12. [EDIT - OG]🐇 [XUYÊN THƯ] Vai ác quốc sư xinh đẹp như hoa
🐇Chương 17: Nếu hắn may mắn và sống lâu
Bị hỏi bất ngờ như vậy, Thẩm Chiết Chi chẳng hề tỏ ra hoảng hốt chút nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: "Ngươi muốn hỏi gì?""Ta hôm nay thấy ngươi đánh đàn." Quý Cảnh Chi cúi đầu nhìn những giọt mưa đang rơi lộp bộp trên phiến đá xanh, nói: "Ngươi đã từng học đàn sao?"Không thể nói là chưa từng học.Ai hiểu một chút về cầm nghệ đều nghe ra được, bản đàn vừa rồi phải luyện tập gian khổ, nghiên cứu rất kỹ mới có thể đạt tới trình độ đó.Thẩm Chiết Chi mỉm cười: "Không tính là học thật, chỉ là tự mình tập chơi một cách mù quáng. Sau này may mắn được người ta để ý, đưa vào trong lâu học mấy năm. Về sau không thể cố gắng nổi nữa, nên xin quay về quê làm ruộng."Thân phận mà Thẩm Chiết Chi bịa ra cực kỳ trôi chảy, gần như không cần suy nghĩ nhiều, cứ thế mà nói ra.Không phải y không muốn nói thật với Quý Cảnh Chi, chỉ là giờ mà nói "Ta là quốc sư giả của triều đình, bị hoàng đế truy sát nên mới tới nơi này" thì nghe vừa hoang đường lại kỳ quặc, có khi lại rước thêm phiền phức.Dù gì hai người họ cũng chỉ còn vài ngày bên nhau, không cần phải làm mọi chuyện rối tung rối mù lên."Người từng giúp đỡ ngươi, có phải là vị bằng hữu đi cùng ngươi hôm nay?"Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."Trần Trường Ca, xin lỗi.Trong lòng Thẩm Chiết Chi lặng lẽ nói một lời xin lỗi, cũng không hẳn là chân thành cho lắm.Cùng lắm thì thêm cho Trần Trường Ca một thân phận, chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.Quý Cảnh Chi nắm chặt bàn tay đặt bên hông Thẩm Chiết Chi.Hắn đã hiểu.Thẩm Chiết Chi vốn chỉ là người thường, bị vị nam nhân kia nhìn trúng rồi đưa vào Thiêm Hương lâu, học đàn và một vài thứ khác.Y vốn có vẻ ngoài rất đẹp, khách tới lui nhìn thấy tất nhiên sẽ nảy sinh ý nghĩ, giống như hôm nay, tên nam nhân kia đã làm chuyện như vậy trong phòng riêng.Thân thể Thẩm Chiết Chi thì mảnh mai yếu đuối, chắc chắn không chịu nổi nhiều lần chuyện như vậy nên mới xin được trở về quê.Chuyện đó cũng giải thích vì sao Thẩm Chiết Chi mặc vải thô áo tang, nhà cửa lại như lâu rồi không có ai ở, càng không biết làm mấy việc đồng áng.Chỉ có điều, tên nam nhân đó thực sự quá đáng. Thẩm Chiết Chi đã rời khỏi Thiêm Hương lâu rồi, vậy mà còn sai người gọi về, giữa ban ngày lại dám làm ra chuyện như thế.Thẩm Chiết Chi gần đây còn bị cảm lạnh, người vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ta sao có thể nhẫn tâm như vậy?Không biết mấy năm qua, Thẩm Chiết Chi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.Càng nghĩ, Quý Cảnh Chi càng thấy nghèn nghẹn trong lòng. Nhìn nghiêng mặt Thẩm Chiết Chi đang bình tĩnh, hắn nhẹ giọng như bàn bạc: "Nếu sau này hắn ta còn tới tìm ngươi, mà ngươi không muốn đi thì cứ đừng miễn cưỡng. Chỉ cần tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi đuổi hắn đi.""A?" Thẩm Chiết Chi hơi sững người: "Hắn là bạn ta mà, chúng ta lâu rồi mới gặp lại, thỉnh thoảng như vậy cũng không sao đâu."Chỉ là giúp đỡ một chút thôi, chắc sẽ không có lần sau nữa.Quý Cảnh Chi bất đắc dĩ thở dài.Thẩm Chiết Chi đúng là quá ngây thơ, quá thuần khiết. Tên nam nhân kia đã làm ra những chuyện như thế, mà y vẫn còn gọi là "bằng hữu".Trước kia Quý Cảnh Chi rất ghét những người quá ngây thơ. Họ thường hay mắc sai lầm trong công việc, nhưng lại cho rằng mình đang làm điều tốt, vừa xin lỗi vừa nghĩ mình không có lỗi. Quý Cảnh Chi thường cho họ về quê, sống chết mặc kệ.Nhưng với Thẩm Chiết Chi, hắn lại không làm nổi.Không ghét được, thậm chí còn thấy xót xa, đến cả lời nặng cũng không nỡ nói. Giờ đây hắn thật sự không biết làm sao để khiến Thẩm Chiết Chi tránh xa tên kia.Thấy Quý Cảnh Chi im lặng hồi lâu, Thẩm Chiết Chi vỗ vai hắn, nở nụ cười tươi an ủi: "Dù sao thì vẫn cảm ơn ngươi. Sau này nếu ta gặp rắc rối gì, nhất định sẽ đến tìm ngươi."Ngón tay Thẩm Chiết Chi lúc vỗ vai vô tình chạm nhẹ lên cổ Quý Cảnh Chi, cảm giác lạnh buốt khiến hắn giật nảy mình, vội vươn tay kéo áo choàng của Thẩm Chiết Chi lại, quấn kỹ từ trên xuống dưới, không để hở chút nào.Kéo xong áo, nhìn mái tóc đen trên đầu Thẩm Chiết Chi, trong lòng Quý Cảnh Chi càng thêm nặng trĩu.Thẩm Chiết Chi như vậy, hắn sao có thể yên tâm rời đi?Hắn vừa rời đi, có lẽ tên nam nhân kia sẽ lập tức dọn vào phòng của Thẩm Chiết Chi, hoặc cũng có thể trực tiếp đưa y về nhà mình.Hôm nay sau khi gặp Phàm Thập Thất, thuộc hạ nói sẽ nhanh chóng liên lạc với những người còn lại, không bao lâu nữa là có thể rời khỏi đây.Nhưng như thế này... hắn phải rời đi thế nào bây giờ?Sau một lúc im lặng, Quý Cảnh Chi lên tiếng: "Chiết Chi, ngươi có thích Giang Nam không?""Rất thích."Thẩm Chiết Chi không hiểu vì sao chủ đề lại đột ngột chuyển sang chuyện này, nhưng nếu Quý Cảnh Chi đã hỏi thì y cũng trả lời thật lòng.Không chỉ thích, mà còn định ở lại đây sống nốt nửa đời còn lại.Quý Cảnh Chi thấy Thẩm Chiết Chi trả lời dứt khoát, lời muốn nói còn nghẹn nơi cổ họng, thế nào cũng không thốt ra được.Thôi, sau này tìm cơ hội rồi nói tiếp vậy.Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng quay về phòng.Tránh mưa bên ngoài cửa, Thẩm Chiết Chi cởi bộ áo hoa phục, lại mặc vào bộ áo lụa sinh và áo vải thô mà Quý Cảnh Chi đưa. Y tự giác đưa dây cột tóc cho Quý Cảnh Chi.Toàn thân chỉ còn mỗi sợi lụa đỏ chưa thay lại bằng bộ đồ cũ màu trắng nhạt, Thẩm Chiết Chi vẫn là Thẩm Chiết Chi như ban đầu.Nhân lúc Quý Cảnh Chi đang buộc tóc cho mình, Thẩm Chiết Chi ngẩng đầu hỏi: "Đêm nay ngươi ăn cơm chưa? Nếu đói thì để ta nấu cho một bát mì."Thẩm Chiết Chi biết nấu mì à?Quý Cảnh Chi vừa định từ chối, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức đổi lời, nhẹ gật đầu: "Vậy thì cảm ơn ngươi."Thẩm Chiết Chi nhanh nhẹn bắt tay vào việc.Y bận rộn ở bếp, còn Quý Cảnh Chi như thường lệ ngồi bên nhóm lửa.Gió lạnh len lỏi sau cổ áo, luồn vào người khiến Quý Cảnh Chi rùng mình. Hắn quay đầu lại, phát hiện luồng gió lạnh là từ khe cửa sổ lùa vào.Quý Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiết Chi, thấy y đang xắn tay áo, dùng cánh tay gầy guộc nhào bột một cách cố gắng.Hàng mi rũ xuống, Quý Cảnh Chi lại thêm củi vào bếp.Ánh lửa soi bóng mắt y, phản chiếu một màu nâu trầm lạnh lẽo.—Thẩm Chiết Chi bận rộn cả nửa ngày, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng nấu được hai bát mì trộn xì dầu nhìn cũng không tệ lắm.Phòng ngủ hơi lạnh, Quý Cảnh Chi sợ Thẩm Chiết Chi bị lạnh, dọn chiếc bàn ăn thường ngày của hai người đến cạnh bếp.Lửa bếp vẫn chưa tắt hẳn, phòng bếp ấm áp hơn phòng ngủ nhiều.Quý Cảnh Chi nhìn Thẩm Chiết Chi, ăn một đũa mì.Thẩm Chiết Chi hỏi: "Sao rồi, mùi vị thế nào?"Người từng chịu đòn roi, không để lộ chút cảm xúc nào nay lại mang chút căng thẳng trên gương mặt.Đây xem như là lần đầu tiên y thực sự nấu một bát mì — lần trước thì nấu thành hồ dán mất rồi, lần này không khỏi có chút hồi hộp.Quý Cảnh Chi gật đầu: "Ngon lắm."Nói xong lại gắp thêm một đũa.Thẩm Chiết Chi vui vẻ, cũng nếm thử một đũa."......"Vẻ mặt Thẩm Chiết Chi bỗng trở nên khó tả.Mì nấu quá lâu, đã mất đi độ dai, trở nên mềm nhũn, muối cũng cho nhiều quá, hơi mặn.Quý Cảnh Chi nhìn biểu cảm thay đổi của Thẩm Chiết Chi, mỉm cười.Chỉ là trong nụ cười ấy, lại xen lẫn chút cảm xúc khác.— sau này có lẽ sẽ không còn được thấy cảnh như vậy nữa.Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, thì đã có thể giữ lại những hình ảnh ấy.Hắn có thể giống như thường ngày, cùng Thẩm Chiết Chi nằm chung giường, cùng nhau ngồi bên bếp nhặt rau, cùng nhau hồi hộp nếm thử món ăn mới của Thẩm Chiết Chi.Nếu như hắn thật sự may mắn chỉ là một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com