TruyenHHH.com

12. [EDIT - OG]🐇 [XUYÊN THƯ] Vai ác quốc sư xinh đẹp như hoa

🐇Chương 33: Vẽ mỹ nhân

ThThanhHinVng

Qua khỏi cánh cổng này, y sẽ không còn là quốc sư của nước Tống nữa.

Từng liều mạng chiến đấu ở biên cương, đổ máu để giữ vững thành trì; từng tốn bao công sức để xây dựng và phát triển Tống quốc, những năm tháng đã qua cùng những vị đại thần kề vai sát cánh... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ.

Hai bàn tay trắng, không vướng bận điều gì, giờ đây y hoàn toàn đơn độc.

"Chiết Chi, phía trước có bậc thang, cẩn thận một chút."

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, Thẩm Chiết Chi nghiêng đầu, bất ngờ ngã vào một vòng tay rộng rãi và ấm áp.

Y thoáng sững người, không lập tức rút ra.

Người ôm lấy Thẩm Chiết Chi là Quý Cảnh Chi cũng thấy hơi lo lắng.

Hắn biết bản thân có chút đường đột.

Nhưng khi vừa quay đầu lại thấy nét mặt của Thẩm Chiết Chi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy mình nên ôm lấy người này.

Bình thường Thẩm Chiết Chi vốn rất ít biểu lộ cảm xúc, lần này cũng không có gì khác biệt nhiều, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Quý Cảnh Chi lại cảm thấy trên người Thẩm Chiết Chi như phủ một lớp sương mù mơ hồ, cô đơn và mịt mờ.

Như thể một ngọn cỏ không rễ, không biết mình là ai, không biết nên đi đâu, chỉ có thể bị gió bắc cuốn đi, lăn lộn nơi bụi đất.

Chỉ một cái liếc nhìn ấy, hắn cảm thấy mình cần phải ôm lấy Thẩm Chiết Chi.

Thấy Thẩm Chiết Chi không phản kháng cũng không đáp lại, Quý Cảnh Chi cúi đầu hỏi nhẹ: "Chẳng lẽ là vì luyến tiếc sao?"

Hắn nghĩ Thẩm Chiết Chi không nỡ rời bỏ nơi đã sống mười mấy năm.

Thẩm Chiết Chi lắc đầu.

Từ góc độ của Quý Cảnh Chi, chỉ nhìn thấy những sợi tóc trên đỉnh đầu y khẽ bay trong gió.

Thẩm Chiết Chi được Quý Cảnh Chi ôm trong lòng, hai tay lại buông thõng xuống.

Cảm nhận được hơi ấm lướt qua trên mặt, Thẩm Chiết Chi đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ khép lại, nhưng chỉ bắt được một luồng gió mát lạnh, lướt qua trong chớp mắt.

Chỉ là trong chớp mắt.

Thẩm Chiết Chi nâng tay lên rồi lại buông xuống.

Gió lạnh ào qua, mang theo âm thanh từ nơi xa vọng lại.

"... Ngươi hỏi ta vì sao phải treo lụa trắng?"

"Quốc sư đã gìn giữ giang sơn Tống quốc hơn mười năm, dốc lòng vì dân, xứng đáng để thế nhân tưởng nhớ. Nay người đã khuất, Hoàng thượng hạ lệnh lấy lễ nghĩa tử vì nước mà đưa tiễn."

Cả nước phủ lụa trắng, lụa trắng tung bay khắp nơi, những ngày cầu phúc vang vọng không dứt.

Đây là lễ tiễn biệt long trọng bậc nhất.

Quốc sư đại nhân xứng đáng với điều đó.

Một binh lính giữ thành vốn đang rảnh rỗi, vừa rồi bị Tôn Hậu đến hỏi chuyện, không ngần ngại mà kể lại.

"Thì ra là vậy." Tôn Hậu gật gù ra vẻ hiểu chuyện, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng trước đây chẳng phải nghe nói Quốc sư... kia là kẻ xấu gì đó sao?"

Từ khi đến Tống quốc, Tôn Hậu vẫn luôn đi khắp nơi hóng chuyện, tìm những thị vệ từng ở cùng Quý Cảnh Chi để hỏi thăm không ít điều.

Trong số đó, chuyện về Quốc sư là hấp dẫn nhất.

Ai mà chẳng thích nghe những câu chuyện chính nghĩa đánh bại kẻ ác chứ.

Tương truyền Quốc sư Tống quốc tàn độc, âm hiểm và gian xảo, giết người như ngóe. Nay đã chết, ai nấy đều cho là một niềm vui.

Vừa nhắc đến chuyện này, binh lính bỗng nổi giận như bị giẫm phải đuôi, cả người bừng bừng tức giận: "Đó là bịa đặt!"

Tôn Hậu bị dọa cho đứng hình, không biết nên nói gì, chỉ còn biết ngơ ngác gật đầu: "À à, thì ra là vậy."

"Mấy năm trước, chúng ta bị cường đạo vây khốn, các quan lớn nhỏ đều không ai dám đến cứu, chỉ có Quốc sư mang binh lính vượt biên giới tới giải vây cho huynh đệ chúng ta, chiến đấu dũng cảm mà thoát ra. Nếu người như vậy mà là gian thần, thì thiên hạ này chẳng còn ai là người tốt nữa."

Nghe những lời ấy, những người ban đầu còn đứng nhìn lén về phía Quý Cảnh Chi cũng im lặng, chỉnh tề đứng nghe như thể đang ăn món dưa rất đặc biệt.

Tôn Hậu nghe xong, lại gật đầu: "À à, thì ra là vậy."

Lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin được.

Cảm giác vui sướng vì nghĩ vai ác bị đánh bại lập tức tan biến, trong lòng Tôn Hậu trào lên cảm giác hụt hẫng, cả người như mất tinh thần.

Vì quốc gia mà cống hiến, vì thiên hạ mà đấu tranh, vậy mà cuối cùng lại lặng lẽ rời đi trong thời điểm hưng thịnh nhất.

Cảm xúc dâng trào quá mạnh, Tôn Hậu rơi vào tâm trạng u ám.

Thấy Tôn Hậu không còn hứng thú, binh lính giữ thành cũng không muốn tiếp tục kể chuyện như một trò đùa, đành im lặng quay lại vị trí canh gác của mình.

Tôn Hậu cũng bị một vị thái giám kéo đi về phía trước.

Quý Cảnh Chi dìu Thẩm Chiết Chi bước qua đường biên giới.

Chỉ là một bước nhẹ nhàng, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Mặt đất sau lưng và phía trước đều vẫn cứng như nhau, không có gì khác biệt nhiều.

Thế nhưng Thẩm Chiết Chi lại cảm thấy tim mình đập thình thịch dữ dội, bất ngờ quay đầu lại, một cơn gió lạnh thổi tới từ phía trước, lạnh lẽo mà mạnh mẽ.

Đồng tử của Quý Cảnh Chi khẽ co lại.

Gió thổi khiến mái tóc đen của Thẩm Chiết Chi tung bay, tay áo phấp phới, vạt áo cũng tung lên theo gió, cả người như một vị tiên giáng trần, ngay sau đó lại như muốn hóa thành gió bay đi mất.

Cảm giác lạ lẫm nơi ngực khiến Quý Cảnh Chi vô thức siết tay chặt lại, xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay nhắc nhở hắn rằng mình vẫn đang nắm lấy Thẩm Chiết Chi.

Cái siết nhẹ đó của Quý Cảnh Chi cũng khiến Thẩm Chiết Chi lấy lại tinh thần.

Y xoay đầu trở lại, thở ra một hơi dài, gương mặt khẽ giãn ra, thậm chí còn mang theo một chút vui vẻ nhẹ nhàng.

Quý Cảnh Chi hỏi: "Có chuyện gì à?"

Thẩm Chiết Chi lắc đầu, bật cười: "Không có gì đâu."

Y chỉ là cảm thấy, bỗng nhiên mọi thứ như trở nên bình thường trở lại.

Không còn Tống quốc hay Lý Thịnh Phong, y vẫn còn nhiều việc để làm.

Y vẫn còn đang chờ cái hệ thống ngốc nghếch kia quay lại.

Và y cũng đã hứa sẽ đi theo Quý Cảnh Chi làm một tiểu quan văn chuyên lo sắp xếp hành trình.

Thế giới của y không chỉ có Tống quốc và Lý Thịnh Phong.

Dù Thẩm Chiết Chi nói không có gì, nhưng tâm trạng của y rõ ràng đã tốt lên, ai cũng có thể nhận thấy điều đó.

Quý Cảnh Chi tranh thủ lúc tâm trạng y tốt, tiện tay khoác chiếc áo lông chồn lên người y.

Gió rất lạnh, lại thêm hiện giờ đang vào giữa mùa đông, Thẩm Chiết Chi thực sự ăn mặc có hơi phong phanh.

Thẩm Chiết Chi hơi nhíu mày trong một thoáng, sau đó lại giãn ra, cuối cùng cũng không gạt bỏ sự quan tâm của Quý Cảnh Chi.

Quý Cảnh Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Chiết Chi cái gì cũng tốt, chỉ là khi ra ngoài lại không thích mặc nhiều quần áo, như thể mặc nhiều sẽ làm mất tự do vậy, cho dù có bệnh cũng vẫn cố như thế.

Chỉ riêng điểm này thôi là khiến Quý Cảnh Chi và những người từng gần gũi với Thẩm Chiết Chi rất hiểu nhau.

Đám ám vệ theo sau nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của chủ thượng thì vừa thấy mới mẻ lại vừa thấy khó tin, nhưng không khỏi lén lút liếc nhìn rồi cúi đầu thì thầm bàn tán.

Trước đây, bọn họ nào dám làm vậy, đừng nói đến nói chuyện, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Nhưng dạo gần đây đi theo phía sau chủ thượng, thấy người luôn tỏ vẻ ôn nhu như thế, bọn họ cũng dần dần to gan hơn.

Quý Cảnh Chi quay đầu liếc nhìn họ một cái.

Lông mày khẽ nhướng lên, đuôi mắt lạnh lẽo sắc bén, vẫn là dáng vẻ chủ thượng ngày trước.

Cả đám đang líu ríu thì thầm bỗng im bặt như có ai dội nước lạnh.

--------

Vào được lãnh thổ Tề quốc, mọi chuyện trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, cũng không cần quá gấp rút lên đường nữa.

Những kẻ ngấm ngầm làm trò sau lưng khi biết Quý Cảnh Chi đã vào cảnh nội Tề quốc thì đều hiểu đại cuộc đã định, lặng lẽ rút quân, trong triều đình cũng nhanh chóng bắt đầu thu dọn hậu quả.

Vừa đặt chân vào cảnh nội, tin Quý Cảnh Chi trở về thành đã nhanh chóng lan khắp kinh đô.

Trong thành người người nhốn nháo, vội vàng xoay vòng, nhưng Quý Cảnh Chi thì lại thong dong điềm đạm. Trên đường về kinh, nếu gặp nơi danh thắng, hắn vẫn đưa Thẩm Chiết Chi dạo chơi một vòng.

Đợi đến khi hắn chuẩn bị tiến vào kinh thành, bầu không khí khẩn trương trong thành đã tan biến từ lâu.

"Phía trước là cổng thành kinh đô."

Quý Cảnh Chi vén màn xe lên rồi nhớ Thẩm Chiết Chi không nhìn thấy được nên cố nghĩ cách dùng lời miêu tả cổng thành: "Cửa thì màu đỏ, rất lớn..."

Quý Cảnh Chi bối rối đến đỏ mặt.

Hắn thực sự không biết phải miêu tả thế nào cho đúng về cánh cổng thành kia.

Thẩm Chiết Chi không nhịn được, lập tức bật cười.

Môi hơi cong lên, cằm tựa vào thành cửa sổ xe, ngón tay dài mảnh ẩn hiện giữa mái tóc đen dày.

Thẩm Chiết Chi cười rồi, vẻ lúng túng của Quý Cảnh Chi cũng tan biến ngay lập tức, hắn cũng cười theo, tiện tay khoác cho Thẩm Chiết Chi một chiếc áo choàng màu đỏ thắm.

Sau đó thì Thẩm Chiết Chi không còn cười nữa.

"Lát nữa xuống xe, bên ngoài gió lớn, thân thể ngươi chưa hoàn toàn hồi phục, nhớ giữ ấm."

Thẩm Chiết Chi không nói gì, chỉ là ngón tay dài không ngừng nghịch dây lưng buộc trước người, định khẩy nhẹ một cái để mở ra.

Quý Cảnh Chi nhẹ nhàng gạt tay Thẩm Chiết Chi ra, hơi bất đắc dĩ cười nói: "Ngoan nào."

Câu này như thể đang dỗ một đứa trẻ.

Thẩm Chiết Chi nghe hai chữ đó, mày khẽ giật, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác bối rối kỳ lạ, cuối cùng cũng thôi không nghịch dây lưng nữa.

Suốt mười mấy năm có ký ức, chưa từng có ai dám nói chuyện với y như vậy.

Giờ nghe thấy những lời ấy... tự dưng thấy ngượng.

Quý Cảnh Chi thấy Thẩm Chiết Chi bỗng ngoan ngoãn mặc đồ, ánh mắt lóe lên một tia sáng quái lạ.

Trước đây nếu là hắn muốn mặc thêm đồ cho Thẩm Chiết Chi, chắc chắn đối phương sẽ không chịu buông xuôi nhanh như vậy.

Xem ra hắn đã tìm ra cách khiến Thẩm Chiết Chi ngoan ngoãn hơn rồi.

Thẩm Chiết Chi rùng mình, bỗng thấy lành lạnh.

"Ủa —— bên kia đang làm gì vậy?"

Người vẫn cố gắng im lặng suốt đường, Tôn Hậu rốt cuộc không nhịn được, lén vén một góc màn xe lên, nhìn ra ngoài rồi vô thức bật ra một câu.

Bên ngoài là một quán trà, phía trước có một hàng dài, bảng hiệu đều ghi tên nữ nhân, ai nấy đều xinh đẹp. Trong cửa hàng có một nam nhân ăn mặc như thư sinh, cũng rất tuấn tú, tay cầm bút vẽ, liên tục phác họa.

Ngồi phía trước là mã phu, nghe thấy thì đáp: "Hoàng thượng lại sắp tuyển phi, giờ các danh hoa đang được họa thành tranh mỹ nhân, để chọn đưa vào cung."

Mã phu còn nói người đang vẽ tranh rất nổi danh, được gọi là "Thần bút vẽ mỹ nhân", chỉ cần ông ta vẽ ai thì không cần chọn lựa nữa, cứ đưa thẳng cho thánh thượng xem.

"Lại tuyển phi nữa sao?"

Tôn Hậu trừng mắt nhìn, thì thầm: "Mỹ nhân đều đưa hết vào cung rồi, vậy thường ngày ta biết nhìn ai cho đỡ buồn."

Nói xong, nhóc như sực nhớ ra điều gì, lại ngẩng lên nhìn Thẩm Chiết Chi.

May mà còn sót lại một đại mỹ nhân tuyệt sắc như thế, thường ngày chỉ cần liếc nhìn vài lần cũng đủ ấm lòng rồi.

Đúng là chủ thượng có bản lĩnh.

Tôn Hậu cười cười ngu ngơ, kết quả là trượt tay, ngã lăn xuống xe.

Màn xe bị kéo tung lên, khiến người vẽ tranh bên ngoài đang cắm cúi vẽ bị giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Vừa nhìn lập tức sửng sốt như gặp được tiên nhân giữa đời thường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com