TruyenHHH.com

12 Cs Kieu The Cong Luoc

Hết tếc òi, 2 linh vật chưa khỏi....

----------------------

♈♊♎

Trời đêm tối mù, bữa tối cũng qua, đối với người không vội đi ngủ thì chỉ biết đi dạo.

Song Tử cùng Lệnh Hồ Như ngồi bên hè một cái hồ lớn, vì A Như muốn Song Tử xem có cái mùi muối từ cái hồ này không.

- È... nước chỗ này là nước ngọt. Có muối thì cũng rất chi là ít.

Nguyên cái chỗ này chỉ có cái hồ này với cái giếng để lấy nước thôi, mà nãy bọn họ đi qua cái giếng xem rồi.

- Không lẽ Vu Đại nhân trữ muối ? Dù sao cũng gần biển, làm muối bán cho mấy nơi khác được giá lắm đó.

- Hm.. cũng có thể.

Chỉ là mùi muối thôi, không biết sao Song Tử lại thấy nghi hoặc.

- ...Mũi của tỷ từ khi nào lại thính như vậy?

- Từ sáng hôm nay ta đã như vậy.... mùi của Quốc Sư, ngài ấy ở gần đây.

Song Tử lập tức đứng dậy, không cần phủi váy liền chạy đi ngay, Lệnh Hồ Như phía sau lại càng không kịp hiểu, cô nhóc có ngửi thấy cái gì đâu chứ.

- Tỷ tỷ chờ muội!!

.....

Đến khi trăng treo trên đầu ngọn cây, Bạch Dương vẫn chưa thể ngủ. Cô ngồi lật từng cuốn sách mà Thiên Bình đem theo, bản thân hắn cũng ngồi trong căn phòng ấy, không chỉ có hai người, còn có cả con sóc xám đã bám theo cô từ hôm nào đến giờ.

- Sao ngươi không giết nó luôn đi?

Thiên Bình chống cằm nhìn con sóc mà chính hắn dùng Đằng Tử trói lại, không phải hắn tự dưng lại muốn trói nó, hắn cũng chẳng dễ dàng gì mà nghe lời Bạch Dương, chỉ là con sóc này hắn biết nó vốn là của Dương Duy, nhưng hắn lại không biết nó vẫn còn bám theo đám người bọn họ đến tận đây. Dù sao hắn cũng có một khoảng thời gian bị mù tạm thời.

- Nhất định phải thế sao? Ta nghĩ chỉ cần tẩy não nó là được.

- Chưa gì ta thấy nó tẩy não ngươi rồi.

Bạch Dương rõ ràng biết Dương Duy và Dương Hương Chi đã đối xử với cô và Thiên Bình như thế nào. Cái triệu chứng thấy tanh là nôn của cả hai không phải do bẩm sinh hay sau này mới dị ứng, bọn họ bốc phét đấy, Bạch Dương trước đó đâu có sao, dư sức ăn hết cả đĩa cá siêu to khổng lồ chứ đùa. Tất cả đều thay đổi ngay lúc ở Dương Gia. Cái qq gì cũng Dương Gia.

Gọi người đến là để bàn kế hoạch, mà chưa gì hai người đã phật ý nhau, mặt cũng chả muốn nhìn tới. Bạch Dương thì tiếp tục tìm thông tin trong sách, Thiên Bình tiếp tục xem xét con sóc kia.

- Ngươi đem sách không phải để giải trí nhỉ?

- Không phải sách của ta. Là ở Dương Gia, lúc đi thì tiện thể đem theo thôi.

Bạch Dương nghiêng đầu, chẳng phải mọi thứ ở Dương Gia đều là ảo giác sao, đến cả chăn ấm nệm êm nằm còn thấy lạnh như phiến đá đêm sương, lòi ra thứ đồ thật thì đúng là kì quái.

- Ta suy nghĩ lại rồi. 

Bạch Dương còn chưa kịp hiểu cuốn sách này muốn nói gì, Thiên Bình lại tặng cho cô thêm thứ khó hiểu, cụ thể là lời của hắn. 

- Làm sao cơ?

- Tẩy não cũng được, nhưng trước đó phải biết mục đích của nó trước đã.

Thiên Bình thu lại dây Đằng Tử đang quấn quanh con sóc, hắn đưa ngón trỏ cùng ngón giữa dí chặt đầu con sóc xuống bàn trước khi mà nó kịp vùng mình bỏ chạy, tiếng kêu của nó lúc này không khác gì mấy con sóc bình thường là bao, vừa inh ỏi vừa chói tai, cả hắn lẫn Bạch Dương đều chỉ muốn kéo dứt cổ họng của nó. 

 Bạch Dương chẳng hiểu Thiên Bình đây là muốn làm thế nào, cô nhìn hắn, rồi nhìn lên đôi mắt đã chuyển sang sắc tím lúc nào không hay của hắn, con sóc dưới tay hắn cũng không vùng vẫy nữa, tiếng kêu cuối cùng cũng dứt rồi.

- Trước khi hỏi nó, ta hỏi ngươi vài câu.

- Nhanh lên.

- Thuật thao túng là ngươi dạy cho A Vu à?

 Thiên Bình hơi nhếch mắt sang Bạch Dương, nhưng hắn cũng vội thu về, mặc dù biết cô chẳng thể bị ảnh hưởng, là hắn không muốn nhìn cô một chút nào.

- Nhiều chuyện.

- Giờ không phải lúc che giấu đâu, ta cũng không phải người tùy tiện, hơn nữa chúng ta còn đang chung một thuyền.

Lời của cô làm hắn phải suy ngẫm lại. 

- Mị Mục Thuật của Lệnh Hồ Gia không phải thứ có thể truyền ra bên ngoài. 

Hắn đang nói, loại thuật đó không phải do hắn dạy cho Song Tử. Nhưng trước mắt Bạch Dương chỉ nghi được mỗi hắn, không lẽ là Tiền Quốc Sư, hay là do bẩm sinh?

- Nghe nói ngươi miễn nhiễm với Mị Mục của ta, nhưng lại dính phải thuật của nàng?

Bạch Dương trừng mắt nhìn hắn, còn hắn thì nhếch mép cười khẽ. Trước đó cô chả có phòng bị gì, còn lần này là do Dương Gia, cũng cảm ơn Dương Gia cái phần nhỏ đó thôi, nhờ nó mà cô không bị hắn thao túng, bù lại thì bị bọn họ thao túng.

- Sao ngươi biết?

Thiên Bình không nói, hắn chỉ lẳng lặng dùng Đằng Tử trói lại con sóc kia. Bạch Dương ngồi im quan sát hành động của hắn, hắn lúc này chầm chậm vuốt tóc mái lên, rồi quay sang nhìn cô.

Trên trán hắn không có ấn kí giống cô, một vệt mờ cũng không có. Cô đã dụi mắt thêm mấy lần để nhìn lại, nhưng vẫn như cũ.

- Không có gì đúng không? Ta vốn không giống cô. Ta là Mộc Hệ, làm sao có thể viết chữ Hỏa trên trán giống cô được?

Thiên Bình vừa cười khinh miệt vừa quay lại chỉnh tóc. Bạch Dương nhăn mặt nhìn hắn, nếu hắn đã nói vậy rồi, tức hắn đã thừa nhận hắn cũng giống như cô và Song Tử, dù sao Song Tử cũng đâu có ấn kí trên trán.

- Vậy của ngươi ở đâu?

- Ở chỗ cô không thể nhìn.

Thiên Bình chỉnh chu lại mái tóc xong xuôi, hắn thu Đằng Tử về, bọn họ đã đến lúc nên quay lại chủ đề chính rồi.

Bạch Dương không biết cách vận hành của Mị Mục, cô chỉ biết ngồi im đó quan sát tình hình. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm con sóc đó, cho đến khi nó bắt đầu mở miệng nói.

- Thiếu gia... ta phải giúp thiếu gia duy trì hậu thế...

Hậu thế ư, làm cho bọn họ nhớ tới hồi ở Dương Gia, ai đó đã nói rằng Dương Gia sẽ có một ngày trở về phục thù. Đám người chết tiệt đó thật sự để nước rút sao.

Thiên Bình không tra nữa, hắn thu tay về mà tiếp tục dùng Đằng Tử trói con sóc lại. 

- Sao vậy? Nhiêu đó đủ cho ngươi đoán được gì sao?

Bạch Dương vừa dứt lời, Thiên Bình liền giơ thẳng trỏ chỉ vào mặt cô. Đôi bên chân mày hắn nhăn lại, ánh nhìn chẳng có chút thiện cảm vẫn còn một màu tím sẫm, hắn hạ thấp tông giọng xuống.

- Ngươi, tốt nhất nên nói cho ta biết, người và Dương Duy đã xảy ra va chạm gì?

............

Lệnh Hồ Như áp tai vào cửa nghe lén, Song Tử ngồi bên bậc tam cấp ngắm nhìn gió cuốn lá rơi ngoài sân, nói đáng ra cô phải giống như con bé đang cố nghe lén kia, nhưng hôm nay cô lại chẳng như thế.

- Tỷ tỷ, ca ca đột nhiên gằn giọng với Thẩm tỷ tỷ, muội sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện...

- Kệ đi, cũng đâu có to tát gì.

Song Tử dùng hai tay che tai của mình lại, mí mắt cũng gụp xuống, hành động đó làm Lệnh Hồ Như chớp mắt vài cái, không biết hồi ở Lục Phủ đã có chuyện quái quỷ nào diễn ra nữa.

Tiếng ghế đổ phát ra từ căn phòng làm Lệnh Hồ Như dựng hết tóc gáy lên, không lẽ bọn họ có xích mích thật ư.

- Tỷ tỷ! Chuyện này không ổn! Thẩm tỷ tỷ là Thái Tử Phi đó!

Cô nhóc chạy lại túm tay Song Tử, tiếng ghế đổ thật sự lớn, đèn dầu trong phòng giờ cũng tắt ngủm, cái này không dành cho đầu óc của người thiếu sáng đâu.

Thay vì hoảng loạn đứng dậy, Song Tử vẫn ngồi đó, cô chầm chậm thả tay đang che tai xuống mà ra hiệu cho Lệnh Hồ Như.

- Im lặng nào.

Chẳng hiểu Song Tử nghĩ gì, Lệnh Hồ Như không biết phải làm sao liền liều mạng chọc một lỗ trên cửa, cô nhóc đưa mắt nhìn qua, lại chỉ thấy một màu trắng xám.

- H...Hả?

Cánh cửa phòng đột ngột bị kéo mở vào bên trong, cô nhóc đang tựa vào cửa thì mất thăng bằng ngã về phía trước, trong tức khắc lại có một cánh tay vòng qua eo cô mà kéo cô lại.

- Hai người làm gì ở đây?

Người đang đứng ngay trước mặt bọn họ là Thiên Bình, nghe giọng hắn trông có vẻ như đang tức giận, còn cả gương mặt tối sầm lại kia.

Lệnh Hồ Như ngước mắt nhìn huynh trưởng, rồi nhìn người đang ôm eo kéo mình lại, không bất ngờ lắm khi đó là Song Tử, nhưng cũng nhanh quá, cô khi nãy đang còn ngồi chill chill cái gì đấy cách cô bé cả mười bước chân.

- A ha.... ta vừa định tìm Cừu Nhỏ, dạo gần đây nàng hay ngủ chung với ta, giờ ta thiếu hơi nàng nên có chút không quen... haha..

Song Tử một tay ôm eo Lệnh Hồ Như, một tay vịn lấy cửa, vừa nhìn thấy có chút ngầu, nhưng sau khi cô cười thì nó không còn ngầu nữa.

- Ô.

Thiên Bình nhìn cái khung cửa có một lỗ hổng kia, Lệnh Hồ Như biết hắn đang nghi ngờ cái gì, nhất định phải thanh minh.

- Muội thấy phòng tỷ ấy tắt đèn rồi, không biết tỷ ấy ngủ chưa, nhưng lại không dám gõ cửa hỏi...

- Công Chúa làm sao cũng được, nhưng có cả muội thì ta thấy....

- Là muội ấy đang đi dạo thì gặp ta, bọn ta cùng đi một đoạn thôi rồi quay lại đây.

Song Tử đứng thẳng dậy, cô kéo A Như tránh đường cho Thiên Bình đi ra. Cái mặt của hắn từ lúc bước ra khỏi phòng cũng chẳng khác gì lúc còn đứng trong phòng. Lời của hai người bọn họ vẫn chưa đủ thuyết phục với hắn ư.

Phòng bọn họ cũng gần nhau, một dãy ngang cả. Sát phòng của Bạch Dương là của Song Tử, bên Song Tử là của Lệnh Hồ Như, cuối cùng là Thiên Bình.

- Thẩm Tiểu Thư thấy trong người không khỏe, ta tiện thể xem qua cho nàng ta, giờ thì nàng đi nghỉ rồi.

Thiên Bình nói xong thì quay người về phòng, không biết hắn còn nghi ngờ gì không nữa.

Song Tử dùng Diệp Hỏa soi sáng căn phòng tối đen như mực, quả thực thấy Bạch Dương đang nằm trên giường, giống như đã ngủ từ lâu.

- Chuyện này...

Song Tử kéo Lệnh Hồ Như ra ngoài trước, đến khi đóng lại cửa phòng cho Bạch Dương, cô mới lên tiếng.

- Vậy A Như ngủ cùng ta nha, nàng nghỉ mất rồi.

- Ơ... cũng được, đợi muội lấy đồ qua...

Cửa phòng của Thiên Bình bỗng như bị đạp tung ra, một tiếng động đủ làm cho hai người kia giật mình.

Lệnh Hồ Như trợn tròn con mắt, hai tay bám víu vào Song Tử, huynh trưởng ra tính sổ rồi kia.

- Ơ..?

Ba người họ cứ như thế mà đứng giữa hành lang nhìn nhau.

- Ngài ôm đồ đi đâu vậy?

Song Tử chớp chớp mắt nhìn vào đống chăn gối Thiên Bình đang ôm, này là sao, định dọn phòng hay sao. Hắn vừa bước ra từ phòng Bạch Dương, này là có ý gì?

- Chẳng phải ngài nói cần người ngủ cùng sao?

Thiên Bình ôm đồ hết hai tay rồi, bảo sao tiếng cửa mở như bị đạp ra, thì do hắn dùng chân đạp chứ thế nào nữa.

- Không được! Nam nữ t---

Lệnh Hồ Như nửa câu chưa kịp thốt, mồm miệng đã bị Song Tử đưa tay chặn lại, không phải một mà cả hai tay đều chặn.

- Được được, A Như hôm nay về phòng đi, mai rồi chúng ta ngủ cùng.

- Ưm ưm !?

Lệnh Hồ Như không hiểu, cô nhóc muốn hỏi cô sao lại như vậy, nhưng cô lại không có cô nhóc cơ hội đó.

- Giường chỉ đủ hai người nằm thôi, không thể nhét thêm cả muội nữa.

- Ưm...

- Ngoan nào, tỷ cần xem lại một số chuyện. Mai tỷ đưa muội xuống phố mua kẹo nha.

Song Tử cúi người thỏ thẻ vào tai Lệnh Hồ Như, chỉ câu trước thôi, câu sau cô lại nói lớn ra ngoài.

A Như gật đầu, Song Tử cười mỉm đẩy cửa phòng của cô nhóc, xong thì đẩy cô nhóc vào phòng, tránh cho cô nhóc nói thêm câu nào.

- Được rồi, muội ấy ngoan rồi.

Song Tử vui vẻ quay sang phòng của mình, Thiên Bình cũng bắt đầu tiến bước. Đi qua trước cửa phòng của muội muội, hắn lại đứng lại một chút.

Lại đúng lúc cô nhóc mở hé cửa nhìn ra bên ngoài.

- Không có đứa trẻ ngoan nào lại như thế đâu.

Cửa phòng lập tức được khép kín, có vẻ biết sợ rồi.

.....

Vu Hựu sau khi về chưa đầu một ngày đã nhận được thư mời của Nam Cung Gia, chẳng là bên đó muốn mời y qua để xin lỗi y, tiện thể bàn lại một số chuyện làm ăn.

Nam Cung Gia không chỉ làm chế tác vũ khí, bọn họ còn làm muối, bảo y qua đó bàn việc bán muối à.

- Đại nhân, đám người đó từ phương nào đến vậy?

- Ngươi có thể không nhìn ra ba nữ nhân kia, nhưng phải nhìn ra tên nam nhân duy nhất trong số đó là ai.

Vu Hựu nhấn mạnh vế sau với quản gia, ông cũng cúi đầu xuống không dám ngước nhìn y.

Khi bắt đầu chuyến xe về Hạ Thành, Thiên Bình quay về mái tóc màu trắng rồi. Nhìn màu trắng đúng là quen mắt hơn.

- Triều đình đến giúp chúng ta ư..?

- Không hẳn là giúp chúng ta, là đang cứu cả cái Đại Hà này.

Vu Hựu hiện tại đang có quan hệ không được tốt với Nam Cung Gia, mục đích của đám người kia cũng là Nam Cung Gia, không biết bọn họ làm cái gì, nhưng trước mắt cũng coi như là cùng thuyền.

Y để ý màu tóc vừa thay đổi của Bạch Dương, nữ nhân đó lúc ở Lục Phủ tóc màu đen, buộc đuôi ngựa cài mão vàng, nữ nhân ai lại làm như nam nhân thế chứ. Cùng là lúc khởi hành về lại đây, tóc nàng ta cũng đổi màu, là màu hồng đậm.

Tuy là màu hồng đậm, nhưng y nhìn nàng lại thấy có chút nét của Nam Cung Gia.

- Không phải con rơi con rớt gì về nhận nhà đâu nhỉ.

Vu Hựu ngẩn người một hồi, rồi lại hỏi quản gia.

- Nam Cung Gia yêu cầu một mình ta đến?

- Đúng là như thế...

- Đưa theo một nữ nhân, chắc không sao đâu nhỉ?

Lời của y làm quản gia sững sốt, nữ nhân đâu ra cho y đưa đi theo chứ, dù có thì cũng quá là nguy hiểm.

Không cần nói cũng biết, nếu như là đến Hạ Thành tìm nhà, nội ngoại gì đó không biết, chi bằng y đưa theo thử xem.

Nàng ta là Thái Tử Phi, con gái Thẩm Thừa Tướng. Y lại suy nghĩ lại. Thẩm Gia không nổi, y không biết, gần như chỉ biết một Thẩm Thừa Tướng.

- Chuyện này...

Thôi kệ, thử là biết, dù sao thấy nàng ta nếu được chọn làm Thái Tử Phi thì chắc chắn không yếu, giống như Hoàng Hậu hiện tại vậy.

----------------------

Bạch Dương: Đe'o. Bố đe'o đi.

...........

Chi tiết đặc biệt:

• đỏ + trắng = hồng

• Trên người Quốc Sư luôn có mùi hương của trầm, cha này không phải là giặt đồ bằng bột trầm, mà là xông hương trầm.

------Lưu ý: Tình tiết chạy ngẫu nhiên, au mỗi khi viết không lắp não------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com