12 Cung Hoang Dao Xuyen Khong Chap Niem Truong Sinh
Buổi sáng bên trong quân doanh bao giờ cũng đến sớm, khi mặt trời vừa ló dạng đội quân đã sớm tập trung tại quân trường để thao luyện. Từng tiếng hô vang trời, tướng lĩnh mặc khôi giáp tay cầm đại đao cùng binh sĩ luyện tập đao pháp, phía trước là mấy vạn binh sĩ cùng một bộ dáng trang phục, bởi vì đao pháp này do các tướng sĩ tự nghĩ ra nên mỗi một động tác được thực hiện vô cùng lưu loát tựa như mây trôi nước chảy, cùng với những tiếng hô vang đồng thanh, rúng động mà đẹp mắt vô cùng. Nhưng có lẽ những tiếng hô vẫn còn nhỏ hoặc quá xa nên vẫn không thể đánh thức được vị vương gia nào đó.Cách đó không xa, trong quân trướng dành cho khách nhân tại phía Tây, chiếc chăn bông làm từ vải thượng hạng khó mà thấy được ở vùng thảo nguyên này khẽ động đậy, bên dưới, Kim Ngưu khó khăn từ trên giường ngồi dậy, đưa tay vò mạnh mái tóc vốn đã rối của mình. Tối hôm qua khi dùng bữa, vì tâm trạng không tốt cho nên hắn có uống một chút rượu. Tiểu binh đem rượu đến cho hắn nói rượu không mạnh, hắn uống thử cũng cảm thấy như vậy cho nên mới uống hơi nhiều một chút, ai ngờ chưa được bao lâu đã bất tỉnh nhân sự, đến việc hắn làm sao về trướng của mình cũng không nhớ, đáng chết nhất là sáng thức dậy đầu hắn đau như búa bổ, nằm một lúc mới ngồi dậy được. Nếu không phải ở đây là quân doanh chứ không phải là Hiền vương phủ, hắn căn bản là muốn nằm giả chết đến trưa.Để hắn gặp lại cái tên tiểu binh đó, hắn nhất định sẽ không giết người đâu, không mạnh cái đầu ngươi á, gạt người mà. Nếu để tiểu binh nghe được nhất định sẽ kêu oan uổng a, rượu đó là rượu nhẹ nhất trong quân rồi đó, bình thường bọn họ cũng giống như uống nước lã, ai biết được Hiền Thân vương tửu lượng kém như vậy, chưa uống được bao nhiêu đã bất tỉnh. Thế nhưng cũng không thể trách Kim Ngưu, hắn kiếp trước rất ít khi uống rượu, chủ yếu vẫn là thêm vào trong thức ăn, mà cũng chỉ cho có mùi vị thôi, ai như mấy tên hán tử suốt ngày thích uống rượu thay nước kia chứ. Lúc Kim Ngưu vẫn còn ngồi ngẩn ra trên giường, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân đến trước cửa quân trướng thì dừng lại, hỏi người gác cửa: "Trịnh hộ vệ, Hiền Thân vương đã tỉnh chưa?""Vẫn chưa, có chuyện gì sao?" Trịnh Trung hơi nhìn vào bên trong, sau đó mới nhỏ giọng trả lời. "Lâm tướng quân bảo ta đến xem Ngài ấy đã đỡ hơn chưa." Người đến nghe thấy Kim Ngưu vẫn còn ngủ nên cũng hạ thấp giọng nói: "Còn có, đây là canh giải rượu Lâm tiểu tướng quân cho người chuẩn bị, căn dặn khi nào Hiền Thân vương thức thì uống như vậy sẽ đỡ đau đầu hơn."Trịnh Trung vội cầm lấy khay đựng: "Đa tạ Lâm tiểu tướng quân, tiểu nhân nhất định sẽ nói lại cho vương gia."Vì đây là quân trướng đặc biệt chuẩn bị cho Kim Ngưu rất rộng rãi nên khi ngồi bên trên giường Kim Ngưu không nghe rõ hai người đang nói gì chỉ mơ hồ nghe thấy nhắc đến mình nên lên tiếng hỏi: "Trịnh hộ vệ, có người đến tìm ta sao? Là ai vậy?"Hắn bỗng lên tiếng khiến hai người có chút giật mình, Trịnh Trung nhanh chóng khom người trả lời: "Bẩm vương gia, là Phan tướng quân."Kim Ngưu biết người này, là tướng quân dưới trướng của Lâm lão tướng quân, cụ thể là giữ chức vụ gì thì hắn cũng không rành lắm nhưng chắc chắn không phải là thấp, vì vậy ân một tiếng đáp. Người đến nghe vậy, biết hắn đang đợi mình nói tiếp: "Lâm tướng quân bảo tiểu nhân khi nào Ngài thức nói với Ngài sau khi dùng bữa xong thì đến soái trướng một lát."Kim Ngưu nghĩ chắc có lẽ Lâm lão tướng quân tìm hắn để thảo luận về chiến sự lần này nên liền đáp ứng. Thấy người kia vẫn chưa đi nên lên tiếng hỏi: "Còn có chuyện gì sao?""Ngài có cần người hầu hạ thay y phục không? Tiểu nhân sẽ lập tức gọi người đến." Dù không hề thấy nhưng Kim Ngưu biết Trịnh Trung khi nói chuyện với mình vẫn một mực khom người. "Không cần", Kim Ngưu lập tức từ chối, mặc dù bây giờ thân phận hắn đã là Hiền Thân vương nhưng với tư tưởng của một người hiện đại, hắn vẫn không cách nào chấp nhận được việc được người khác hầu hạ, dâng trà rót nước thì còn được, tắm rửa thay y phục này nọ thì không bao giờ, ngay cả nguyên thân cũng là tự động thủ. Khi mới xuyên qua, vì không muốn làm phiền người khác, trong lúc tâm huyết dâng cao, Kim Ngưu đã tự mình học tập tất cả, bây giờ có thể nói mọi việc hắn đã làm được rất thành thạo rồi. Trịnh Trung cũng không nói nhiều, làm hộ vệ thân cận đi theo từ lâu tất nhiên biết Hiền Thân vương trước nay vẫn luôn không cần người hầu hạ, hỏi cũng chỉ cho có làm đúng chức trách mà thôi. Nói với Kim Ngưu một tiếng, lập tức cùng người kia lui xuống đi gọi người mang điểm tâm đến. Đợi Kim Ngưu thuần thục mặc xong ngoại y cùng chải tóc cài phát quan thì người hầu cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, đứng ngay ngắn bên ngoài đợi lệnh. Hắn cho người mang vào, thấy họ đã dọn thức ăn lên bàn liền đồng loạt đuổi hết đi. Kim Ngưu ngồi vào bàn vừa liếc qua đã thấy bất ngờ, sáu món ăn, cá thịt canh rau đầy đủ. Cũng không phải hỏi, Kim Ngưu nhìn sơ là biết thức ăn này là đặc biệt chuẩn bị cho hắn, thức ăn bình thường trong quân doanh nào được thịnh soạn như vậy. Bất quá, Kim Ngưu cũng không tỏ thái độ gì, hắn không phải là loại người các ngươi ăn cái gì thì ta ăn cái đó, nhập gia tùy tục là hắn có thể làm những thứ những người ở đây sẽ làm chứ không phải là để bản thân mình chịu thiệt, nhất là đối với thứ mà hắn vẫn luôn có yêu cầu cao như thức ăn. Cho nên nếu họ đã phí công làm nhiều món như vậy, tại sao lại không ăn chứ. Vì thế hắn không ngần ngại cầm đũa, nếm thử từng món một. Nhanh chóng ăn xong bữa sáng lại uống thêm chén canh giải rượu Kim Ngưu xem như mới tỉnh táo một chút, cho người hầu vào dọn dẹp, tướng sĩ dẫn Kim Ngưu đi soái trướng. Soái trướng có thể nói là nơi quan trọng nhất của quân doanh, bởi khi có chiến tranh nơi đây sẽ là nơi bàn bạc thương lượng đối sách của các tướng lĩnh. Bên trong soái trướng cũng rất khác biệt, ở giữa là kệ mô hình vùng thảo nguyên được đắp bằng đất đã được thay đổi theo thực tế, bốn phía xung quanh được đặt rất nhiều giá treo đầy các loại binh khí cùng với các loại bản đồ địa hình. Lúc Kim Ngưu đến soái trướng đã tập trung rất nhiều người, hắn đoán có lẽ đều là những tướng lĩnh giữ chức vị cao trong quân. Mọi người thấy hắn đến vội vàng đứng lên hành lễ, Kim Ngưu rất có dáng vẻ của người quyền quý phất tay áo cho mọi người miễn lễ, không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến vị trí bên phải chỗ Lâm lão tướng quân ngồi xuống. Các tướng lĩnh thấy hành động của hắn ai nấy đều rất bất ngờ, trong suy nghĩ họ vẫn luôn những người hoàng tộc chẳng phải đều muốn trở thành trung tâm của sự chú ý, chỗ ngồi tất nhiên đều ở chính giữa, kể cả những vị giữ chức vụ cao hay phú gia đại thương cũng đều muốn nổi bật nhất, nào có ai như Kim Ngưu chứ. Bất quá kẻ tiểu nhân như bọn họ làm sao có tư cách nói nhiều, tất cả không nói gì nhưng đều đồng loạt quan sát Kim Ngưu. Những người này bên trong có một số là tướng dưới tay của các vương gia, cho nên đã từng gặp qua Kim Ngưu, vài người còn lại luôn sống ở biên cương nên chỉ nghe kể chứ chưa hề gặp mặt. Vì vậy tất cả đều đưa mắt quan sát vị vương gia nổi danh nhân hậu này. "Kiến quá Hiền Thân vương, hạ quan là Mục Lý, Tả tướng quân của Kim Sa thành." Nam tử ngồi ở vị trí thứ hai bên phải từ trên ghế đứng lên, tay cầm chung rượu hướng Kim Ngưu khom người: "Vốn dĩ phải là tối hôm qua phải đến bái kiến Ngài, nhưng Lâm tướng quân nói Ngài đi đường xa hơi mệt, nên hạ quan không dám đến làm phiền. Ở đây xin lấy rượu bồi tội với Hiền Thân vương."Những người khác nghe Mục Lý nói vậy đồng loạt gấp gáp, vậy mà lại để tên này ra tay trước chối bỏ việc chậm trễ tiếp đoán Hiền Thân vương, lấy lý do Kim Ngưu cần nghỉ ngơi nếu bị trách cứ cũng là vì Lâm tướng quân ngăn cản, không phải vì hắn không muốn đến, bọn họ tại sao lại không nghĩ ra sớm hơn a. Bất quá như vậy cũng tốt, có người mở đầu bọn họ chỉ cần nói vài câu liền không có liên quan gì nữa, tội càng không cần tính lên đầu bọn họ. Nghĩ thế, ba người còn lại lần lượt lên tiếng, phụ họa theo lời nói của Mục Lý, nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm. Triệu Nhân cười lạnh nhìn bốn người kẻ xướng người họa kia, trước mặt Lâm lão tướng quân mà dám đẩy hết trách nhiệm lên người ông như vậy, bọn họ cho rằng người đã lớn tuổi thì không còn uy nghiêm nữa sao? Này căn bản là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Hắn mặc dù chưa từng làm việc cùng Lâm lão tướng quân nhưng danh tiếng của ông như sấm rền bên tai. Những năm ông chinh chiến kia, giết bao nhiêu giặc, bảo vệ bao nhiêu tất đất, khi đó có thể bọn họ còn chưa được sinh ra. Ông cùng Tĩnh Thân vương lúc ấy chính là hai vị tướng đắc lực của Tiên đế, nếu không có hai người Phụng Tước quốc sẽ được bình yên như vậy sao? Kẻ võ sĩ như bọn họ chẳng phải đều là cường giả vi tôn sao? Lâm lão tướng quân đây chính là đại tướng của Phụng Tước quốc, ngay cả hoàng đế cũng kính ông ba phần, bọn họ vậy mà lại nói ra những lời như vậy, thật chẳng ra gì. Bất quá, lần này Triệu Nhân lại không hề lên tiếng ngăn cản, vì hắn tin rằng Hiền Thân vương là một người biết phân phải trái, sẽ không vì những lời nói này mà trách Lâm lão tướng quân. Không phụ kỳ vọng, Kim Ngưu làm như không nghe thấy những lời nói của bốn người kia, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào một hướng, khuôn mặt cũng không có biểu hiện cảm xúc làm cho mọi người không đoán được hắn đang nghĩ gì. Mục Lý bốn người nói một hồi vẫn không thấy người phản ứng gì cả, nghĩ bản thân đã nói sai nơm nớp lo sợ gọi Kim Ngưu một tiếng: "Hiền Thân vương?"Nghe có người gọi, Kim Ngưu lập tức hoàn hồn đưa mắt nhìn lại, ánh mắt không hề có chút gợn sóng, bình đạm mà tinh tường như đôi mắt chim ưng đặc trưng của người hoàng tộc. Những người bị nhìn đến đều cảm thấy chột dạ, như những bí mật của mình đều bị nhìn thấu. Trong bầu không khí xấu hổ này, có một binh lính đi vào bẩm báo Đại công chúa Bạch Lôi quốc cầu kiến, ý muốn đa tạ Lâm lão tướng quân đã đến giúp đỡ. Lâm lão tướng quân không nhìn đến bốn tướng lĩnh kia vẫn đang lo lắng nhìn Kim Ngưu, lập tức cho người mời Đại công chúa vào. Nữ nhân đưa tay vén tấm mành bước vào, nàng mặc y phục màu đỏ với kiểu dáng đặc trưng của người Bạch Lôi quốc mang đậm phong cách thảo nguyên, áo choàng màu đen rộng và dài ngang đầu gối. Thân hình nàng không cao lớn nhưng cũng không mảnh khảnh như nữ nhân Phụng Tước quốc, khí thế khiếp người tựa như một nữ tướng đang mặc giáp bạc cưỡi trên lưng ngựa rong ruổi trên sa trường. Mái tóc dài đen nhánh càng tôn lên vẻ đẹp thanh tú, trang sức trên người đơn giản nhưng cũng đủ thể hiện thân phận hoàng tộc của mình. Mặc dù trên người vẫn còn vết thương nhưng nữ nhân vẫn đưa hai tay bắt chéo trước ngực, khom người song song với mặt đất: "Thiên Đằng Ma Kết, tham kiến Lâm tướng quân."Đây chính là nghi thức chào hỏi của Bạch Lôi quốc, trong trường hợp bình thường thì chỉ dùng một tay nhưng nếu đối phương là người mình tôn kính sẽ dùng hai tay, sau đó khom người thật sâu. Không biết là vô tình hay cố ý mà từ khi bước vào Ma Kết chỉ nhìn thẳng Lâm lão tướng quân, khi chào hỏi cũng trực tiếp lờ đi những người khác. Điều này tất nhiên sẽ khiến cho mọi người khó chịu."Thì ra đây chính là Đại công chúa của Bạch Lôi quốc, hạnh ngộ hạnh ngộ." Tướng lĩnh ngồi bên cạnh Mục Lý là người đầu tiên lên tiếng: "Người đã đến mấy ngày rồi mà đến giờ mới gặp mặt, Triệu tướng quân giấu cũng thật kỹ.""Đây là ý của ta, nếu có gì đắc tội mong tướng quân bỏ qua." Ma Kết liếc mắt nhìn người vừa nói, mày liễu khe nhíu lại nhưng rất khéo léo che giấu sự khó chịu của mình. "Nói gì đắc tội chứ, nếu có bản tướng cũng nào dám dám trách tội Đại công chúa, ha ha."Lần này Ma Kết không tiếp lời chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó lập tức quay lại nhìn Lâm tướng quân. "Đây là Ma Kết sao? Đã lớn như vậy rồi." Lâm lão tướng quân đã nghe kể lại tình hình lúc Ma Kết dẫn binh dẫn dụ bọn người Nham quốc cho nên rất tán thưởng nàng, ánh mắt lộ ra vẻ thân thiết hỏi. "Tướng quân đã từng gặp tiểu nữ sao?" Ma Kết lần đầu lộ ra biểu cảm khác, ngạc nhiên hỏi lại."Chuyện cũng đã lâu, lúc bản tướng còn trẻ có cơ hội đến Bạch Lôi quốc một lần." Lâm lão tướng quân bật cười giống như trò chuyện với tôn tử trong nhà, nói: "Khi đó bản tướng được mệnh dẫn binh đến biên giới phía Bắc, cũng không tính quá xa chỉ là đổi địa điểm đóng quân tạm thời, không ngờ lại trùng hợp gần Bạch Lôi quốc. Sau đó có cơ hội quen biết với Bạch Lôi Vương, cũng gặp qua Đại công chúa vài lần, khi đó Ngài vẫn còn được Vương Hậu bế trên tay.""Vâng", Ma Kết gật đầu, từ nhỏ đến lớn nàng luôn được phụ hoàng kể cho nghe những trận đánh của Lâm lão tướng quân, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com