12 Cs S I T To Chuyen An Dac Biet
Vệ Khanh (Nhân Mã) bước khỏi chiếc xe Lamborghini sang trọng, khẽ nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, đây là trụ sở chính của Đài truyền hình An Nam nổi tiếng. Vận một bộ âu phục cổ điển toát lên thần thái nghiêm nghị, tuấn nhan tuyệt đại phong hoa, treo trên mặt nụ cười khiến nữ nhi trầm luân, Vệ Khanh (Nhân Mã) cất từng bước vào nơi mà biết bao ngôi sao mơ ước._Vệ thiếu gia, ở đây!- Lưu Họa Y (Cự Giải) từ xa nhìn thấy anh đã cất cao thanh âm gọi.Nữ nhân hương diễm đoạt mục, nguyệt mi tinh nhãn, nữ thần của Đài truyền hình An Nam, Lưu Họa Y (Cự Giải) quả là danh bất hư truyền. Cô vốn là một phóng viên của đài An Nam này, tuy nhiên, tổng giám đốc nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, lại có tài ăn nói, liền giao cho cô làm người dẫn cho chương trình về đề tài tâm lí học, trò chuyện trực tiếp với Vệ Khanh- thiên tài nổi danh nhất trong ngành này. _Chào cô Lưu.Họa Y (Cự Giải) cười lịch sự, tiến lên dẫn đường cho anh. Đi thêm vài bước dọc dãy hành lang thẳng tắp, đoàn người rẽ vào một căn phòng lớn, bên trong đặt bộ ghế sofa trang nhã, xung quanh là phong nền, đèn chiếu sáng và nhiều loại máy quay hiện đại._Vệ thiếu gia xin vào trong đợi một chút, chương trình sẽ bắt đầu ngay thôi.Gật đầu, anh khoan thai ngồi lên ghế, nhận tách trà từ một nữ nhân viên, ngẩng cao đầu đối diện với ống kính máy quay. Vệ Khanh (Nhân Mã) vốn là khách mời thân thiết của đài truyền hình này, các đoạn phỏng vấn của anh về các vấn đề tâm lí xã hội hay cách nhìn nhận về nhân cách con người luôn thu hút rất nhiều khán giả, chẳng bao lâu đã phủ khắp Bắc Kinh và các tỉnh thành lớn. Vệ Khanh (Nhân Mã) vốn đã nổi tiếng từ lúc vẫn còn học ở trường Đại học Cambridge với chuyên ngành phân tâm học, anh được các vị giáo sư đánh giá rất cao. Bỏ ngoài tai lời đề nghị của các chuyên gia bên ấy, anh vẫn quyết định trở về quê hương sau khi tốt nghiệp và hiện đang công tác tại sở cảnh sát Bắc Kinh. Nhưng hôm trước cấp trên nói với anh rằng muốn anh chuyển công tác đến Vân Thái, đầu quân cho S.I.T. Vệ Khanh (Nhân Mã) cũng không có ý kiến gì, vốn dĩ uy danh của S.I.T không phải chỉ ở Vân Thái, đến đó có thể sẽ giúp anh phát huy tài năng hơn. Hôm nay anh nhận lời đến đây chung quy cũng chỉ để khẳng định việc này.Cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, Vệ Khanh (Nhân Mã) và Họa Y (Cự Giải) hợp tác đã nhiều lần, dĩ nhiên cũng có một sự thấu hiểu nhất định._Cô Lưu, tôi có thể mời cô đi ăn tối chứ?Ra khỏi phòng, Vệ Khanh (Nhân Mã) nhường cho mọi người đi trước, quay sang mỉm cười nhìn Họa Y (Cự Giải)._Đó là vinh hạnh của tôi, Vệ thiếu gia!====Gương mặt Ngạo Thiên (Thiên Yết) thoáng kinh ngạc, S.I.T lâu không tiếp nhận vụ án, vừa tiếp nhận đã là án chặt xác?_Đã lấy lời khai nhân chứng rồi còn phải chuyển cho chúng ta sao?- Giang Hàn (Ma Kết) hỏi, ánh mắt sâu thẳm không nhìn rõ được tâm tư.Hứa Quân Dao (Thiên Bình) đặt tập hồ sơ lên bàn._Vụ án này có chút kì lạ, nhân chứng chỉ là hai đứa trẻ chưa được 10 tuổi, cảnh sát không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng bà ngoại của chúng lại một mực khẳng định nạn nhân là con gái bà ta, đồng thời là mẹ của hai đứa nhỏ đó đã bị chính tay ba chúng giết hại. Lời khai của đứa bé lớn khiến người ta không khỏi rùng mình._Hửm?- Ngạo Thiên (Thiên Yết) lộ vẻ hứng thú, để cho Quân Dao (Thiên Bình) nói tiếp._Bố "lấy" đầu mẹ xuống rồi ạ! Lăng Trúc Nguyệt (Kim Ngưu) mở to hai mắt như thể không tin những gì mình vừa nghe thấy._Đứa trẻ ấy rốt cuộc đã nhìn thấy điều khủng khiếp như thế nào vậy? Ngạo Thiên (Thiên Yết) và Giang Hàn (Ma Kết) đã nhận thức được sự nghiêm trọng của vụ án, lập tức đứng dậy, cầm xấp hồ sơ đi về phía phòng họp chính._Nửa tiếng sau họp tổ chuyên án! Quân Dao sang phòng hình sự lấy toàn bộ tài liệu liên quan về đây, Trúc Nguyệt đi sắp xếp lịch trình, ngay chiều nay chúng ta đi lấy lời khai nhân chứng lần nữa!- Vị sếp Lãnh cao cao tại thượng nhanh chóng truyền lệnh. Nếu đã do S.I.T đảm nhận vụ này, thì hắn nhất định phải làm cho tốt nhất. ====Ở bên ngoài thành phố, cách xa khu đô thị náo nhiệt là thị trấn Tây Cửu. Nơi này tình hình xã hội vô cùng phức tạp, bởi nhà nước từ lâu đã hoãn công cuộc quy hoạch nhà đất ở đây, chính phủ cũng không cho người đến giám sát, thành ra Tây Cửu giống như vùng trũng của đất nước, là nơi tội phạm hoành hành và các băng đảng giang hồ chia nhau cai trị.Hôm nay băng đảng Cửu Môn do Hồng Nhiếp Chính dẫn đầu đem quân đến trước một căn nhà kho cũ để ra mặt thị uy với một băng đảng mới lên do Dương Hiểu Phàm (Bạch Dương) cầm đầu. Hồng Nhiếp Chính là người có máu mặt trong giới giang hồ đã lâu, ở Tây Cửu này ai gặp hắn cũng phải gọi một tiếng "anh Hồng", vậy mà thằng nhóc Dương Hiểu Phàm này chẳng biết từ đâu ra, tự xưng là truyền nhân của Lý Thanh Nguyên- một đại ca giang hồ đã quy ẩn nhiều năm, đòi Hồng Nhiếp Chính phải trao trả lại địa bàn cho băng nhà họ Lý. Cách nói chuyện ngạo mạn với cái khí thế không sợ trời không sợ đất kia của Hiểu Phàm đương nhiên làm hắn điên tiết, liền cho quân đến đây để giải quyết một trận. _Thằng oắt con, khí phách cũng khá lắm, nhưng ở cái đất này dùng cái thế đó cũng không thể kiếm cơm. Mày đòi lại địa bàn cho lão già họ Lý đó chứ gì? Vậy thì mày về mà nói về lão, lão đã già rồi, Hồng Nhiếp Chính tao mới là người đứng đầu ở đây. Cả mày và cả lão ta dám gây chuyện với tao thì đừng mong được yên thân. _Nói nhiều thế để làm gì? Lên đây hết đi!- Dương Hiểu Phàm (Bạch Dương) nhìn đám côn đồ trước mặt, nở nụ cười giễu cợt. Hôm nay hắn sẽ cho bọn chúng thấy ai mới xứng để cai quản thị trấn này._Tụi mày, đánh nó tàn phế cho tao- Lão Hồng nghiến răng từng chữ.Bọn người băng Cửu Môn lập tức lao lên như hổ đói, tay tên nào cũng là dao kiếm sắc bén. Đàn em của Hiểu Phàm (Bạch Dương) cũng không vừa, lập tức xông vào tử chiến, tuy số lượng có hơi thua thiệt nhưng sĩ khí vô cùng áp đảo. Dương Hiểu Phàm (Bạch Dương) cầm chặt thanh kiếm ngắn trong tay, vẻ mặt bình tĩnh đón nhận từng đòn của kẻ địch. Hai ba tên to con áp sát định một đao chém chết hắn, nhưng thoắt cái hắn tung ra hai cước, bọn chúng đã văng ra xa, thanh kiếm xẹt qua cổ một tên, máu tươi lập tức phun ra. Ngửi thấy mùi máu, Hiểu Phàm (Bạch Dương) càng hứng chí, hắn ra tay lần nào cũng đều chuẩn xác không chút nhân nhượng. Tuy bị thương không ít nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, phía bên kia, quân của Nhiếp Chính cũng không khá hơn bao nhiêu, đã tử thương quá nửa.Nhân lúc hỗn loạn, Hiểu Phàm (Bạch Dương) nhanh chóng chuồn ra phía sau, đạp một tên lâu la ra, kề kiếm sát cổ Hồng Nhiếp Chính làm hắn không kịp trở tay, đến lúc bọn Cửu Môn phát hiện ra thì chỉ thấy một thiếu niên với ánh mắt đỏ ngầu như quỷ sứ, một đường đã cắt đứt động mạch cổ lão Hồng, máu chảy xuống chẳng mấy chốc đã tụ lại thành vũng, mà từ đầu tới cuối, người đó không hề chớp mắt lo sợ. _Tây Cửu này, là do Dương Hiểu Phàm ta làm chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com