhiều thiếu sót nhưng cô thật sự rất cần ai đó thấu hiểu và động viên mình. Bởi vì chưa từng có một người bạn thân thiết nên mấy lời khen ngợi của Triệu Thiên Bình như rót mật vào tai khiến cô thật sự rất vui.Cả hai đang đi song song thì San Cự Giải dừng lại. Cô chỉ vào tòa chung cư trước mặt."Nhà tôi ở đằng đó."Triệu Thiên Bình cũng không thể đi theo vào trong được nên cậu nói lời tạm biệt rồi quay lưng rời đi. Đột nhiên cậu cảm thấy gấu áo của mình bị nắm lấy nên lập tức xoay đầu nhìn lại. Ngay lúc này, San Cự Giải đã không còn cúi mặt tránh né ánh mắt của cậu nữa mà tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cậu."Tôi thật sự rất biết ơn cậu. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều."San Cự Giải vẫn còn nhớ từng câu từng chữ mà cậu nói với mình, nếu muốn thể hiện thành ý thì phải nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Giờ đây cô đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, không muốn vì vướng bận mà lại đánh mất một người bạn tốt như Triệu Thiên Bình.Về phần lớp trưởng Triệu, cậu nhìn thấy hành động này thì dịu dàng cười rồi đưa tay vỗ nhẹ đầu của cô gái trước mặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến San Cự Giải cảm giác như mình đang được anh trai bảo bọc."Đừng lo lắng gì nữa. Cậu nên nhớ cậu không đơn độc đâu."Sau câu nói này của lớp trưởng Triệu, hai người mới chịu tạm biệt rồi tách ra để trở về nhà. San Cự Giải đi qua cổng chung cư nhưng giờ đây trong đầu cô đang tràn ngập lời nói ban nãy của cậu.Sáng hôm sau, San Cự Giải tới lớp thì vừa hay gặp Triệu Thiên Bình trước cửa. Thế là cả hai liền chào hỏi nhau mà không còn chút ngượng ngùng nào nữa."Chào lớp trưởng."Thấy cô chủ động bắt chuyện, Triệu Thiên Bình cũng vui vẻ trêu chọc lại."Hình như lần đầu nói chuyện với nhau tôi đã bảo cậu gọi tôi là Thiên Bình rồi mà.""A... Tôi xin lỗi."Thấy San Cự Giải ngượng ngùng cúi đầu làm cậu không khỏi thích thú. Sau đó cả hai cùng nhau bước vào trong lớp. San Cự Giải nhìn thấy đám người vẫn thường đu bám theo Triệu Thiên Bình đã có mặt từ sớm. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy bọn cô thì ánh mắt họ liền trở nên gượng gạo khiến cô cảm thấy là lạ. Chỉ có Triệu Thiên Bình thì không tỏ ra bất ngờ gì, cậu vẫn chào hỏi mọi người trong lớp một cách thân thiện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.___
Chuyện ngoài lề:Sau khi đám bạn học của San Cự Giải không tiếc lời chê bai cô, Triệu Thiên Bình nghe không lọt tai nữa mà lập tức xen vào."Cậu ấy gan dạ hơn những gì mấy cậu nghĩ đấy. Cậu ấy không có hèn nhát đến mức đi nói xấu sau lưng người khác đâu."Bọn họ giật mình nhìn lớp trưởng với ánh mắt ngạc nhiên. Bình thường Triệu Thiên Bình toàn cười đùa hưởng ứng cuộc vui của mọi người, thế mà giờ đây cậu lại thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình khiến ai nấy cũng cứng họng. Vẻ mặt của Triệu Thiên Bình vẫn tươi cười nhưng cả đám người không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng. Kể từ đó bọn họ không ai dám giở thói bàn tán trước mặt cậu nữa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com