12 Cung Hoang Dao Xuyen Khong Chap Niem Truong Sinh
"Lâm công tử, mời ngài vào trong Vương gia đợi ngài đã lâu." "Vương gia đang ở trong thư phòng."Xử Nữ gật đầu theo gia đinh vào trong vương phủ. Nơi này hắn đi qua không biết bao nhiêu lần, thậm chí quen thuộc như nhà hắn. Chỉ có điều vương phủ này so với nhà hắn thậm chí có nhiều chỗ còn không bằng.Tỉ như, suốt đoạn đường từ ngoài cửa vào thư phòng, mặc dù rất dài nhưng Xử Nữ chỉ nhìn thấy vài ba gia đinh chăm sóc cây gần đó nếu không cũng chỉ có vài hạ nhân quét dọn sân vườn.Hắn thở dài, vương phủ trước kia nào phải như vậy, mặc dù không hoa lệ nhưng cũng không vắng vẻ yên tĩnh như bây giờ. Hắn nhớ khi bá phụ bá mẫu còn sống, nơi này ngày nào cũng náo nhiệt, Xử Nữ thậm chí hầu như mỗi ngày đều đến chơi. Trong một năm này, hắn rất ít khi đặt chân vào vương phủ, ngay cả Thiên Yết cũng không muốn trở về nhà.Thiên Yết cũng cho rất nhiều gia đinh nghỉ việc, cho nên hiện giờ trong phủ ngoại trừ hắn và hai vị tướng quân ra cũng chỉ có hơn mười người phụ việc. Rộng lớn là vậy nhưng lại không còn người xưa cũng chẳng còn cảm giác muốn quay về cái nơi ấm cúng mà hắn đã từng gọi là nhà.Xử Nữ một lần nữa thở dài, hắn không biết vị Phùng tiểu thư kia là người như thế nào, hắn chỉ hi vọng nàng ta có thể giúp Thiên Yết vui vẻ như trước đây hoặc đơn giản hơn là chỉ cần nàng có thể bên cạnh chăm sóc hắn là được.Làm bằng hữu với nhau mười mấy năm, chứng kiến hắn từng bước trở thành như hôm nay Xử Nữ thật sự không muốn nhìn thấy Thiên Yết tiếp tục như vậy. Bình thường nếu hắn có việc cần Xử Nữ nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng quan trọng hơn vẫn là cần một nữ nhân bên cạnh chăm sóc hắn."Lâm công tử, mời."Xử Nữ gật đầu, sau khi gia đinh rời đi mới đưa tay gõ cửa thư phòng. Bên trong lập tức truyền đến gọng nói của một nam nhân:"Vào đi."Xử Nữ đẩy cửa bước vào trong phòng. Buổi sáng hôm nay, vì vừa trở về Hoàng đế liền cho Thiên Yết và Hữu tướng quân nghỉ không cần đến thượng triều. Xử Nữ thì chỉ là một tiểu tướng quân, không đủ cấp bậc nên cũng không cần đi. Mà ca trực của hắn là buổi chiều, vốn dĩ cứ tưởng được ngủ nướng một bữa Xử Nữ bất ngờ bị Thiên Yết gọi đến Tĩnh vương phủ. Xử Nữ dù tâm không cam nhưng vẫn nhanh chóng thay y phục chạy đến. Bình thường rất ít khi Thiên Yết gọi hắn đến dây, chỉ trừ những trường hợp cấp bách hay có việc quan trọng. Thật đúng như Xử Nữ nghĩ, trên đường đi hắn đã hỏi người Thiên Yết phái đến, Thiên Yết đã bị thương. Không chậm trễ, hắn chạy vội đến.Trong phòng, Thiên Yết cùng hai vị tướng quân ngồi bên bàn, nhìn bề ngoài nhất định không nghĩ hắn bị thương. Xử Nữ gật đầu xem như chào hỏi cũng tự nhiên ngồi xuống, hỏi: "Vết thương của hắn sao rồi?"Biết có hỏi Thiên Yết cũng sẽ chỉ nói không sao nên Xử Nữ không trực tiếp hỏi hắn, mà nhìn hai vị tướng quân."Không nặng, không ảnh hưởng đến cánh tay." Hữu tướng quân cũng nhìn lại hắn, trả lời.Vậy là Thiên Yết bị thương ở cánh tay, Xử Nữ gật đầu hỏi tiếp: "Ngươi như thế nào lại bị thương vậy, trên đường trở về sao? Có biết là ai ra tay không?" Dù sao với võ công của Thiên Yết không phải ai muốn hành thích cũng được."Không phải, lúc ta đến đó được mấy ngày. Mọi việc đã giải quyết tốt, nên bọn ta quyết định trở về. Tối đó, sau khi Triệu thúc rời đi, ta phát hiện có người ngoài phòng. Nhưng họ không làm ra hành động gì đã rời đi, ta biết họ cố ý dẫn dụ nên liền âm thầm đi theo." Thiên Yết vừa uống trà vừa chẫm rãi kể diễn biến sự việc cho Xử Nữ nghe."Biết mà còn đi theo, ngươi đó thật không biết nói gì cho phải!" Xử Nữ nhìn người vừa lên tiếng, Tả tướng quân lạnh nhạt phun ra một câu rồi lại im lặng.Mặc dù Thiên Yết đang bị thương, Xử Nữ có chút không phúc hậu muốn bật cười.Thiên Yết thì không cần nói nhiều là một tên vô tâm vô phế, rất ít khi biểu lộ ra tâm tư của mình, dù trước mặt có xảy ra chuyện gì cũng chỉ nhíu mày một cái là nhiều. Còn hai vị tướng quân, có lẽ do phần nhiều thời gian trước đây đều phải trên chiến trường, chỉ toàn xương và máu, hai người cũng không có quá nhiều biểu cảm.Nếu Hữu tướng quân khắp người toàn sát khí nên gây cho người khác cảm giác lạnh lùng thì Tả tướng quân lại khác. Bề ngoài lão luôn rất lạnh nhạt, đối với nhiều việc đều tỏ thái độ không quan tâm nhưng thật ra lại là một người rất tốt. Nếu nói theo cách nói của Sư Tử thì lão chính là loại người trong nóng ngoài lạnh.Ba người này ngồi cạnh nhau, khung cảnh phải nói rất là vi diệu. Tuy đã nhìn cảnh này rất nhiều lần nhưng mỗi lần Xử Nữ đều không thể nhịn cười được. Ba tảng băng đặt cạnh nhau! Đây chính là nhận xét của Xử Nữ mỗi khi nhìn thấy cảnh này.Lúc Xử Nữ đang cắn răng nhịn cười thì cảm giác chân bị ai đó đá. Hắn liếc Thiên Yết một cái — ngươi rảnh không có gì làm sao?Thiên Yết đá hắn một cái nữa rồi nhìn sang Tả tướng quân, ý kia chính là — ngươi còn không mau giúp ta nói một tiếng.Là bằng hữu lâu năm, Xử Nữ tất nhiên rất quen thuộc với cảnh này, nhưng hắn không muốn đắc tội với trưởng bối a. Hắn mở miệng nói: "Ta thấy Lưu thúc nói rất đúng, ngươi lớn chừng này rồi còn không biết tự bảo vệ bản thân mình nữa. Vả lại ngươi không nhớ thân phận của ngươi là gì sao? Xem Kim Ngưu đó, chỉ bị thương một chút để làm ồn ào một trận bây giờ nếu truyền ra bên ngoài tin Tĩnh Thân Vương bị thương vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây."Thiên Yết không còn gì để nói, liếc nhìn Xử Nữ một cái. Hắn tất nhiên biết thân phận mình đang mang rất nhạy cảm, nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhiều người. Mà bọn họ cũng chỉ vì quan tâm nên mới nói như vậy, nhưng có nhiều chuyện nếu không điều tra làm rõ không được. Cho nên hắn mới một mực đuổi theo người kia dù biết chắc đó là bẫy do đối phương đặt ra nhằm dẫn dụ hắn đến. Xử Nữ thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, nên cũng nghiêm túc lại. Hắn hắng giọng hỏi: "Bỏ qua chuyện đó đi, lại nói ngươi có biết ai đứng sau việc này không?" "Ta thấy có thể là tên Phan Duy Hiển kia, chẳng phải ngươi nói hắn đã từng cảnh cáo ngươi sao?" Tả tướng quân cũng dịu giọng lại, dù sao tính khí Thiên Yết trước nay như thế, ông hiểu rõ chỉ là bản thân lo lắng nên mới trách móc hắn vài câu. Ngược lại, Thiên Yết lắc đầu, hắn không cho rằng là tên đó làm. Đúng là có chuyện như vậy nhưng cũng thể nói chắc được. Hơn một tuần, Phan Duy Hiển không làm ra bất kì hành động gì dù có nhiều lúc hắn có cơ hội ra tay. Vả lại Thiên Yết không cho rằng tên đó lại có gan hành thích mình. "Ngươi cũng không biết? Lúc đó không bắt được người sao? "Xử Nữ bất ngờ, người ra tay là ai mà đến Thiên Yết cũng không thể bắt được người thậm chí còn để bản thân bị thương?"Bọn họ có chuẩn bị lại đông người, ta cũng không nhận ra được là ai?" Thiên Yết đến bây giờ vẫn luôn tự trách, nếu lúc đó bắt được dù chỉ một người thôi cũng được, đỡ phải ở đây đoán già đoán non. "Vậy ngươi gọi ta đến chẳng lẽ đã có manh mối?" Xử Nữ nhướn mi nhìn."Đúng vậy. " Thiên Yết gật đầu, đoạn xoay người nhìn Hữu tướng quân vẫn im lặng bên cạnh. Xử Nữ nhìn theo, chỉ thấy lão lấy từ trong ngực ra một túi vải. Hắn nhận lấy, mở ra. Làm Xử Nữ kinh ngạc, bên trong lại là một thanh đoản đao. Nói là đoản đao cũng không phải, theo hắn suy đoán lúc đầu nó vốn dĩ là một thanh đao nguyên vẹn, có thể trong lúc sử dụng mới bị gãy làm hai. Nhưng nó cũng không có gì đặc biệt, Thiên Yết đưa hắn để làm gì, hắn cũng không phải có sở thích thu nhặt đồng nát.Nghĩ mãi không ra, Xử Nữ chỉ còn cách hỏi Thiên Yết: "Ngươi đưa ta thứ này làm gì, không phải là nói có bằng chứng chứng minh ai là hung thủ sao?"Chưa đợi Thiên Yết lên tiếng, Xử Nữ đã bị Tả tướng quân vỗ một cái vào đầu: "Ngươi nhìn kĩ lại xem, hình khắc trên chuôi kiếm không phải rất quen sao?"Xử Nữ bị mắng chẳng những không tức mà ngược lại rất ngoan ngoãn lên tiếng nịnh bợ: "Không hổ là Tả tướng quân, quan sát rất tỉ mỉ, Xử Nữ nhất định sẽ học tập theo."Nói rồi hắn giơ thanh đoản đao lên ngang tầm mắt, theo lời Tả tướng quân quan sát hình khắc trên chuôi đao. Vừa nhìn lông mày hắn đã nhíu lại, Thiên Yết nhìn biểu cảm đó chắc chắn hắn đã nhìn ra được manh mối. Một lúc sau, thấy Xử Nữ vẫn chưa lên tiếng, Thiên Yết đành đưa tay vỗ vào sau gáy hắn. Lúc này Xử Nữ mới quay sang nhìn, hắn há miệng nhưng chẳng nói được câu nào, xem ra thứ đó khiến hắn rất bất ngờ. "Thứ này... " Xử Nữ lắp bắp nói, "Sao có thể như thế được?""Ngươi nhặt được nó ở đâu?" "Sau khi bọn người đó rời đi, ta đã nhặt được." Thiên Yết không giấu giếm nói ra. "Bọn ta biết ngươi rất quen thuộc với thứ này, cũng có thể dễ dàng ra vào quân doanh nên hôm nay mới gọi ngươi đến." Tả tướng quân biết hắn khó xử nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của Thiên Yết, ông không thể bỏ qua manh mối tốt như vậy được. "Ta... " Xử Nữ khó khăn lên tiếng. "Không sao, không ép buộc ngươi." Thiên Yết lắc đầu, chuyện này đúng là khó khăn với Xử Nữ, nếu đổi lại là Thiên Yết hắn cũng chưa chắc đồng ý được. "Ai, ngươi nói như vậy ta có thể từ chối sao?" Xử Nữ liếc nhìn hắn, nói tiếp: "Chuyện này ta nhận nhưng ta cũng nói trước, nếu không điều tra ra ngươi không được trách ta.""Làm phiền ngươi rồi." "Hai người không cần khách sáo, sau này có chuyện ta nhất định sẽ nhờ vả lại." Xử Nữ lấy khăn quấn thanh đoản đao lại bỏ vào ngực, nhìn ba người nói: "Vậy ta đi trước, khi nào có tin ta sẽ cho người báo với ngươi.""Được", Thiên Yết gật đầu định đứng lên tiễn Xử Nữ lại bị hắn cản: "Không cần tiễn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.""Đúng rồi", Xử Nữ liếc nhìn hai người trong phòng, kéo Thiên Yết sang một bên nói nhỏ: "Chuyện ngươi thành thân, ta thấy ngươi cũng nên nói cho Sư Tử biết một tiếng.""Ừ, để khi nào có cơ hội ta sẽ nói." Thiên Yết gật đầu, nhìn hắn rời đi. Một đường trở về, Xử Nữ không biết bản thân đã thở dài bao nhiêu lần. Đến khi vào phòng, hắn lập tức phóng lên giường, than thở: "Lão thiên gia, có cần phải làm khó nhau như vậy không?"Hắn lấy đoản đao trong ngực ra nhìn lại một lần nữa, thậm chí còn lấy vạt áo lau đi lau lại thì hình khắc trên chuôi đao vẫn không thay đổi. Chữ Lâm trong họ của hắn, cũng chính là chữ trên cờ hiệu của Lâm gia vẫn dùng bấy lâu nay. Mà thanh đao này Xử Nữ không biết đã thấy bao nhiêu lần, thậm chí hắn cũng có một cây, không biết sao lúc nãy lại không nhận ra. Nếu thanh đao này rơi ngay chỗ Thiên Yết bị hành thích thì có thể chứng minh người ra tay có lẽ là người trong quân doanh của Lâm gia. Nhưng Xử Nữ nghĩ hoài cũng không nghĩ ra lý do bọn họ phải đi hành thích Thiên Yết. Bởi lẽ từ trước đến nay hai nhà rất thân cũng chẳng có thù oán gì với nhau. Chẳng lẽ bọn họ bị mua chuộc, nếu là như vậy mọi chuyện chẳng phải rất nghiêm trọng sao? Hắn nhất định phải báo cho phụ thân. Xử Nữ bò dậy, chạy tới cửa nhưng lại không mở. Hắn lẩm bẩm: "Không được, nếu chuyện này không có thật thì sao? Ta nhất định bị mắng một trận."Xử Nữ lắc đầu rồi lại ngán ngẩm vò đầu, xong rồi, xong rồi, xong rồi, hắn không nghĩ ra được cách gì cả. Hắn giống như một con dế xoay mồng mồng tại chỗ, không có đường ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com