TruyenHHH.com

12 Cung Hoang Dao Truong Hoc Hoang Dao


Music for everyone. 🎧🎧

Bỏ ra 5 phút xem clip. Đau lòng đến nước mắm nước muối tùm lum😭😭

Rất hay và cảm động👍🏻👍🏻

-----------------------------------------

Suốt tuần này vẫn không mấy tiến triển gì mấy. Hằng ngày cô Nguyệt vẫn đến lớp đều đều, tuy tinh thần có vẻ phấn chấn, nhưng hành động thì luôn lấp lững, vụng về hẳn đi. Hàn Thiên Nhật không khá hơn, anh bỗng dưng biếng thành khối băng lạnh, khó tính, hay la mắng, khắp các khối lớp không ai không biết đến sự đáng sợ của thầy Hàn.

Cảm thấy bất bình và lo lắng, cả lớp 10SS không thể nào ngồi yên được. Một kế hoạch lại được đề ra, có lẽ tìm hiểu đời tu của hai nhân vật chính sẽ là cách giải toả thích hợp. Chưa bao giờ mọi ngừoi ghé thăm hay nghe qua địa chỉ của cả hai. Lần này cũng xem như là tìm nhà.

Sau giờ hoc tăng tiết vào sáng thứ bảy, mọi ngừoi không về nhà, mà lặng lẽ theo dõi thầy Hàn. Quần áo học sinh trên ngừoi, dưới cái nắng ban trưa rát tay, mọi ngừoi đã phải hoá trang một cách đáng yêu.

"Áo khoác dày dễ sợ"-Song Tử nắm lấy chiếc áo phẩy phẩy, nhìn cái cổ trắng ngần thấm mồ hôi, mỗi lần cô nuốt nước bọt, gần cổ khẽ giật giật rồi đỏ lên làm cho ngừoi ta cảm thấy mê ngừoi. Mấy tên buôn bán nhỏ trong chợ mỗi lần như thế lại trợn mắt, nhìm chằm chằm vào chiếc cổ quyến rủ.

Nhân Mã gầm mặt rồi liếc một phát. Ớn lạnh, mấy tên đó quay đi. Nhân Mã nắm lấy áo lạnh cô, che đầu,che mặt, khoá kéo lên ngang cằm, còn tặng thêm cái khẩu trang, ăn trộm, chẳng biết từ khi nào bộ dáng cô đã trở nên nghi ngờ như này. Thế tên Nhân Mã kia còn cười hớn hở, nhìn là muốn tát cho mấy phát

Hai đứa cãi nhau làm thu hút mọi sự chú ý. Cuối cùng đã bị chị Sư Tử dùng "mồm sư tử" mà trừng trị, khu chợ lại tiếp tục nhộn nhịp mua bán

Bỗng dáng Hàn Thiên Nhật dừng lại tại một tiệm rau. Anh móc từ ví ra hai tờ tiền nhét vội vào tay bác bán hàng. Nhìn trái nhìn phải, cả đám núp vào một góc nhỏ, Hàn Thiên Nhật lại lần nữa đi về phía cuối chợ. Cả đám rời khỏi góc hẹp đó.

"Cứu với"-Bạch Dương bị té vào trong một chiếc giỏ trái cây. Thân hình to lớn không thể nào thoát ra được. Nhìn anh cứ như con rùa bị kẹt mông vào mai, khuôn mặt nhăn nhó đó còn giống hơn. Mọi ngừoi cười thật lớn. Song Ngư cười mà nước mặt muốn rơi ra. Anh khẽ nhăn mặt rồi cảm thấy hụt hẫn. Sau một hồi chọch ghẹo, mọi ngừoi giúp anh thoát ra. Song Ngư khẽ lấy ra một miếng khăn giấy chậm mồ hôi cho anh. Dự định muốn giận hờn cô chẳng được bao lâu, ai ngờ một chút thôi cũng làm anh lên mây

"Mất dấu rồi"-Thiên Yết khẽ đấm tay vào vách tường, mấy đứa sau cũng lại gần, khẽ tặc lữoi. Mấy đứa nó định bỏ cuộc rồi đi về, ngày mai sẽ lại tiếp tục chuyến hành trình. Trời nắng gắt đến không thể chịu nổi, bên đường có quán cà phê, cả bọn chẳng ngần ngại phóng ngay vào một quán để trú nắng. Chân bỗng bị Ma Kết chặng lại khi nhìn vào bên trong quán cà phê đó. Hàn Thiên ở bên trong chẳng để ý đến mười hai thành viên, ánh mắt anh dường như chỉ chú ý vào thứ gì đó.

"Nhìn kìa"-Sư Tử nhìn sang hướng đối diện, dáng một ngừoi con gái đang phụ giúp một quán hủ tiếu nhỏ. Bóng dáng cô say sưa làm việc, từng cử chỉ, hành động đều giống với một Dương Nguyền Nguyệt xinh đẹp, chăm chỉ. Mỗi khi làm món hủ tiếu nóng kia, sợi tóc con lại đong đưa, giọt mồ hôi khe khẽ lăn trên trán. Giỏ rau mới tinh được đặt sát trong ngăn kéo xe hàng

"Thì ra Nhật Nhật đi theo Nguyền Nguyệt cô nương"-Kim Ngưu kẽ làm động tác vuốt râu sau đó ho ho vài nhịp. Tiếng cô lớn làm cho cô Nguyệt đang phục vụ mà ngước mắt nhìn, mọi ngừoi phải trốn vào góc khuất. Khách gọi lại nghe, cô ấy cuối cùng cũng quay đi. Kim Ngưu bị Thiên Yết cốc đầu một cái rõ đau

Cả bọn đứng ở góc khuất tới khoảng hai tiếng sau thì cô Moona bắt đầu đi về. Khi cô vừa cầm tiền ngừoi chủ quán đưa cho, mặt mày hớn hở. Cởi bỏ tạp dề, cô lại khoác lên ngừoi chiếc áo khoác màu xanh mà cô hay mặc. Trên đường đi mà tung tăng, giỏ thức ăn lấy từ tiệm cộng thêm rau ban trưa trên tay cô khẽ đung đưa theo nhịp. Cô Nguyệt đi chưa được bao lâu thì Hàn Thiên Nhật vật vả theo sau.

"Chắc thầy yêu cô lắm, cả ngày rồi"-Xữ Nữ cảm thán mấy câu. Nhìn Ma Kết kìa, tập trung ghê chưa, ánh mắt dò xét từng chi tiết kia lại bắt đầu rồi. Anh khẽ liếc sang, cô giật thót rồi quay đi ngượng ngùng làm anh cười lớn thật lớn.

"Cười cái đầu anh chứ cười"-cô chu môi đáng yêu rồi thổi vào lọn tóc xoăn. Anh cười cười cái vẻ đáng yêu đó, mãi nhìn theo cô, cuối cùng đâm vào một lão bà khó tính. Lại mất thêm một khoảng thời gian xin lỗi trước lời giáo huấn.

Tới một con đường nhỏ hơn, cô rẽ vào, một khu trọ tập thể rất đông ngừoi. Hàn Thiên Nhật dường như biết đường rất rõ, hắn dễ dàng đi theo cô từng li từng chút một. Nhìn ngừoi con gái bé nhỏ thân thiện chào mọi ngừoi xung quanh kìa, chiếc váy đong đưa theo nhịp tạo cảm giác cả người cô nhẹ nhàng, bồng bềnh như một áng mây

Lân la lâu thế mà đã gần 5 giờ chiều. Trời còn ảnh hưởng khí đông tan, ánh nắng mặt trời đang dần khuất đi sau dãy nhà. Ánh đèn trong khu đá bừng sáng, không khí nơi đây bắt dầu nhộn nhịp rồi. Thiên Bình tung tăng trên tuyến đường nhỏ, nhảy chân sáo nghênh ngang trước mặt Giải, cô chỉ chăm chú vào một thứ sắc đẹp kì lạ cuốn hút nơi đâu, đến bước chân cũng không hề để tâm đến.

"Cạch" một chiếc vòng tay mỏng bằng bạch kim, có chốt hình trái tim và đặt biệt là một khe khoá. Chốt đã bị khoá chặt lại, Cự Giải nhìn xuống chiếc vòng tay, ngượng nghịu nhìn Thiên ca. Chiếc vòng như bị khoá vào tay cô. Anh nhìn cô sau đó cho tay vào áo lấy ra chiếc dây chuyền có chất liệu tương tự, giữa là chiếc chìa khoá bé như ngón tay út lấp lánh. Cô nhìn xong rồi lũi thủi tự mình bước lên trước

Cuối cùng cô Nguyệt dừng lại trước một căn nhà cũng kha khá. Trước cửa là cái chuông cổ điển. Nhìn ngôi nhà có vẻ rất thiên nhiên. Cánh cửa sơn màu đỏ sậm vừa mở ra, bật đèn, ngôi nhà bùng sáng trong tông vàng. Có vẻ cũng không tệ lắm, chỉ là bọn nhà giàu như cậu ấm cô chiêu đay thì thấy hơi thất so với cuộc sống tại thành phố này. Mở hai cửa sổ rồi đóng cổng. Nhìn vào trong là thấy ngay, Dương Nguyền Nguyệt đang nằm trên giường, xung quanh là mấy con mèo lượn lờ, ấp ôm.

"Mèo kìa"-Sư Tử la oai oái khi thấy mấy con mèo giống ở nhà cô nuôi. Mặt hoá mèo kì lạ, cô lại đi khắp mọi ngừoi mà cọ cọ, nhõng nhẽo. Ánh mắt giãn ra thoải mái, tại sao ngừoi này chưa la mình, nhìn lên, Bảo Bình đang nhắm mắt mà tận hưởng, cô phóng cho một cước rồi phủi tay mà bỏ đi.

"Ban nãy mèo đáng yêu lắm đó"-anh lôi cô vào lòng rồi xoa đầu, mái tóc bồng bềnh bị anh làm rối xù. Từ con mèo thì bây giờ thành sư tử. Cả hai đánh nhau làm người đi qua nhìn cảnh méo mó kì lạ này

Hàn Thiên Nhật sau khi thấy Dương Nguyền Nguyệt đi vào nhà, thì thở phào. Từ sáng giờ theo dõi phía sau cô, quả thật một ngày nữa anh lại thấy khâm phục cô gái này. Cả ngày vất vả thế sao. Anh quay lưng ra về khi thấy cô đã an toàn. Tiếng nơi đây hôm nay thật ồn đó, anh mặc kệ mà quay hướng về. Bất chợt mắt anh chợt nhận thấy một hình ảnh lạ, bây giờ bắt đầu hoang mang rồi

....

---------------------------------------------

Xin chào mọi ngừoi, dạo này truyện nó ngày càng nhàm rồi, nản quá😞😞😫😫

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com