Chương 22: Khởi Điểm, Gần Như Sắp Bắt Đầu Rồi
.........♈♊♍♎♑Sở Lưu Minh nhìn ngắm lại bản thân đang phản chiếu trong gương, gương mặt hắn lúc này đã hồi phục được trạng thái trẻ đẹp nhất, xem ra hắn bệnh tình đã có thuyên giảm. Có vẻ đã tới sinh thần của Sư Tử, làm hắn tốn công mua quà, thằng chất tử đó lại không thấy mặt đâu, chỉ có một lá thư được gửi về. Thằng chất tử đó của hắn có lẽ đã vướng phải vụ gì rồi, nghe nói là đi Khuê Dương, không dính tới chuyện của Hoắc Gia Ôn Gia thì cũng lạ, mà dính tới rồi thì phải ở lại lâu, quà hắn mua e rằng hắn phải để lại dùng. Đối với một người đã từng đi qua chiến tranh như hắn, dù có thêm một trận chiến nữa, hắn cũng không thấy kinh ngạc. - Minh Minh, sắp tới có phải trung thu rồi không? Ta thấy mọi người đang gấp rút dọn dẹp để trang trí.Tiếng gọi của A Li vang lên từ ngoài cửa vào, thanh âm đem theo tâm trạng vui tươi, Sở Lưu Minh nghe mà cũng cười theo, nhưng khi thấy bát thuốc bốc lên một cái mùi đáng nghét, hắn lại sợ tái mặt.- N-Này này! Ta khỏe rồi! Ta không muốn uống cái thứ đó nữa đâu!- Ha ha, đúng là ngươi hồi phục rồi, nhưng Nương Nương nói tối nay có chuyện cho ngươi làm. Miễn cưỡng uống bát thuốc này, mai sẽ không có thuốc nữa.A Li đặt bát thuốc xuống bàn, nàng từ lúc vào phòng đến giờ vẫn chưa dứt được nụ cười trên môi, còn Sở Lưu Minh vẫn co rúm lại trốn trong góc phòng.- Hoàng Tẩu ta dặn chuyện gì vậy ?- Hôm trước ta có nói với ngươi chuyện Thừa Tướng họ Nam Cung đúng chứ?Nụ cười trên môi của A Li bỗng dưng vụt tắt, Sở Lưu Minh nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề liền bò ra khỏi góc phòng, rồi trườn đến bên bàn đặt thuốc.- Cái đấy không chắc... Hoàng Tẩu đã dặn chuyện gì?- Ta nghe Nương Nương nói, người biết thừa chuyện của Thừa Tướng. Bởi lẽ cái thời người vẫn còn là thứ nữ vứt đi của Cơ Gia, người từng gặp qua ông ta. Nam Cung Gia là đối tác của Cơ Gia. Có lẽ ông ta không nhìn ra người, nhưng người cũng không muốn vạch trần ông ta.- Ông ta là cái gì của Nam Cung Gia đấy?- Một thứ tử. Nhiệm vụ của ông ta thường là đi giao dịch với các gia tộc khác để kéo thêm thế lực cho Nam Cung Gia. Cơ Gia không phải là gia tộc duy nhất, trên khắp đất Đại Hà này vẫn còn nhiều gia tộc ông ta đã đi qua. Ta nghe Nương Nương bảo thế.Sở Lưu Minh bắt đầu thấy chuyện này thật quá khó lường. Hắn phiêu bạt ngần nấy năm không để ý chuyện triều chính thì đúng là khó thể biết, bù lại chuyện giang hồ nhiều thứ cũng biết đôi chút, về một người họ Nam Cung luôn đi giao dịch tứ phương, hình như hắn từng nghe qua. Vậy mà không ngờ người đó hiện tại là một người khác.- Nhắc mới nhớ, hình như ta từng nghe tới một người tên Nam Cung Diệc, giang hồ đều biết đến hắn, pháp lực nói ra thì không tồi, tài ăn nói xuất chúng, nhưng đã rất lâu rồi chưa hề có tin tức.- Ngươi có biết Nam Cung Gia giờ có ai không?- Hỏi đúng câu đấy, trước khi gặp ngươi tại hoàng thành này, ta là từ Hạ Thành về.Sở Lưu Minh nhìn bát thuốc có chút do dự, nhưng một hồi cũng uống cạn. Trông cái mặt vì chịu đắng của hắn, A Li liền phụt cười, nàng vội lấy kẹo bóc ra đưa ngay cho hắn, hắn lập tức chộp lấy rồi nhét thẳng vào miệng.- Nói nghe xem nào.- Nam Cung Gia toàn cao thủ thôi, đều là ma pháp sư bậc cao vượt qua thang số, thuần hệ hay hỗn hệ ngoại hệ đều có. - Nam Cung Gia đối với sự bốc hơi đó của Nam Cung Diệc không có gì lạ sao?- .. Không có. Theo ta đoán, bọn họ thấy Nam Cung Diệc không quá quan trọng, hắn có thế nào cũng được. Người của Nam Cung Gia vẫn thăng cấp đều đều, vẫn là cao thủ, làm ăn cũng không có biến cố, chẳng ai quan tâm đến người đã đột ngột biến mất kia.- Giống như Nam Cung Quận Công sao? Nam Cung Gia cũng không quan tâm đến hắn nữa?-Bọn họ vẫn luôn hướng tới hắn. Sở dĩ không truy tìm Nam Cung Diệc chính là vì hắn, hắn là con trai của ông ta. Thể chất Dị Thủy Hệ, nếu đào tạo tốt thì sẽ trở thành một cánh tay vô cùng đắc lực cho Đại gia tộc Nam Cung.A Li im lặng để não hoạt động một chút. Để nàng suy nghĩ lại, nàng từng nghe nhiều người nhận xét thể chất của Cự Giải rồi, có biết chàng ta là ma pháp Dị Thủy Hệ, nhưng không rõ chàng ta có thể mạnh đến mức nào. Cái người suốt ngày nở nụ cười giả tạo thảo mai đó đúng là rất đáng nghi, nhìn chàng ta không giống người thường dùng sức mạnh ma pháp hay vật lí để giải quyết vấn đề, thang số ma pháp có lẽ sẽ không cao.- Nói ngươi biết này, Nam Cung Gia là một ổ cáo đấy, cả một ổ luôn, bữa nào ta đưa ngươi đến nhận người thân nha?- Ta đang nghiêm túc đấy. Nhiệm vụ của Nương Nương giao cho người đây, tối nay, à không, có thể nội trong hôm nay, lê xác đến phủ Thừa Tướng làm rõ vụ việc.A Li hình như dỗi rồi, nhưng nàng vẫn từ tốn lấy ra một cây quạt mới đưa cho hắn.- Ể? Hôm bữa ta vừa mua cái mới rồi á? - Bỏ cái đó đi, Nương Nương dặn ta đưa cái này cho ngươi.A Li thế mà dâng quạt bằng cả hai tay cho Sở Lưu Minh, mắt lại không muốn nhìn vào hắn một chút nào. Hắn trước khi nhận đồ thì thường nhìn qua nhìn lại trước, trông cây quạt mới này với cây Phong Vân Phiến lúc trước toát lên một thứ linh khí rất giống nhau, còn với thân quạt đường nét tinh xảo màu ngọc bích này, đây tuyệt đối không phải Phong Vân Phiến được sửa lại, là Phong Vân Phiến thứ hai.- Nương Nương bảo ngươi dùng Huyễn Cầm rất tệ, vẫn nên dùng Phong Vân Phiến thì hơn.Nàng chờ mỏi cả tay nhưng hắn vẫn không cầm lấy, nàng ngước mắt lên mới thấy hắn đang rơi lệ. - Ngươi.. làm sao vậy?Sở Lưu Minh không hiểu sao khóe mắt lại cay cay, rơi nước mắt cũng không biết, nghe được tiếng của A Li mới định thần lại được.Hắn vội chộp lấy Phong Vân Phiến mới, cầm lấy nó bằng cả hai tay, hắn áp quạt vào má mà cảm nhận hơi lạnh từ Đá Mộng, nó như tiếp thêm cho hắn một chút sinh khí, trong người liền cảm thấy rất sảng khoái. - Cảm ơn ngươi, nó và vòng Đá Mộng, ta sẽ giữ gìn cẩn thận.Gương mặt của hắn lúc này dưới áng mai vàng rực lên một vẻ đẹp kì lạ, làm cho A Li không thể không nhìn tới. Trong phút chốc, nàng thấy cái tên này cũng có chút đẹp trai. Tuy đây chỉ là duy trì lại dáng vẻ lúc đôi mươi, nhưng nếu ai may mắn cưới được hắn, đúng là phúc ba đời. Giờ mà tìm người vừa giàu vừa đẹp trai vừa giỏi vừa mạnh vừa tốt tính vừa khéo ăn nói thì khó lắm đấy................Ma Kết thấy dạo này luôn có dự cảm bất an, dường như muốn ngả bệnh, nhưng vì công việc, nàng không thể để bản thân gặp phải chuyện gì.Hồi trước nàng cũng gọi là Gia chủ của Lý gia đấy, tại vì Lý Gia Chủ tức huynh trưởng báo nhà báo cửa của nàng suốt ngày chạy ra ngoài, việc nhà việc cửa không phải nàng thì cũng là quản gia lo, việc chấm sổ sách tính doanh thu mỗi tháng của các cửa hàng làm nàng tính đến rụng mớ tóc, dựa vào bổng lộc thời bình này của quan võ đúng là không thể.- Eo ôi lắm thế này, còn kinh khủng hơn chuyện ông sếp giao deadline lúc mười sáu giờ năm mươi chín phút.Nàng gục mặt xuống bàn than vãn. Đúng là nên suy xét lại chuyện làm Gia Chủ, áp lực thật đấy, làm nô lệ tư bản một kiếp rồi vẫn chưa đủ sao, nàng còn đang hướng tới một tương lai có nguyên một dàn anh đẹp trai vây quanh cưng phụng, làm mấy chuyện này là hết bà thanh xuân.Tiếng cửa đẩy kèm theo tiếng bước chân đi vào phòng làm cho nàng bất ngờ bật đầu dậy, dù có mệt cũng phải làm như mình không bị sao hết, cái tôi đặt lên đầu mà.- Kết Nhi, ngũ cữu và lục cữu của muội về rồi đấy.Xử Nữ đi vào phòng với một bát canh nóng trên tay, hắn chầm chậm lấy cái ghế đem lại gần bàn rồi ngồi xuống cạnh Ma Kết. Trông bát canh nổi bồng bềnh mấy hạt táo đỏ trên tay hắn, nàng biết đó là canh bồi bổ, hắn đem đến cho nàng ư?- Kết Nhi nhìn gì vậy?Sự hi vọng thường sẽ đem lại thất vọng nhiều hơn so với đạt được, đặt vào trường hợp này thì Ma Kết nghĩ bát canh đó là cho nàng, cho đến khi nàng thấy hắn ngồi đó và ăn nó một mình.- Không có gì. Nàng quay lại làm việc với gương mặt lạnh tanh, nàng đang cố nén cơn giận xuống, không muốn gây sự với hắn một chút nào, đêm rồi, không nên làm người ta khó ngủ.- Trong dự toán của triều đình thì sẽ có thêm một Vân Tiên Đài đặt tại thành Khung Thương, tiếc rằng Tiền Quốc Sư đã mất, Quốc Sư hiện tại đang có việc bận, công trình này vẫn chưa được thi công.- Nói cái đó với ta làm gì?- Vân Lạc cũng có một Vân Tiên Đài, nhiệm vụ của gia tộc lớn nhất thành chính là bảo vệ tòa đài tháp đó, bảo vệ Thánh Vật trấn dữ bình an.Ma Kết bỗng dưng ngưng lại một lát, để não của nàng có tiêu hóa những gì Xử Nữ vừa nói. - Mỗi thành đều có một cái?- Ừ.- Hiện tại ngoài bốn thành lớn ra, có ba thành nhỏ là Thi Diệc, Tinh Thạch, Khung Thương, mỗi nơi một cái Vân Tiên Đài?- Thành Tinh Thạch không phù hợp, không có Vân Tiên Đài. Thay vào đó là Thủ phủ Thiên Cương có một cái. - Thành Thượng Nguyệt bị tàn phá cách đây mười mấy năm...- Không còn Vân Tiên Đài. Thánh Vật may mắn được giữ lại, tuy nhiên việc xây dựng lại Vân Tiên Đài ở Thành Thượng Nguyệt cũng bị trì hoãn vì Quốc Sư hiện tại.- Nghe huynh nói vậy... Quốc Sư hiện tại này đúng là vô trách nhiệm quá đi..?- Không phải. Chuyện này một phần cũng do phía hoàng tộc. Cơ mà dự toán năm sau sẽ bắt đầu thi công.- Vậy sao..?- Đến khi đất nước được yên ổn thêm một lần nữa, Vân Tiên Đài sẽ được xây dựng lại.- Ý huynh là..?Ma Kết đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì nghe thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn Xử Nữ thì kề ngay môi của nàng là một muỗng canh táo đỏ, chính hắn đang đưa qua cho nàng.- Sau chuyện Thượng Nguyệt hồi tháng bảy, một cuộc chiến nữa sắp bắt đầu rồi.Ma Kết định từ chối, nhưng nhìn hắn nghiêm như vậy, nàng chỉ có thể nhắm mắt uống vào.- ... Lại chiến tranh sao?- Không hẳn. Nhưng là một cuộc nội chiến. Quy mô có thể không rộng.- Huynh biết nhiều nhỉ?- Vì sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với nó.Ma Kết như muốn đứng tim, nàng rất là cảm ơn khi mà bản thân tỉnh lại trong khoảng thời gian đất nước còn chưa chiến tranh, cảm ơn khi bản thân sinh ra trong gia đình khá giả, cảm ơn khi bản thân có nhà ở thủ phủ chứ không phải gần biên giới, còn giờ thì nàng không chắc.- Không phải quân xâm lược đâu. Muội là người thông minh, trước đó đã nói chuyện qua với Hoàng Hậu Nương Nương, ta nghĩ muội ắt sẽ hiểu được.Ma Kết liền nhớ lại câu " Chi phần huệ thán". Sở Hậu nói không phải lúc nào cũng có thể như vậy, tức là: lục đục nội bộ. - Trước đó ta cũng đã nghe dặn, không phải các cữu cữu đều muốn ta lên làm gia chủ, nhưng giờ ta chỉ có ba cữu cữu, ta không nhìn ra ai mới là người có ý đồ.- Đợi muội nhìn ra thì e rằng độc đã vào người của muội rồi.Ma Kết giật mình, giống như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, nàng hình như đã nhìn ra được gì bất ổn.- Ta phải làm sao !?Nàng hốt hoảng nhìn hắn, khó khăn lắm mới tẩy được độc, giờ thì Thiểm Lượng Thảo muốn tìm lại rất lâu, nàng không muốn mình phải chịu chung số phận với nương thân và a di.Có lẽ, nương thân và a di của nàng chết là vì lòng tin không được đặt đúng chỗ, bọn họ quá là thiện lương. Nàng không muốn ngu dại đi vào con đường quá ư thánh thiện giống như bọn họ, thế mà nàng lại sơ suất như vậy.- Cứ cư xử như bình thường đi. Đừng tùy tiện ăn đồ linh tinh. Còn lại để cho ta.Xử Nữ vén lại lọn tóc cho Ma Kết, xong xuôi hắn liền kéo ghế đứng dậy, đem theo bát canh đã uống sạch rời khỏi phòng. - Sở Quất Tư! Đừng lo quá nhiều chuyện! Huynh phải giữ gìn sức khỏe!Ma Kết vội đứng dậy, ghế cũng bị nàng làm cho đổ mất. Đây là lần đầu tiên, Xử Nữ được nghe chính miệng nàng gọi hắn bằng tên thật. Hắn đã khựng lại ngay trước cửa mà ngoải đầu nhìn nàng, thấy gương mặt ngại ngùng quay phắc đi của nàng, hắn lại mỉm cười.- Muội cũng nên đi nghỉ đi. Ngủ ngon.Cánh cửa được khép lại, không gian xung quanh lập tức trở về trạng thái tĩnh lặng.Ma Kết ngồi lại ghế, nhưng phát hiện ghế bị đổ rồi, nàng vội dựng lại ghế, nhưng lại không muốn ngồi nữa. Nàng không muốn ngồi ở ghế Gia Chủ nữa.- Nếu như người muốn, Kết Nhi có thể cho người.Ma Kết bỏ lại đống sổ sách ấy mà quay về phòng, như cái cách nàng từng rũ bỏ cái deadline được sếp gửi lúc 16h59' đó. 17h tan làm rồi, nhắm gửi giờ đó thì nhắm biết lí do sao nhân viên không làm, nha...........Lục Diêu thưởng thức ngay một chén rượu đào vào buổi sáng, đuổi được một đám người khỏi nhà đúng là yên tĩnh, vừa không nghe tiếng đao kiếm vừa không nghe tiếng cãi vả, vừa không phải đi khuyên nhủ ai, thật quá nhàn hạ.Nàng không biết mình sẽ phải ở đây đến khi nào, hết năm nay hay qua cả năm sau, hay ở lại đến khi đất nước này diệt vong. Nàng bắt đầu nhớ tiếng cằn nhằn của Bạch Phù vào mỗi buổi sớm khi mà nàng quên đưa cậu đến trường, nhớ mùi thơm từ những món ăn do chính tay anh trai làm nên, cũng nhớ gương mặt của người mình yêu khó khăn lắm mới có thể tái hợp. Nàng lại thở dài.Mọi người đều rất bận, và nàng mong rằng bọn họ sẽ không nghĩ quá nhiều về nàng mà trì hoãn những việc khác. Anh trai và Bạch Phù thì không đáng ngại, điều duy nhất khiến nàng đau đầu là vị kia. - Công ty có rất nhiều chuyện, nhân viên tốt sớm bị chàng ấy tống qua đây để giúp mình rồi, nếu để chàng ấy cũng qua đây.. phải làm sao..- Mẫu thân.- Ô.Lục Diêu đang mơ màng gục xuống bàn đá thì bị tiếng gọi của Bạch Hạc làm bật dậy. Nàng nheo mắt nhìn hắn, rồi chống cằm nhìn lại chén rượu đã được đặt lại lên bàn.- Nương không trục hồn con, cũng không giữ con lại.- Con cảm nhận được khí tức của phụ thân. Con quay lại chỉ để báo cho người biết. - Có gặp được thì bảo cha con mau quay về đi nhé, tết năm sau đằng nào nương cũng đem quà về thôi.Bạch Hạc sau đó cũng không nói thêm gì, hắn lẳng lặng biến mất giữa không trung, để lại một mình Lục Diêu ngồi ngây ngẩn ở đó. Lục Diêu lại thở dài. Để nàng nghĩ xem, nếu thanh trừng được kẻ đã phá vỡ luật lệ của thế giới này, nàng sẽ có thể khôi phục hệ thống mà trở lại làm một người quản lí, đến khi đó mới có cơ hội về nhà. Nếu như đám người kia biết tận dụng cái não của mình một chút thì nàng sẽ không phải chịu cái cảnh này rồi. ..............Đến được Hạ Thành, trời lúc này cũng không còn sớm, điểm dừng chân của bọn họ là phủ đệ của Vu Hựu. Y mất tích cả tháng trời nhưng cái phủ vẫn rất yên ổn, nếu nói y có xích mích với Nam Cung Gia nhưng bọn họ không phá chỗ y thì cũng kì. Phản động có đạo đức thật đấy, chỉ nhắm đúng một người là đúng một người.Ngay khi đặt chân qua ngưỡng cửa, người tiếp đón họ đầu tiên là quản gia, theo sau còn có thêm vài lính gác, cách ăn mặc đúng như lính dưới trướng tướng, rất chi là cồng kềnh, có chút nghiêm chỉnh. Xem ra dù chủ tướng không có ở đây thì bọn họ vẫn rất kỉ luật. Song Tử nhìn bốn bề sảnh trước phủ họ Vu, không hiểu sao lại có một mùi mặn của biển xộc vào mũi cô, nhìn xung quanh rõ ràng chẳng chỗ nào phơi muối, cũng không giống có nước, nói chi là nước biển, sao cô lại ngửi được mùi này rõ như vậy. - A wu wu, gần đây có biển sao? Ta ngửi thấy mùi muối biển!- Coi lại cái mũi của ngươi đi. Không nha. Biển thì có, nhưng cách chỗ này khá xa.Vu Hựu thật chẳng hiểu khứu giác của Song Tử bị làm sao, y từ trước đến giờ đều không ngửi thấy mùi muối, khoảnh khắc vừa quay về này cũng không ngửi thấy.- Phải đó, khi nãy muội nhìn ra ngoài xe, gần đây không có biển, cách vài con phố thì may ra có.Lệnh Hồ Như nép sát vào người Song Tử, cô bé còn nắm lấy tay cô, trông mũi của cô bé hơi cử động, giống như đang ngửi thử trên người Song Tử có gì hay không. Song Tử cũng nghiêng đầu ngửi thử mùi trên người mình, liền thấy cơ thể có mùi không được thơm lắm, hình như thứ có vấn đề là mũi của cô, bình thường dù cô có chạy bảy con phố cũng chẳng ngửi được cái mùi như này.- Được rồi, các người chắc là quải cả rồi đấy, dãy bên phải, tự ý chọn phòng đi, sau vụ này nhớ lăn về Thiên Cương nhờ.Vu Hựu phất tay phải ngụ ý nhờ quản gia dẫn họ đi, bản thân y vừa dứt lời liền thẳng thừng đi qua dãy trái. Y tiếp khách chán thật đấy, nếu không phải lúc này đã là điểm chạng vạng, bọn họ đã trực tiếp kéo y lại hỏi chuyện tiếp rồi.Quản gia mời họ đi theo lối y đã chỉ, bọn họ cũng đâu còn cách khác ngoài đi theo đâu. - A u, chỗ này không giống chỗ có nữ nhân lắm. Không biết có phòng nào nằm được không chứ.Song Tử thở ra một hơi dài, hai tay vòng ra sau đầu mà đi theo quản gia qua dãy phải, các dãy phòng đều giống nhau như vậy, chỗ bọn họ được xếp và chỗ các lính gác kia cũng y như nhau sao, thân phận cao quý mà không được nhỉnh hơn miếng nào ư.- A, sao mà biết được.Bạch Dương ngáp dài một cái, cả đoạn đường đến đây đều là ngủ, ngủ với ngủ, ăn rồi lại ngủ, thói quen trở lại giống hồi tháng sáu rồi, thành ra cơ thể lúc này rất là đau nhức. - Vì chủ nhân của nơi này toàn nói lời phật ý nữ nhân thôi, ai mà thèm. Song Tử cứ có gì phật ý là nói ra cái đó, mặc cho cả đoạn đường đều gặp phải người dưới trướng của Vu Hựu, gần nhất là quản gia, cô đúng là không sợ bọn họ sẽ nói lại cho y biết. Cơ mà, thân phận có cao quý thì dù gì hiện tại cũng là đi ở nhờ chỗ người ta, không sợ nửa đêm đang nằm trên giường sáng hôm sau nằm trên cây sao.- Còn có mùi rất là chua, coi bộ khóa huấn luyện của Vu Tướng Quân rất khắc nghiệt.Mọi người đều nhìn Song Tử, vì cái lẽ là chẳng ai người thấy mùi gì cả, dù thật sự có mùi đó, nó cũng không đáng kể.- Quản gia, hỏi ông chuyện này một chút. Nam Cung Gia và Vu Tướng Quân đã xảy ra chuyện gì?Bạch Dương đi một hồi thì tỉnh ngủ rồi, cô không cần phải chọn phòng, vì đằng nào cô cũng sẽ ngủ chung với Song Tử. Cơ mà với cái cảnh hôm qua thì cô cũng hơi suy xét lại. Chọn phòng ngay bên cạnh là được.- Cách đây không lâu, trước khi chủ nhân mất tích thì có đến Nam Cung Gia, sau đó thì không có tin tức gì nữa. Thật may là gần một tuần sau cũng nhận được thư của ngài ấy, ngài ấy vẫn còn sống.- Nam Cung Gia cũng đáng ngờ quá nhỉ.Mấy gia tộc lớn bây giờ đúng là kì lạ, hết Dương Gia kì quặc rồi lại tới Nam Cung Gia à, trướ còn có Hoắc hay Ôn Gia gì đó. Biết là thương trường đấu đá là chuyện thường, chỉ là đang yên đang lành lại thấy chuyện thường đó bất bình thường.- Phải rồi! Hạ Thành có biển nhỉ? Cừu nhỏ mai ra biển chơi không ?- Biển ở đây không chơi được, chúng ta không rành chỗ này.Bạch Dương thẳng thừng từ chối lời của Song Tử, thời gian còn đang cấp bách, tính đến hiện tại đã muốn qua cả sinh thần của Sư Tử rồi, nếu anh từ Khuê Dương về mà không thấy cô thì phải làm sao. Thời gian đâu mà chơi chứ, cô còn đang có dự cảm không lành.- Lại có thêm một người nào đó đến bơi còn không biết.Lệnh Hồ Như cũng muốn đi chơi lắm, cô bé chưa thấy biển bao giờ, nhưng ít nhiều cũng biết nước ở đây không giống nước ở sông hồ, mực nước thì sâu, nước thì mặn. Bọn họ hướng mắt nhìn Lệnh Hồ Như, Song Tử biết là bản thân biết bơi, Bạch Dương không rành nhưng ít ra cũng biết bơi, nghe cô nhóc nói thế kia thì chắc là biết bơi, chỉ còn Thiên Bình thôi.- Khụ... ta chỉ muốn đi Đông Triều thôi, là mấy người kéo ta ra đây đó... ta đúng là không biết bơi..Nghe thật là hề hước quá đi, một người có hệ ma pháp song hệ Thủy Mộc lại không biết bơi, và một người thì hệ dị Hỏa lại biết bơi. - Bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta ghé qua đây là để giúp Vu Tướng Quân giải quyết xích mích với nhà Nam Cung, không phải để chơi.Bạch Dương chờ Song Tử chọn phòng đúng là lâu, cô chỉ đành chọn đại một phòng. Người đã ê nhức rồi còn phải đi mấy vòng, chiều tối rồi đó, để con người ta yên đi.-----------------------------Chi tiết đặc biệt: Thuật ngữ " ổ cáo " dùng cho Nam Cung Gia. - Ngoài chỉ việc cái tụi này ranh mãnh như cáo thì còn chỉ tín ngưỡng thờ cáo.- Gần như cả một vùng phía đông của Đại Hà thờ phụng cáo theo truyền thuyết Đông Triều Vương. Vì nhân vật Đông Triều Vương là người có công với đất nước lãnh thổ dân tộc, lúc đầu là thờ ông, nhưng người mà ông yêu nhất lại là một con cáo yêu, dẫn đến chuyện người dân thờ phụng cáo.Đông Triều Vương: Ũa wtf?Chi tiết khác: Thiết lập nhân vật Sở Lưu Minh có một phần nhỏ ý tưởng từ nhân vật Triệu Ngọc Chân trong Thiếu Niên Ca Hành. Chỗ là nhân vật phụ nhưng mạnh vc ấy chứ không phải chếc sớm đâu nên mọi ngừi đừng hoảng. OTP -+ là điều tồy nhất 💀Câu hỏi đặt ra rồi để lần sau tự giải: Tại sao chú high biết Cự Giải là con của Nam Cung Diệc?Thêm 1 cái nữa:Không biết từ chương sau đã tiến hành đánh lộn chưa, hay tới chương 25 sẽ đánh nhưng dự toán qua tết mới đánh 👁👄👁Hẹn gặp lại ở mùng 1 mùng 2 với truyện ngắn nhảm nhí nha 💖
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com