TruyenHHH.com

12 Cs Ban Tra Co Tich

- Người vào đi.

Phía trong căn phòng được trang trí theo phong cách Nhật Bản khá điển hình. Căn phòng lót bằng những tấm thảm tatami, trên tường treo vài bức tranh phong cảnh. Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, bên trái là một cái tủ cỡ to được đóng bằng gỗ lim. Cái tủ được chia ra nhiều ngăn và trên đó để toàn những cái lọ thủy tinh trong suốt. Không phải là chúng rỗng, cậu ta tinh mắt nhìn ra, chúng đựng toàn nước. Nhưng chúng chẳng có màu sắc gì, hàng chục cái lọ đều như thế.

Bên phải cũng chẳng khác gì bên phải là bao. Vẫn là cái tủ gỗ lim được kê sát vào tường, nhưng số lọ nước thì ít hơn hẳn bên trái. Bài trí quái lạ của căn phòng khiến cậu ta nghĩ ngợi về chủ nhân của nó. Có lẽ, nàng ta là một con người sống khép kín và u uất. Nhưng cô độc thì chính xác hơn, vì dù đang đứng ở ngoài nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được khí tức lạnh lẽo lởn vởn trong căn phòng

- Chớ chần chừ ở cửa, thời gian chúng ta không có nhiều.

Giọng nàng lần này chẳng còn bất cứ âm vực nào, chúng nghe vô hồn một cách kỳ lạ. Cậu ta hơi rùng mình, vội vã cởi giày, đặt ngay ngắn dưới bật thềm bên dưới cánh cửa.

- ...

Chẳng biết tự lúc nào cậu ta đã quỳ ngồi yên vị trước mặt nàng, thậm chí có lẽ cậu ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ đơn giản vô thức làm theo lời yêu cầu của người phụ nữ trước mặt, cậu không hiểu lí do nhưng cậu đang cảm thấy sợ người trước mắt này.

Cancer không nói gì chỉ lặng lặng giương đôi mắt lạnh nhạt lên nhìn cậu ta dường như đang nhìn cậu nhưng dường như lại không, cậu ta hơi nheo mắt, tay hơi gồng lại, vẫn là cảm giác khó chịu này, ánh nhìn của nàng ta khiến cậu không thoải mái, hệt như đang nhìn rõ mọi thứ cậu cất giữ sâu tận đáy lòng, giống như đem hết tim gan phèo phổi của cậu ta phơi bày ra bên ngoài vậy... Nàng có lẽ cũng biết điều đó, khẽ nhắm mắt lại, giọng trầm buồn nhẹ nhàng vang lên phá tan không khí ngột ngạt trong căn phòng.

- Người cần ta giúp gì không?

Cậu ta không trả lời, cười một tràng như được mùa nhưng đôi mắt lại chỉ có nét u buồn phản phất, sau lại hỏi lại nàng một câu hỏi đầy chế giễu không biết là đang chế giễu nàng hay tự chế giễu chính bản thân mình.

- Nàng có thể giúp được tôi sao?

- ...

Tuy không muốn nhưng nàng đã thấy điều gì đó từ chàng trai này rồi, một nguồn năng lượng u ám, tối tăm, bị dày vò bởi tội lỗi... Hishima Isame, nàng đã nghe ai đó gọi cái tên này trong chính quá khứ của cậu ta. Cậu ta khao khát có cơ hội để lắng nghe người đó gọi tên mình một lần nữa nhưng cậu ta tự phủ nhận nó, cậu không cho phép bản thân mình có được sự tha thứ...

- Ta có thể "lắng nghe" quá khứ của người chứ?

Nàng nhắm mắt không nghe thấy câu trả lời của người đối diện, đó là một hành động ngầm chấp nhận yêu cầu của nàng, đôi mắt nàng lúc này mới chầm chậm mở ra nhìn thẳng vào đôi mắt của Isame những hình ảnh như thước phim bắt đầu tua chậm lại chạy qua đầu nàng, nàng đã nhìn thấy nó rồi, quá khứ tâm tối đau khổ nhất của cậu ta.

------

Hishima Isame đã từng nghĩ bản thân mình rất hạnh phúc.

Cậu ta có một gia đình hạnh phúc với bố và mẹ, công việc mà chính mình hằng mơ ước - cảnh sát, có người yêu đồng giới được mọi người chấp nhận, cùng một đứa bạn thân như người nhà. Cứ nghĩ mọi việc trong cuộc đời của cậu sẽ trôi tuột như dòng nước, và cuối cùng một hạnh phúc viên mãn như những câu chuyện cổ tích lúc nhỏ cậu thường nghe mẹ kể sẽ chờ đón cậu nhưng không, mọi thứ đều chấm dứt...

Nàng nhìn từng chi tiết nhỏ trong kí ức của Isame, nơi cậu ta sống không phải thế giới này, là một thế giới nhỏ tồn tại trong hàng triệu thế giới đang chuyển động, một nơi có văn hóa gần giống với đất nước Nhật Bản lúc bấy giờ.

4 năm trước.

Kí ức của cậu ta bắt đầu bởi một nụ hôn ngọt ngào và gọi tên cậu bằng âm thanh trầm ấm gợi tình của một người đàn ông.

- Gặp lại anh sau, em yêu anh.

Một nụ hôn tạm biệt khiến lòng Isame như nở hoa, cậu cố khép lại bờ môi đang toe tét cười, nhìn theo bóng lưng của Tadashi Hikaru đi mất. Cậu và cậu ta yêu nhau đã hơn 3 năm, gia đình và bạn bè của cả hai đều chúc phúc, hai người đã quyết định sau vài tháng sẽ qua Mĩ để kết hôn. Đang mơ mộng đến sắp có cánh để bay, chưa kịp mọc đã bị bẻ cánh, trở về với thực tại bởi giọng nói chua ngoa quen thuộc.

- Mày dán mắt lên người ta đến nỗi nhìn mông người ta thành cái bông hoa rồi kìa, bớt mấy ánh nhìn ghê tởm đó đi nếu không người khác lại tưởng mày là biến thái.

Hinata Kyoshi đứng tựa lưng vào tường, đôi mắt cá chết nhìn cậu, mặt hiện lên tia khinh bỉ. Isame chép miệng, dáng vẻ của tên điên này chắc chắn là đang ghen tị cậu có người yêu đây mà, nghĩ nghĩ cậu hất mặt lên như muốn nói "mày có ghen tị với tao cũng vô ích thôi".

-Bố mày cóc thèm, muốn tao ghen tị thì mày thăng chức như tao đi, nhân viên quèn, sau này gọi bố mày là sếp, nhớ chưa?

Như hiểu được ý nghĩ của cậu ta Kyoshi phỉ nhổ khinh bỉ, chơi với nhau cũng gần 20 năm rồi cậu còn lạ lẫm gì tính cách này của cậu ta, cậu đi guốc trong bụng tên này mà.

-Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhá! Về nhà lấy đồ ra khỏi nhà tao đi, không tao sẽ đốt hết đống quần sịp của mày.

- Cho mày đồ tao mặc rồi là phước tổ tiên mày để dành cho mày đó.

- Vậy cái phước đó tao nghĩ tổ tiên tao nên giữ đi. Quần sịp mặc đến nỗi rách như cái bản mặt mày rồi mà đòi cho tao.

Isame vừa nói dứt câu, một người phụ nữ dắt đứa con mình đi qua, hai tay che lấy tai đứa con như thể hai người bọn họ vừa nói cái gì đó thật kinh khủng.

- Hai anh cảnh sát vừa nói gì vậy mẹ?

- Không có gì đâu con, đi thôi.

Người phụ nữ càng nói đi càng nhanh, cậu bé không cho là đúng tiếp tục hỏi.

- Quần sịp cũng rách như cái mặt được hả mẹ?

- Suỵt!

Người mẹ cúi đầu chào hai người tỏ vẻ xin lỗi sau đó kéo cậu nhóc đi. Isame và Kyoshi nhìn nhau, sau đó nhìn hai mẹ con đã đi xa, rồi lại mặt đối mặt, phút chốc không khí im lặng như tờ.

- ...

- ...

Isame cùng Kyoshi kéo từng bước chậm đi về nhà, Isame vẫn còn bị chuyện vừa nãy khiến cậu ta cười không lên hơi, Kyoshi cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

- Tất cả là tại mày, hình tượng cảnh sát gương mẫu của tao! Sau này tao làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa!

- Mày có mặt mũi a? Hơn nữa là mày gây chuyện trước, tao đã nói rồi cúp nước cúp điện qua ở nhờ nhà tao thì làm ơn mang đồ về, rốt cuộc mày mang quần áo về để lại quần sịp ở nhà tao làm gì? Mày có biết nhà tao có bao nhiêu cái sịp bị rách của mày chưa? Đến mẹ tao nhìn vào còn tưởng của tao rồi "quánh giá" tao kìa.

- Lí trí tao mách bảo không nên mang rác về nhà.

Kyoshi do dự một lúc lâu cuối cùng cũng quyết định thành thật, vừa nói dứt câu phía sau đầu đã truyền đến cảm giác ê buốt, Isame cầm túi văn kiện nện vào đầu cậu.

- Thứ mất nết như mày lần đầu tao thấy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com