TruyenHHH.com

12chd Ban Co Tay

Chúc mừng người chơi Gemini đã tìm thấy vật phẩm ở phố Neuven!

Tiếng vị Quản Trò bất ngờ vang lên giữa thành phố, thu hút sự chú ý của tất cả các người chơi.

[...]

Cùng lúc đó bên phía của Taurus và Sagittarius cũng tìm thấy một chiếc hộp gỗ.

Sagittarius hỏi: "Có nên mở nó ra không?"

Taurus: "Tất nhiên là phải mở rồi!"

Thế là cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa tay mở chiếc hộp gỗ. Dù mạnh miệng là thế nhưng bản thân cô vẫn không tránh khỏi sự căng thẳng. Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn mỗi tiếng thở của hai cô gái. Và rồi...

Cạch - Nắp chiếc hộp mở ra, để lộ bên trong là một cuộn giấy nhỏ. Đây hẳn là manh mối mà Quản Trò đã nhắc tới. Thấy vậy Taurus mới thở hắt ra một hơi như vừa trút được gánh nặng.

Bên trong tờ giấy là một bức tranh được vẽ nghuệch ngoạc với nhiều thứ có màu sắc hỗn tạp khác nhau. Nào là gấu bông, búp bê, khối gỗ rồi vô vàn những thứ đồ linh tinh khác.

Taurus: "Cái này...nghĩa là sao? Trông cứ như bức tranh vẽ đại của một đứa nhóc lên ba vậy..."

Sagittarius: "Tất cả những thứ được vẽ...đều là đồ chơi của trẻ con. Rất có thể chúng ta phải tới một nơi có mấy món đồ tương tự vậy."

"Là tiệm bán đồ chơi hả?"

"Không đâu. Ở đây còn có cả xích đu, đu quay ngựa gỗ, kẹo bông gòn, bắp rang bơ,...nên không thể là một nơi có diện tích và quy mô nhỏ như vậy được. Khả năng cao sẽ là...công viên giải trí?" Sagittarius chống cằm, chầm chậm phân tích manh mối mà tờ giấy để lại.

Taurus cầm điện thoại vuốt vuốt vài cái, song nói: "Nếu là vậy thì ở gần đây cũng có một cái đó, công viên giải trí Dreamcatcher, nhưng bây giờ đã tạm dừng hoạt động rồi..."

"Cứ tới đó thử xem sao!"

Vậy là Sagittarius cùng Taurus tức tốc chạy đến đó. Nơi này cách chỗ họ đang đứng cũng chỉ tầm một kilomet, rất nhanh cả hai đã có mặt tại đích đến.

Có lẽ do công viên này đã đóng cửa một thời gian nên không khí ở đây có chút u ám và đáng sợ. Cái bảng đề chữ "Công Viên Giải Trí Dreamcatcher" được làm bằng thép với mấy cái bóng đèn nhỏ được đính xung quanh sớm đã bị tróc sơn và rỉ sét, mấy khu trò chơi bên trong cũng bám đầy bụi bẩn, còn một số khác thì bị phủ bạt che đi. Cảm giác công viên vẫn còn đó nhưng lại không còn nghe tiếng nhạc sôi động hay tiếng của mấy đứa trẻ con đùa giỡn, vòi vĩnh phụ huynh mua kẹo bông, chơi trò chơi nữa, ánh đèn vàng đáng lẽ phải tràn ngập nơi đây cũng đã không còn. Khung cảnh vốn dĩ quen thuộc này lại trở nên xa lạ, kì dị tới bất thường. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt khiến hai cô nàng không khỏi rùng mình.

Taurus gan dạ đi trước, Sagittarius cũng sải bước theo sau, cả hai vừa đi vừa lẳng lặng quan sát. Chỉ sau vài phút đã có thứ thu hút tầm mắt của Sagittarius.

Đó là một gian hàng trò chơi nằm dọc đường đi. Quy mô của nó không quá lớn, sạp chỉ rộng tầm hai sải tay của người trưởng thành. Đằng trước gian hàng để một cái bảng lớn, dù đã bám đầy bụi nhưng có thể thấy chữ trên đó được in rất nổi bật "Bắn Súng Trúng Thưởng".

Đúng như cái tên của mình, trò chơi được bày trí ở đây là 'bắn súng'. Gian hàng này được thiết kế khá đơn sơ, phía trước có một cái bàn cao ngang bụng, bên trên đặt sẵn mấy khẩu súng giả với đạn là cao su, đằng sau là kệ hàng có treo lủng lẳng mấy món đồ chơi đủ loại. Nếu bắn rớt được món nào, phần thưởng chính là món đó. Và theo luật chơi cùng được ghi trên tấm bảng kia, mỗi người chơi sẽ có năm phát bắn.

Như có linh tính mách bảo, Sagittarius mới đảo mắt qua một lượt các món đồ chơi trên kệ. Đúng như dự cảm, có một chiếc hộp gỗ nho nhỏ đang được treo chễm chệ trên đó.

"May thật, lấy cái hộp gỗ và chuồn thôi!"

Taurus nhanh nhảu xắn tay áo, trèo vào trong gian hàng nọ để lấy chiếc hộp. Thế mà quái lạ là dù khoảng cách không quá xa nhưng tay cô có với cách mấy cũng không thể chạm tới nó. Cảm giác càng rướn người lên, hộp gỗ lại càng cao hơn một chút.

Cả Taurus và Sagittarius đều nhận thấy điều bất thường.

"Sagittarius à, bây giờ làm sao đây?"

Sagittarius không nói gì, chỉ ra hiệu cho Taurus tránh qua một bên. Cô nhấc một cây súng ở đó lên - có vẻ đã được nạp đạn sẵn rồi đưa ngang tầm mắt, chuẩn bị ngắm bắn.

"Ê, không lẽ cậu định...!?"

"Gian hàng này muốn chúng ta làm theo đúng luật của nó."

Trước đây Sagittarius đã nhiều lần theo bố mình đến trường tập bắn. Phải nói, cô trông chân yếu tay mềm nhưng lại khá có khiếu với bộ môn này, có thể được xem là tay 'thiện xạ' bắn mười phát thì hết chín phát đã trúng hồng tâm. Vì vậy một trò chơi cỏn con chắc chắn không phải là vấn đề với cô.

Sagittarius tự tin, nheo mắt nhắm sợi dây treo chiếc hộp thật kĩ...

Bằng - Tiếng súng vang đánh động cả một vùng trời, bầy chim đậu trên mấy cành cây gần đó bị dọa sợ mà bay đi tán loạn. Hồn vía Taurus cũng bay theo. Cô nàng đứng chết chân tại chỗ, trố mắt nhìn về phía Sagittarius. Chính Sagittarius cũng cảm thấy bất ngờ, cô cứ nghĩ bên trong là đạn giả!? Nhưng nhìn kĩ lại, cả súng lẫn đạn hình như đều là hàng thật...

Mất một lúc Taurus mới có thể định thần sau phát súng ban nãy. Song, cô vừa cúi xuống nhặt chiếc hộp vừa làm giọng điệu trách móc: "Vừa rồi cậu làm mình sợ chết khiếp đó!"

"Thành thật xin lỗi, tớ không nghĩ đây lại là 'hàng thật'. Lúc đó cũng cảm thấy rất shock..."

"Được rồi, được rồi. Bỏ qua chuyện đó đi, cùng mở cái hộp này ra thôi!" Taurus nói xong thì liền đưa tay mở cái hộp gỗ. Nhưng khác với lần trước, lần này động tác của cô rất dứt khoác.

Bên trong quả thật có vật phẩm - là một chiếc xe đồ chơi được thiết kế rất tinh xảo. Nó là một chiếc xe hơi kiểu Âu có màu đen bóng trông vô cùng bắt mắt, nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay. Đây là vật phẩm cần tìm của Sagittarius.

⫸Chúc mừng người chơi Sagittarius đã tìm thấy vật phẩm ở công viên giải trí Dreamcatcher!⫷

Taurus thấy đồ chơi bé bé xinh xinh lại được làm tỉ mỉ như vậy thì tỏ ra thích thú vô cùng, cứ không ngừng tấm tắc khen mãi. Ngược lại, Sagittarius lại cảm thấy có chút khó chịu. Trần đời, thứ cô ghét nhất chính là mấy chiếc xe hơi thế này.

Sagittarius lên tiếng hỏi: "Vật phẩm cần tìm của cậu là gì vậy?"

Taurus nghe thì cũng di dời sự chú ý khỏi món đồ chơi vừa kiếm được, cô thản nhiên đáp: "À, là một khẩu súng."

"Có khi nào... Cậu nhìn thử bên trong gian hàng xem, có tìm thấy hộp gỗ nào nữa không."

Dù chẳng hiểu tại sao nhưng Taurus khi nghe bạn mình nói thế thì liền lom khom tìm kiếm một lượt. Điều đáng ngạc nhiên là thật sự vẫn còn một hộp gỗ ở đây. Nó nằm trong một cái thùng chứa lỉnh kỉnh mớ đồ chơi khác dưới gầm bàn. Cái này chồng lên cái kia, cái kia lại đè lên cái nọ nên ban đầu Taurus đã không để ý thấy.

Cô dùng hết sức mình lôi nó đó đặt lên trên mặt bàn. Đó là một cái hộp có hình chữ nhật không quá lớn, lúc va chạm với bề mặt gỗ lại tạo nên tiếng động không hề nhỏ. Chứng tỏ nếu có vật phẩm bên trong thì thứ này sẽ chỉ dài tầm hai gang tay và có khối lượng khá nặng.

Vậy là họ đã tìm thấy tổng cộng ba chiếc hộp.

Lần này, Sagittarius sẽ là người mở. Dù sao cũng không thể để Taurus "tiên phong" mãi được.

Cạch -

[...]

Có hai người, một nam thanh niên trẻ tuổi cùng một người phụ nữ xinh đẹp đang vừa đi, vừa thảo luận với nhau.

Libra: "Được rồi, bây giờ chúng ta phải đi đâu để tìm vật phẩm đây? Không thể cứ đi lòng vòng mãi như này được."

Virgo: "Hmm... Bệnh viện tư nhân. Tôi nghĩ vật phẩm của tôi đang ở đấy."

Libra: "Bệnh viện tư nhân ở đây tôi thấy ít nhất cũng hai ba cái, không thể check hết từng cái được."

Cô nghe nói thế thì chỉ thản nhiên đáp: "Đúng là bệnh viện tư nhân đang hoạt động thì có đến hai ba cái, nhưng cái đã bị bỏ hoang thì chỉ có một thôi, nằm cuối con đường này."

"À, tôi hiểu rồi! Có vẻ người dân ở đây hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của trò chơi này, vậy nên các địa điểm đặt vật phẩm thật chắc chắn phải là những nơi ít người hoặc không còn hoạt động nữa."

"Cũng thông minh đấy, nhóc." Virgo thấy Libra rất nhanh đã hiểu ý cô như vậy thì lòng có chút vui vẻ. Vốn dĩ những kẻ có đầu óc lanh lợi luôn là đối tượng nghiên cứu mà cô ưa thích.

"Haha, cảm ơn cô đã khen. Thật tốt khi chung đội với một người như cô." Libra sởi lởi đáp.

"Tốt nhất cậu nên cảm thấy mình xui xẻo mới phải, bởi vì cậu sẽ bị tôi nhìn thấu đó." Virgo đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt Libra. Xong cô lại chầm chậm nói:

"Nhìn cậu có thể đoán chắc chỉ đang học đại học, hơn hết có thể còn là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết. Cậu lớn lên trong những lời tán thưởng và thành tích khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng áp lực và kì vọng đặt lên cậu cũng không hề nhỏ. Vậy nên khi nãy dù cậu cười nói, tỏ ra rất vui vẻ với lời khen của tôi nhưng thật lòng cậu lại cảm thấy vô cùng chán ghét nó. Bởi vì đối với cậu, lời khen sẽ đi kèm với gánh nặng. Tôi nói đúng chứ?"

Libra nghe xong thì đôi mắt mở to, vừa bất ngờ về người phụ nữ này lại vừa cảm giác có dòng điện chạy dọc sống lưng, da gà da vịt cậu đều nổi lên hết. Bây giờ thì cậu thấy mình quả là xui xẻo khi bặt cặp trúng người này rồi. Libra chỉ biết cười khổ, buông ra một câu: "Thật sự, chẳng sai câu nào."

Bình thường nếu có người ngoài nói như vậy với cậu, tất nhiên cậu sẽ phủ nhận. Nhưng thiết nghĩ đây là trò chơi sống còn, cậu cũng không cần thiết phải giấu giếm mấy chuyện này. Nhất là trước mặt người phụ nữ này, dường như không thể nói dối được.

Bỏ qua cảm giác chột dạ vì bị người khác nhìn trúng tim đen, trong cậu xuất hiện sự tò mò to lớn, cậu hỏi: "Làm sao cô đoán được những điều này?"

"Chỉ là kinh nghiệm của một người làm nghề tâm lý lâu năm thôi."

"Được rồi, đụng tới vấn đề nghề nghiệp của cô rồi nhỉ? Tôi bắt đầu cảm thấy sợ cô rồi đó."

Chúc mừng người chơi Taurus đã tìm thấy vật phẩm ở công viên giải trí Dreamcatcher!

Thông báo từ Quản Trò vang lên, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Cũng vừa lúc đó, họ đã đứng trước bệnh viện tư nhân "Bright Light".

"Coi bộ lại có thêm người hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên thôi."

Virgo nói xong thì đi thẳng một mạch vào trong tòa bệnh viện hoang tàn mà chẳng hề kiêng nể. Libra thấy thế thì cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Đã đến lúc họ phải đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm rồi.

Không biết đã bị bỏ hoang từ bao giờ nhưng bệnh viện Bright Light trông đã vô cùng xuống cấp. Nơi này sụp xệ tới mức Libra cảm giác nó có thể sập xuống đè chết cả hai bất cứ khi nào. Không khí cũng cực kì âm u và quỷ dị, điều hòa không hề được bật nhưng từng đợt khí lạnh cứ phả vào sóng lưng làm Libra không khỏi rùng mình. Cơ sở vật chất tuy vẫn còn khá đầy đủ nhưng đa số đều bị hỏng hóc, không còn sử dụng được nữa. Bởi vì đã ngừng hoạt động nên tất nhiên nguồn điện ở đây cũng chẳng có, toàn bộ không gian đều bị bao trùm bởi bóng tối. Có lẽ nguồn sáng duy nhất là ánh đèn flash từ điện thoại của cả hai.

"À, nhân tiện thì vật phẩm mà cậu cần tìm là gì vậy?" Virgo lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng.

"Là một bức ảnh." Libra thẳng thắn đáp.

"Ồ? Thú vị đấy. Tôi nghĩ địa điểm tiếp theo chúng ta cần đến sẽ là tiệm chụp hình." Virgo rất nhanh đã nhắm được đích đến kế tiếp.

Xong, cô dừng một chút rồi lại bảo:

"Nhưng hiện tại, tìm cho tôi chỗ nào cậu cảm thấy khả nghi nhất, nơi mà có thể làm mấy điều mờ ám ấy. Hiểu chưa?"

Libra nghe thế thì cũng hiểu đại khái tình hình, có vẻ món đồ Virgo cần tìm không phải là thứ tốt đẹp mấy? Thế là cậu cũng vâng vâng dạ dạ, loay hoay tìm kiếm xung quanh theo lời cô.

"Tôi thấy rồi! Virgo!" Libra hét lớn, âm thanh vang vọng trong sảnh bệnh viện.

Cậu vừa tìm được nơi đúng y phóc lời cô yêu cầu. Nơi này bề ngoài cũng không có gì mấy khác thường, chỉ là một căn phòng phẫu thuật khẩn cấp. Tuy nhiên để ý thì sẽ tìm được vài chỗ khác lạ.

Đầu tiên, nó nằm ở nơi rất khuất, trong một ngách tường, hoàn toàn không thuộc khu vực phòng mổ. Thứ hai, các cửa phòng phẫu thuật khác đều là cửa tự động nhưng cái này lại có khóa, còn được khóa rất kĩ.

Libra không chần chờ thêm, quyết định tung một cước. Bởi vì cái khóa xích đã rất cũ kỉ nên một đứa ít hoạt động thể thao như cậu cũng có thể phá khóa dễ dàng.

Mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Virgo đâu, cậu đành vào trong trước.

Vừa bước qua khỏi cửa, đập vào mắt Libra là một cảnh tượng kinh hoàng. Giữa gian phòng là 'chiếc giường' được làm bằng thiếc, lớn hơn người cậu gấp năm lần, bên trên có bốn dây đai cao su được cố định sẵn ở bốn góc. Phía hai bên tường là một dãy kệ lớn có nhiều ngăn, được thiết kế cao chạm trần, quy mô vô cùng đồ sộ.

Libra từ từ tiến gần đến kệ tủ, quan sát thấy ở trong có vài cái lọ bám đầy bụi bẩn, một số còn nguyên, một số thì đã bị đập vỡ thành mấy mảnh. Dù biết không nên nhưng cậu vẫn đánh liều, phủi bụi một trong số những lọ nguyên vẹn ở đó để xem rõ bên trong chứa gì.

Xoảng - Cái lọ trên tay Libra rơi xuống, vỡ tan tành.

"Libra, có chuyện gì vậy!?"

Vừa nghe tiếng động lớn Virgo đã lập tức chạy vào. Kết quả là thấy cảnh tượng Libra đang ngồi bệt dưới đất ôm đầu, gương mặt thất thần trắng bệt. Kế bên là mấy mảnh thủy tinh vụn vỡ đang nằm xen lẫn với thứ chất lỏng kì lạ màu tím. Hẳn tiếng động vừa rồi là do nó gây ra.

Cô tới bên lay lay người cậu, liên tục nói: "Libra cậu có sao không? Cậu ổn không? Mau điều chỉnh lại hơi thở, hít sâu rồi từ từ thở ra! Bình tĩnh lại!"

Dưới sự trấn tĩnh tận tình của Virgo, cậu cuối cùng cũng cảm thấy ổn hơn chút. Ít nhất, cậu đã lấy lại được sự bình tĩnh. Tuy nhiên trải nghiệm vừa rồi thật khó lòng mà quên được...

"Vừa rời mắt khỏi cậu một xíu đã có chuyện rồi... Cậu làm sao đấy!?" Thấy đối phương đã trong tình trạng 'an toàn' Virgo mới giở giọng trách móc. Thật sự mấy tên oắt con như này rất phiền phức, lúc nào cũng muốn treo tim cô trên đầu ngọn cây. Đúng là đối tượng nghiên cứu vẫn nên là nữ giới thì hơn!

"Tôi xin lỗi, vốn dĩ chỉ định mày mò nơi này tí trong lúc đợi cô đến... Ai ngờ lại làm ra đống hỗn độn này..." Libra nghe cô trách mới gãi gãi đầu cười trừ, miệng thì xin lỗi nhưng bộ dạng lại có vẻ rất vui.

Không lẽ tên này bị máu M à???

Cậu đang cười cười nói nói tự nhiên lại nghiêm giọng, bầu không khí cũng chùng xuống vài phần: "Nhưng mà...vừa rồi xảy ra chuyện rất kì lạ, nhất định mấy cái lọ ở đây có vấn đề."

Virgo không nhìn cậu, chỉ chăm chăm vào thứ chất lỏng dưới sàn. Cô hỏi: "Sao, cậu đã 'trải nghiệm' điều gì?"

Libra: "Khi tôi vừa cầm cái lọ này lên xem thử thì liền bị chóng mặt, hoa mắt. Đầu tôi ong lên rất khó chịu, cảm giác có rất nhiều giọng nói thì thầm bên tai. Hơn nữa...đều là giọng nói tôi rất quen thuộc... Sau đó thì tôi ngã xuống, và phần sau thì như cô đã chứng kiến."

Virgo nghe xong thì chưa vội nói gì. Cô chỉ di dời tầm mắt của mình, từ mớ lộn xộn dưới sàn lên mấy cái lọ được trưng trong kệ tủ. Ngẫm nghĩ một lúc, cô đưa ra lập luận:

"Mớ này khả năng cao là thuốc có tác dụng thôi miên, gây ra ảo giác, kích thích thần kinh và tinh thần. Theo nhiều cách khác nhau, có thể ảnh hưởng qua thị giác, khứa giác, vị giác và xúc giác."

Cô quay người đi đến chiếc giường ở giữa phòng rồi lại tiếp tục nói: "Cộng thêm các vật dụng y tế còn sót lại ở đây... Rất có thể chỗ này là phòng nghiên cứu của một hoặc nhiều tên bác sĩ bệnh hoạn nào đó..."

Điều này đúng thật là điên rồ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com