12. [EDIT - OG]🐇 [XUYÊN THƯ] Vai ác quốc sư xinh đẹp như hoa
🐇Chương 50: Cung yến (2)
Thẩm Chiết Chi nắm lấy tay áo Quý Cảnh Chi, rồi lắc đầu nói: "Ta đổi ý rồi, ta muốn đi."Cơn đau âm ỉ truyền từ lòng bàn tay vẫn đang nhắc nhở y về chuyện mình vừa làm. Những vết thương đó tuyệt đối không thể để y sư nhìn thấy.Nha hoàn đứng bên cạnh liếc mắt — người này nói đổi ý mà lại vô cùng hợp lý, không một chút áy náy.Quý Cảnh Chi hỏi: "Cung yến khá nhàm chán, đồ ăn cũng khó nuốt, ngươi chịu được không?"Vì lý do an toàn, nếu Thẩm Chiết Chi đã theo hắn vào cung thì chắc chắn chỉ có thể đi theo bên cạnh hắn. Mà đi theo hắn, những người khác sẽ không dám đến bắt chuyện. Vài tiếng đồng hồ trong cung, có khi chẳng ai thèm trò chuyện với Thẩm Chiết Chi.Hơn nữa, cung yến cũng chẳng giống như lời đồn đại ngoài dân gian — đầy món ăn quý giá, rượu ngon đầy bàn. Dù nguyên liệu chế biến đều rất cao cấp, nhưng vì nhiều lý do, món ăn thường rất khó nuốt, có thể nói là "đẹp mắt mà không ăn nổi".Hoàng cung thì rộng lớn, đồ ăn dù có làm xong thì từ Ngự Thiện Phòng đến được Ngự Hoa Viên cũng đã nguội ngắt từ lâu. Nhìn thì đẹp đấy, nhưng thực chất không ăn được.Trước đây từng có quan viên lén mang bánh nướng vào cung để ăn lúc dự tiệc, ai ngờ đang lúc hành lễ thì bánh rơi ra, bị người ta cười chê cả buổi.Hôm nay thấy bảng cáo thị trên phố, lại nghĩ đến trong cung phức tạp hiểm sâu, thật ra hắn lo Thẩm Chiết Chi vào cung sẽ sợ rồi không muốn theo hắn nữa.Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Chịu được."Y đã từng tham gia biết bao nhiêu cung yến trong mười năm qua, lần nào cũng chỉ có một mình ngồi ở vị trí cao, đã quen với những món cơm thừa canh cặn trong yến tiệc, quen với cảm giác một mình.Chỉ là trước kia, dù buồn tẻ, nhưng vẫn không đến nỗi trống vắng — vì lúc đó luôn có người để ý từng hành động của y.Thậm chí y ăn món gì, nói chuyện với ai, nói bao lâu... đều bị người ta theo dõi.Y luôn phải cẩn thận từng chút trong hành vi, đối mặt với vô vàn ánh mắt dò xét. Cũng xem như một dạng "trò chơi xã giao nhiều mặt".Một buổi cung yến yên tĩnh, buồn tẻ giờ đây lại là điều y mong không được.Chỉ cần có thể che giấu vết thương trên người tạm thời, ngồi trong cung vài giờ cũng không thành vấn đề.Dù sao bây giờ y chỉ là một người bình thường, đến một chức quan nhỏ cũng chưa có, không còn là vị quốc sư mà từng hành động đều bị phóng đại soi mói. Giờ chẳng ai chú ý đến y nữa. Chỉ cần không gây chú ý quá, thì có thể yên ổn dự tiệc.Thẩm Chiết Chi nghĩ thế thì thấy rất hợp lý, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.Nếu Thẩm Chiết Chi đã muốn đi, Quý Cảnh Chi cũng không có lý do gì cản, chỉ dặn: "Tối nay không giống như những lần khác, ngươi phải đi sát bên cạnh ta, đừng để lạc."Thẩm Chiết Chi gật đầu, rồi hỏi: "Lần này vào cung có mang theo Phàm Thập Thất và họ không?"Quý Cảnh Chi gật đầu: "Có mang vài ám vệ."Trong cung có quy định rõ cấm mang ám vệ theo, nhưng những quy định đó chẳng ảnh hưởng gì tới Quý Cảnh Chi. Đối với hắn, chẳng cần bận tâm.Một lý do nữa là vì những ám vệ mà hắn mang vào cung chưa từng bị ai phát hiện.So với họ, ám vệ trong cung còn có phần kém cỏi.Quý Cảnh Chi nghĩ Thẩm Chiết Chi đang lo về vấn đề an toàn, nên cũng không nói thêm gì, cho qua luôn.Hiện giờ còn sớm để vào cung. Quý Cảnh Chi nghĩ đến việc trong cung chẳng có gì ăn được nên đã cho người trong bếp chuẩn bị bữa tối sớm. Hai người cùng ngồi trong sân ăn một bữa đơn giản, sau đó sai hạ nhân chuẩn bị quần áo.Thường ngày tham gia yến tiệc, hắn hay mặc quan phục. Có lúc thấy phiền thì mặc thường phục, nói chung đều có sẵn đồ để mặc đi cung yến.Chuyện là về Thẩm Chiết Chi, tuy trước khi đến kinh thành Quý Cảnh Chi đã sớm dặn người dưới chuẩn bị quần áo cho Thẩm Chiết Chi, nhưng đến tận hôm nay vẫn chưa xong. Trước nay, Thẩm Chiết Chi toàn mặc lại mấy bộ quần áo do mẫu phi của Quý Cảnh Chi để lại — vốn là đồ dành cho vương phi — được Quý Cảnh Chi chỉnh sửa lớn hơn một chút, ngoài nhìn thì có vẻ phù hợp.Nhưng những bộ đó rõ ràng không thể mặc để đi dự yến tiệc trong cung.Trước đây Quý Cảnh Chi cũng có chuẩn bị sẵn vài bộ y phục khác, nhưng Thẩm Chiết Chi chưa từng mặc qua. Hắn bèn gọi nha hoàn chuyên trách chọn đồ đến để phối cho Thẩm Chiết Chi một bộ tươm tất.Khi thấy Thẩm Chiết Chi được nha hoàn dẫn đi, Quý Cảnh Chi sửa lại tay áo hơi xộc xệch rồi cũng đứng dậy trở về viện của mình.Ở viện của Thẩm Chiết Chi quá lâu, giờ quay lại viện của mình — nơi vốn khiến hắn thấy thư giãn và hứng thú — lại khiến hắn cảm thấy khó chịu thế nào ấy.Sân này chẳng bằng sân bên của Thẩm Chiết Chi trông có sức sống. Hoặc không, nó lại giống như mang theo cảm giác cô đơn, tịch mịch.Quý Cảnh Chi dừng bước, đứng lặng nhìn hòn non bộ với dòng nước chảy trong sân một lúc lâu, rồi không quay đầu lại mà nói: "Ngày mai mua ít cây xanh về trồng thêm."Người quản sự theo sau vội vàng đáp vâng.Lúc này Quý Cảnh Chi mới tiếp tục bước vào phòng.Dù cho Quý Cảnh Chi có cố gắng đơn giản hóa việc mặc đồ đến đâu, nhưng quan phục vẫn là quan phục, nhiều lớp chồng lên nhau, mặc vào mất khá nhiều thời gian.Sau khi mặc xong, Quý Cảnh Chi cho người mở cửa sổ, phát hiện trời đã về chiều. Ánh nắng cam hồng rọi khắp nơi, nhuộm cả mái ngói đen tường đá xa xa thành một màu đỏ rực, mang theo hương vị cổ kính và xa xăm, đẹp đến chói mắt.Trời đã không còn sớm.Quý Cảnh Chi nghiêng đầu hỏi: "Chiết Chi đâu?"Chừng đó thời gian trôi qua, lẽ ra Thẩm Chiết Chi cũng phải chuẩn bị xong rồi.Một nha hoàn đứng bên cạnh đáp: "Nô tỳ vừa thấy nha hoàn ở viện bên kia đều đã ra ngoài, tiên sinh lúc ấy cũng chuẩn bị xong rồi, có lẽ đã ra phủ trước rồi ạ."Nói cách khác, Thẩm Chiết Chi không đợi Quý Cảnh Chi, mà tự mình đi trước.Trên mặt Quý Cảnh Chi không hề lộ ra vẻ tức giận, trái lại lại thở dài một cách kỳ lạ: "Đi thôi."Đi xem xem Thẩm Chiết Chi đã "bỏ lại" hắn đi trước như thế nào.Quý Cảnh Chi cùng một đoàn nha hoàn và thị vệ tiến đến trước cổng phủ, nhìn quanh thì chỉ thấy vài thị vệ và nha hoàn đang đứng, nét mặt ai nấy có vẻ là lạ.Quý Cảnh Chi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Chiết Chi đâu.Hắn vén rèm chiếc xe ngựa đang đỗ ở trước phủ, bên trong trống không, ngay cả một vạt áo cũng không thấy.Quý Cảnh Chi cau mày, hỏi thị vệ đang đứng gần bên cạnh: "Chiết Chi đâu?"Thị vệ cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Y...""Ở đây này."Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ không xa, Quý Cảnh Chi quay đầu lại thì thấy Thẩm Chiết Chi đang ló đầu ra từ một nhánh cây gần cổng phủ.Một cơn gió lạnh cuốn theo vài chiếc lá vàng, thổi bay qua đường đá xanh. Quý Cảnh Chi thấy Thẩm Chiết Chi tháo chiếc mặt nạ đen đang đeo trên mặt xuống, nở nụ cười với hắn.Ánh tà dương rọi ngang gương mặt Thẩm Chiết Chi, phủ lên đó một lớp ánh sáng ấm áp.Nhìn thấy Thẩm Chiết Chi mặc một bộ đồ đen kín đáo, tay còn cầm mặt nạ, Quý Cảnh Chi thoáng sững sờ.Thị vệ xung quanh không dám nhìn thẳng, nha hoàn thì vội dời mắt đi.Đặc biệt là mấy nha hoàn trước đó còn hào hứng chuẩn bị trang điểm cho "mỹ nhân", giờ thì đến nhìn cũng không đành lòng. Không chỉ vì trang sức họ chuẩn bị hoàn toàn không được dùng đến, mà ngay cả tủ quần áo đầy đồ đẹp Thẩm Chiết Chi cũng không thèm liếc qua. Y chỉ tìm quản sự mượn tạm một bộ đồ dành riêng cho ám vệ và một chiếc mặt nạ rồi thay vào nhanh chóng.Mấy người chưa kịp cản thì y đã "bang" một tiếng đóng cửa thay đồ, nhanh chóng mặc xong trang phục ám vệ.Thậm chí còn đeo mặt nạ che kín cả khuôn mặt.Nam trầm mặc, nữ rơi nước mắt.Quý Cảnh Chi thấy Thẩm Chiết Chi đang chui từ trên cây xuống, trong lòng thót một cái, vội chạy lại dưới gốc cây, giơ tay ra đỡ."Xuống nhanh đi... à không, xuống từ từ thôi, ta đỡ ngươi, coi chừng ngã."Nhưng Thẩm Chiết Chi không chịu xuống theo lời hắn. Ngược lại còn đeo mặt nạ trở lại, rồi chỉ về nhánh cây bên cạnh, nói: "Có Phàm Thập Thất ở đây, sẽ không sao đâu.""...Chủ thượng." Phàm Thập Thất đầu còn dính lá cây, ló ra từ đám tán cây cạnh Thẩm Chiết Chi, hơi ngượng ngùng gọi một tiếng Quý Cảnh Chi.Trước đó hắn ta cũng đã cố gắng ngăn cản Thẩm Chiết Chi, nhưng quả thực... không ngăn nổi, đành phải từ bỏ.Chủ yếu là hắn ta thấy cách Thẩm Chiết Chi múa thử mấy đường đao quá thuần thục, theo phản xạ mà rùng mình, không dám nói thêm lời nào.Hắn ta cầm đao bao năm nhưng cũng không dám liều lĩnh như Thẩm Chiết Chi, đao vung lên loang loáng trong không trung, ánh sáng lóe lên khiến người ta hoảng hốt.Thế là Phàm Thập Thất chọn cách im lặng, thậm chí còn cổ vũ Thẩm Chiết Chi thêm khí thế, cùng hắn ta đối mặt Quý Cảnh Chi.Phàm Thập Thất cảm nhận rõ ánh mắt âm thầm từ Quý Cảnh Chi quét đến.Quý Cảnh Chi đau đầu nhìn hai người đang chui từ trên cây xuống, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trước đó Thẩm Chiết Chi lại hỏi hắn có mang ám vệ theo không.Thì ra y đã sớm tính toán như vậy.Quý Cảnh Chi giơ tay ra đỡ Thẩm Chiết Chi xuống, sợ y ngã nhưng Thẩm Chiết Chi chẳng những không xuống mà còn lay động mấy cái, khiến nhánh cây rung lên, người nhìn mà lo lắng đứng tim."Không sao đâu, Phàm Thập Thất nói sẽ chú ý hơn." Thẩm Chiết Chi đã suy tính kỹ mới quyết định giả làm ám vệ trà trộn vào đám người của vương phủ.Nếu đi theo Quý Cảnh Chi thì y khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhìn chằm chằm đánh giá, cũng sẽ gây thêm phiền phức cho Quý Cảnh Chi. Chi bằng giả làm ám vệ, vừa có thể ẩn mình quan sát yến tiệc trong bóng tối, lại không phải đối mặt với các màn dò xét, càng không gây thêm phiền phức — một mũi tên trúng ba đích....Phàm Thập Thất sẽ "chú ý hơn"?Phàm Thập Thất nhìn Thẩm Chiết Chi, biểu cảm sau lớp mặt nạ thật sự không thể nói nên lời.Quý Cảnh Chi nhìn Phàm Thập Thất, ánh mắt khẽ nheo lại.Cuối cùng Phàm Thập Thất đành phải rưng rưng gật đầu.Quý Cảnh Chi thở dài, cuối cùng cũng đồng ý.Dù sao có Phàm Thập Thất theo sát bên cạnh, hắn cũng yên tâm phần nào. Hơn nữa, trên đường bây giờ toàn là tranh vẽ truy nã Thẩm Chiết Chi, nếu để y xuất hiện lộ liễu trong cung yến thì chưa biết chừng Quý Hành Trì lại nảy sinh nghi ngờ gì khác.Hôm nay quả thật hắn đã thở dài không biết bao nhiêu lần.Quý Cảnh Chi ngồi một mình trong xe ngựa trống trải.Ngày thường trong xe luôn có hai người, giờ đột nhiên chỉ còn lại một mình khiến không gian như rộng ra, càng thêm cô đơn.Thẩm Chiết Chi cùng Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát đi phía sau xe ngựa, bước nhanh trên các mái ngói nhà.Cũng đúng lúc, hôm nay Quý Cảnh Chi chỉ cử Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát theo cùng vào cung dự yến.Cả hai đều hiểu rõ phần nào về thân thủ của Thẩm Chiết Chi nên y cũng không cần che giấu gì, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn lướt qua các mái nhà như một làn gió.Xe ngựa của Quý Cảnh Chi di chuyển không nhanh, y cũng không vội vàng, thậm chí còn có vẻ thong thả.Gió đêm thổi lướt qua mái tóc, khiến dải lụa đen buộc sau đầu tung bay về phía sau. Thẩm Chiết Chi đang lướt đi giữa không trung, vạt áo theo gió tung bay phần phật, như thể cả người đang hóa thành một làn gió nhẹ xuyên qua bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com