12 Chom Sao
~OoO~
Trong lúc Nhân Mã đang chuồn khỏi Sư Tử, bảo vệ mạng sống của bản thân lại vô tình gặp Hà Hiểu Lam. Anh cẩn thận nhìn xem có Thiên Bình ở gần đó hay không, đoạn kéo tay cô ta đi ra ban công nói chuyện.Nhân Mã ngồi xuống bộ bàn ghế được trang bị sẵn, điềm tĩnh hỏi:- "Cô muốn gì?"- "Nhân Mã, anh yêu cô ta sao?"Hà Hiểu Lam ngồi bên Tần Nhân Mã, tay vuốt ve gương mặt vô cùng điển trai đang khép hờ mắt, chỉ là tay cô vừa muốn chạm đến đôi môi mỏng kia liền bị một tàn tay to lớn chụp lấy.Cô hoảng hốt nhìn hai mắt Nhân Mã đang lạnh lùng chíu vào mình, nét lạ lẫm này là lần đầu Hiểu Lam mới nhìn thấy, như có một áp bức vô hình khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng.- "Tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ chạm vào tôi." - Nhân Mã nói xong, tay cũng mạnh mẽ gạt bỏ Hiểu Lam ra.Hiểu Lam sững sờ nhìn ánh mắt xa lạ của người con trai cô yêu một năm qua. Tại sao ánh mắt này lại khiến trái tim cô lạnh giá? Cô không hiểu tại sao trong hơn một tháng ngắn ngủi, người con trai này không còn là của cô?Khi trước vì muốn Thiên Bình nhìn nhận sự việc anh không còn yêu cô, Nhân Mã bất đắc dĩ phải công khai hẹn hò với Hiểu Lam - con gái cưng của chủ tịch công ty giải trí anh đang trực thuộc. Bây giờ mọi thứ đã kết thúc, vậy mà cô ta cứ một hai làm cái đuôi bám riết lấy anh, Nhân Mã lại không thể kể chuyện này cho Thiên Bình biết, sợ cô suy nghĩ lung tung.- "Nhân Mã, tại sao anh có thể như vậy? Tôi yêu anh một năm, ở bên cạnh anh một năm, tại sao anh không yêu tôi, tại sao?"Hiểu Lam bất bình đứng phắt dậy, nước mắt trong suốt dọc theo gương mặt trái xoan xinh đẹp chậm rãi rơi xuống, mái tóc ngắn vì động tác của cô mà đung đưa, nước mắt thấm ướt cả tóc, bộ dạng chật vật đến đáng thương.Cô còn là đội trưởng CLB Tạp Chí Tinh Quái, hoạt bát ngày nào giờ trở nên yếu đuối như thế. Cơ thể nhỏ nhắn run rẩy khiến cho người ta không nhịn được muốn chở che.Nhưng mà Nhân Mã vẫn không nhìn cô, giọng nói băng giá không chút thay đổi.- "Từ trước tới giờ tôi không hề yêu cô."Xoạt!- "Anh nói dối, anh có yêu em, nếu không cũng không dung túng em ở bên cạnh anh như vậy!"Bất ngờ Hiểu Lam ngồi lên người Nhân Mã, hai nắm tay nhỏ bé đánh vào người anh điên cuồng khóc lên, không thể tin vào những gì mình nghe được.Vừa hay Lãnh Thiên Bình mở cửa đi ra ban công hít thở không khí, nhìn một màn đang diễn ra bất ngờ mi mắt giật giật, trái tim co rút mãnh liệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô lịch sự đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người rời khỏi.Sự xuất hiện của Thiên Bình chớp nhoáng một cái rồi biến mất, trả lại không gian như ban đầu cho cả hai, trông không khác gì một người lạ vô tình chứng kiến sự ân ái của hai người mà khép nép bỏ đi.- "Thiên Bình..."Nhân Mã nhìn bóng người vừa rời khỏi, trong lòng thật khó chịu. Cô đi rồi, cô cứ thế mà đi, chẳng lẽ cô không quan tâm, không để ý sao?Ánh mắt lạnh lẽo của anh lần nữa rơi trên người Hiểu Lam, trầm giọng ra lệnh:- "Tránh ra!"Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Nhân Mã giờ phút này giống như Tu La đến từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo của anh khiến cô có chút run sợ, cơ thể chẳng khác gì bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.Chán ghét nhìn cô gái này bất động ngồi trên người mình, Nhân Mã không hề có cái gọi là 'thương hoa tiếc ngọc' đẩy Hiểu Lam ra khỏi người, không quan tâm cô ta có đau hay không, sải bước chạy theo Thiên Bình.Thiên Bình làm sao vậy? Làm sao lại khó chịu như vậy? Cảm giác mãnh liệt đến nỗi nếu cô không nhanh chóng rời khỏi chỗ kia thì có lẽ cô sẽ chạy đến đánh hai người bọn họ mất, chuyện mất sỉ diện như vậy Lãnh Thiên Bình này tuyệt đối không làm. Cô cố gắng tạo dựng hình tượng hôm nay là vì cái gì?Thiên Bình cúi đầu chạy ra phía sau vườn, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, từ trước đến giờ cô tự cho mình là thông minh, nhưng cô sai lầm rồi, cô chính là con ngốc.Cứ cắm đầu chạy không có điểm đích, chân Thiên Bình lại đang đi cao gót khiến cô bất ngờ không đứng vững mà lệch bước ngã khuỵ lên thảm cỏ xanh mướt. Chết tiệt!Tại sao lại có nước trên mặt cơ chứ, rõ ràng không có mưa mà, Thiên Bình này từ bao giờ lại yếu đuối như vậy, chỉ ngã một cái mà đã khóc rồi. Nhưng sao cô lại không có cảm giác đau ở chân, ngược lại trái tim cô càng quặn thắt hơn.Đáng ghét! Đáng ghét! Nhân Mã chết tiệt, em sẽ không tha cho anh, sẽ trừng trị anh thật tốt.Thiên Bình dùng hai tay ra sức lau nước mắt, không hiểu vì sao càng lau thì càng chảy ra nhiều hơn. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong, không muốn tình yêu biến mình thành kẻ yếu đuối như vậy.Bầu trời hôm nay đen tĩnh mịch, trăng và sao vừa nãy còn đây bây giờ đã biến mất, tất cả chỉ còn lại một màn đen dày đặc. Có lẽ sắp tới sẽ có một trận mưa rất lớn!- "Sao cứ mỗi lần gặp cô, là cô lại khóc ấy nhỉ?"Thiên Bình kinh ngạc quay đầu nhìn người vừa nói, vẫn là cái khí chất bất cần quan tâm như lần đầu tiên cô gặp anh ta ở sân thượng. Anh ta đưa tay về phía cô, thản nhiên nói:- "Tôi cho cô mượn bờ vai 5 phút, muốn khóc thì cứ khóc lớn một chút, tâm trạng sẽ thoải mái hơn."Giọng anh ta như tiếng sáo trong đêm, vi vu và sâu lắng, hoà vào không khí cảm thấy thật mơ hồ. Phút chốc Thiên Bình cảm thấy anh ta thật giống với Tần Nhân Mã, kể cả cách nói chuyện ấm áp nhưng không quá thể hiện đó.Thiên Bình kích động đứng lên ôm chầm lấy người con trai xa lạ kia bật khóc lớn, giống như khi còn nhỏ cô vấp té rồi ôm mẹ nhõng nhẽo. Cô không tin chuyện Bạch Tuyết và Hoàng tử, không tin sẽ có cô bé Lọ Lem đánh rơi đôi giày định mệnh, càng không tin chuyện Ông Bụt, Bà Tiên. Nhưng trên đời này cô sẽ tin một chuyện, đó là mỗi khi cô yếu đuối nhất 'thiên thần' sẽ ở ngay bên cạnh cô, chờ cô khóc.Xa xa có một chàng trai nhìn hai người họ, trong lòng không rõ dư vị gì, nở nụ cười gượng gạo rồi xoay người rời đi. Cái bóng cao dài in xuống mặt đất thật cô đơn, thật cô đơn...Không rõ là bao lâu, Thiên Bình chầm chậm buông người con trai nãy giờ cô ôm ra, hơi ngại ngùng nói nhỏ - "Cảm ơn anh."Quả thật khi cảm xúc tuột dốc nhất, có một người bên cạnh khiến cô thoải mái hơn rất nhiều. Dù Thiên Bình và người con trai này chỉ mới gặp nhau hai lần, cô còn chưa biết tên anh ta nhưng mỗi lần cô thê thảm nhất luôn có anh bên cạnh.Anh ta không phản ứng, chỉ nhẹ giọng hỏi - "Vẫn là người hôm trước?"Khẽ gật đầu, cô trầm ngâm - "Đừng nói về việc đó nữa."Thiên Bình đã nói vậy, anh ta cũng không nỡ lòng nào nhắc lại. Đoạn anh ta nhìn vào đồng hồ, nói như bạn bè tạm biệt - "Tôi phải quay lại bữa tiệc rồi. Cô cũng đừng buồn nữa, nói chuyện với người đó rõ ràng đi."Lần nữa anh ta rời đi. Anh ta đến thật nhẹ nhàng, luôn là những lúc cô buồn nhất, rồi lại rời đi đầy mông lung như thế. Nhìn mãi theo bóng dáng người con trai đang dần khuất xa, tiếng anh ta văng vẳng trong tiềm thức:- "Phải rồi, tôi là Thừa Thế Duy. Hi vọng lần sau gặp mặt, cô không phải là trong tình trạng khóc lóc như bây giờ."~OoO~
Mưa... mưa...
Từng hạt mưa tí tách tí tách rơi...
Từng hạt mưa to như hạt đậu phát ra những tiếng lộp bộp vui tai khi chúng va chạm với mặt đường bê tông. Gió gào thét, hạt mưa nhỏ dần và tốc độ rơi cũng nhanh hơn. Màn mưa che kín tầm mắt, gió lùa dữ dội, mưa như vô tình tạt vào người cô... đau rát.
Trên đường lớn có một cô gái trẻ bước đi trong mưa, đôi vai nhỏ gầy run lên vì lạnh, mái tóc dài bết lại dán chặt vào bên má, đôi mắt đỏ hoe không ai biết cô khóc hay do mưa tạt vào.
Hoàng Bạch Dương bước đi vô định về phía trước, mặc cho mưa thấm ướt cả người, chiếc váy mỏng manh không che giấu được thân hình người con gái. Thực ra cô chỉ là giận mình, giận bản thân dù có cố gắng đến mấy vẫn không có được vị trí nhất định trong lòng anh.
Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của Ma Kết dành cho Thiên Hạc. Chỉ là, sự thật này giống như cướp mất của cô tất cả, cô không chịu đựng được, cô cảm thấy mình đã trắng tay. Cô không muốn tình yêu của cô lại phải phụ thuộc vào sự rời đi của người khác, cho nên cô trốn chạy.
Bạch Dương không muốn nghe bất kì lời giải thích nào, vì cô biết những gì cô nghe chỉ là tự lừa gạt chính mình, che dấu cảm xúc thật của bản thân. Cô thấy mình không đủ mạnh mẽ để có thể chống lại tất cả để đến bên anh.
Thân thể nhỏ bé không biết lạnh cứ một mực đi về phía trước, không lí do. Có lẽ trong lòng đã quá lạnh, lạnh đến nỗi cô không cảm giác được sự lạnh lẽo của mưa đêm.
- " Hắc hắc... Đại ca, cô gái này trông rất xinh nha."
Phía trước chợt vang lên tiếng cười cợt nhả, giọng nói một tên con trai vang lên rõ ràng. Nhưng Bạch Dương một mực chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bước chân cũng không vì thế dừng lại, cho đến khi đâm sầm vào một bức tượng thịt.
- "Ai cha, cô em đi đâu trong trời mưa thế này? Hay là theo tụi anh tìm một chỗ ấm áp nha."
Tên vừa nói hẳn là 'đại ca' trong lời tên đàn em lúc trước, giọng nói kinh tởm không chút che đậy ham muốn xấu xa vang lên, ánh mắt bất thiện lướt trên thân người ướt sũng của cô. Bọn đàn em vì thế mà cũng hứng thú cười ha ha...
Nhìn đám thanh niên ngu xuẩn trước mặt, Bạch Dương chỉ nhếch mép cười nhạt nhẽo, khóe môi yêu kiều bắn ra một câu:
- "Không biết lượng sức!"
Câu nói tuy rất nhỏ, từ khẩu hình miệng cô bọn chúng có ngu đi nữa cũng biết cô em xinh đẹp trước mắt vừa nhục nhã bọn hắn. Tên cầm đầu gương mặt tái xanh, khóe miệng co co giật giật, rốt cuộc cũng mỉm cười dâm đãng nhìn Bạch Dương nói:
- "Cô em, bọn anh có sáu người, như thế nào lại không biết lượng sức. Hay là em chê không đủ..."
Bốp!
Tên kia còn chưa kịp hoàn thành nốt câu nói, bên má phải lập tức đã lãnh trọn cái tát tay của người đẹp. Hai mắt vì tức giận mà trợn lên đáng sợ, hướng năm tên còn lại quát to:
- "Còn đứng đó làm gì? Bắt con nhỏ đó lại cho tao."
Ngay sau đó năm tên còn lại như được tỉnh ngủ mà tóm lấy Bạch Dương. Nhưng trước mặt bọn chúng, cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối, vô hại lại cực kì nhanh nhẹn, bọn chúng có bắt thế nào cũng không được. Ngược lại mỗi khi chạm vào người cô, thì một cái tát tay dùng tốc độ kinh người lại rơi trên mặt bọn hắn.
Bọn hắn lúc này mới cảm nhận triệt để cảm giác mà đại ca phải chịu, quả thật là hoa hồng có gai. Bạch Dương trong lòng buồn bực khó chịu, không nghĩ tới mấy tên ngốc này cư nhiên dám đâm đầu vào ổ kiến lửa. Bọn chúng tưởng cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt chắc, hôm nay gặp đúng Aril này, xem như chúng xấu số.
Nghĩ vậy, động tác càng nhanh hơn, giải quyết nhanh gọn năm người. Chỉ thấy một hồi sau, năm tên con trai nằm quằn quại kêu đau trên đường. Bạch Dương buồn bực giậm thật mạnh lên tấm lưng vô tội của người nào đó ở ngay bên cạnh mình, khiến hắn kêu la thất thanh, ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu giờ đây đã run cầm cập:
- "Tới lượt mày."
Bạch Dương cười trào phúng, nụ cười giai nhân quyến rũ chúng sinh trong màn mưa dày đặc càng thêm xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà giờ khắc này tên cầm đầu có một loại xúc động muốn hét lên, hắn chọc phải ác quỷ rồi.
Cô gái đứng trước mặt hắn nở nụ cười quyến rũ như một ác ma trước khi ban cho kẻ xấu số cái chết dã man nhất. Đúng vậy, từ trong mắt cô hắn cảm thấy sát ý nồng đậm. Thân hình run run không nhịn được quỳ trên mặt đất, miệng vừa định cầu xin tha thứ nhưng không kịp rồi.
Ác ma một khi đã thức tỉnh chưa thấy máu làm sao lại ngủ yên, xem như hắn không có mắt dám đụng vào cô. Bạch Dương một cước đá vào mặt hắn, ngay tức khắc lời van xin trong khóe miệng biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Hai chân không rảnh rỗi mà đạp, đá, giẫm vào người dưới đất không nương tình. Năm người kia thấy vậy, lồm cồm bò dậy chạy đi.
Trên đường lớn chỉ còn lại tiếng đấm đá của Bạch Dương, thân hình tên cầm đầu giờ đây bê bết máu, đau đến nỗi không còn sức để rên, gương mặt sưng phù như đầu heo. Mà người đánh vẫn không biết thỏa mãn, nắm đấm tung ra toàn là dùng hết sức bình sinh giáng vào người hắn. Như phát tiết nỗi khó chịu trong lòng, Bạch Dương giờ đây giống như một con người khác, đánh đấm không biết mệt.
Cho đến khi, nắm tay vung lên không trung còn chưa hạ xuống thì bị ai đó chặn lại.
Tức giận xoay người liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai không kém phần lạnh lùng của Đặng Vũ Khánh - người đang đối đầu trực diện với Trịnh Nguyên Ma Kết trên thương trường. Cô biết chuyện này là vào một tuần trước, khi ấy Ma Kết có căn dặn đừng đến gần hắn, hắn còn là một tay ngầm trong xã hội đen.
Ánh đèn xe phía sau khiến cô không nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại cô bắt gặp một tia đau lòng trong mắt hắn, ấy mà chớp mắt một cái lại không thấy đâu nữa.
Chắc cô đã nhìn lầm, hắn như thế nào lại đau lòng chứ. Hắn đã từng là đối thủ của cô, bây giờ lại là đối thủ của Ma Kết, hắn không có khả năng vì cô mà đau lòng.
Vũ Khánh dầm mưa đứng sau lưng cô, giọt mưa như phác họa góc cạnh gương mặt hắn thêm càng lạnh lùng.
- "Hắn chỉ còn nửa cái mạng cô cũng muốn lấy sao?"
Giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện thời tiết. Bạch Dương nhìn lại tên đại ca, thấy hắn giống như cái xác chết vô tri bê bết máu nằm trên đường thì không khỏi nhíu mày.
Còn ra tay nhẹ quá chăng?
Vung tay tránh khỏi bàn tay của Vũ Khánh, thân ảnh quật cường không nói gì, xoay người bước đi.
Mưa vẫn không ngừng tuông, Vũ Khánh nhìn thấy bờ vai run lên vì lạnh của Bạch Dương, gương mặt vô cảm có chút bất đắc dĩ tiến lên nắm tay cô, không nói không rằng kéo cô đi về phía xe thể thao màu xanh. Bạch Dương vô lực để hắn mang vào trong xe, cơ thể nhỏ bé cuộn lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi...
==========
THAM KHẢO Ý KIẾN
• Bộ 12 Chòm Sao - [Ánh Sáng Trong Đêm Tối] couple mình đã quyết định xong, gồm:
1. Lãnh Thiên Bình - Tần Nhân Mã
2. Hoàng Bạch Dương - Trịnh Nguyên Ma Kết
3. Tô Bảo Bình - Việt Hoàng Thiên Yết
4. Diệp Song Ngư - Triệu Sư Tử
Mọi người có ý kiến gì không ạ, có ai muốn nhân vật về nam phụ hay không thì mọi người cmt nhé. Nếu nhiều người đồng tình, mình sẽ duyệt vào truyện.
• Còn 4 người Lâm Vũ Kim Ngưu, Lục Song Tử, Hạ Xử Nữ và Nguyễn Ngọc Cự Giải thì mình còn đo lường, mọi người giúp mình lựa chọn nhé:
1. Kim Ngưu - Xử Nữ
2. Song Tử - Xử Nữ
3. Kim Ngưu - Cự Giải
4. Song Tử - Cự Giải
Mình cũng muốn nói là truyện mình viết tới chương 31 rồi, mọi người chốt nhân vật nhanh để mình viết truyện tiếp nha, tui đang rất có tâm trạng viết truyện hua hua 🥴
Mọi người vote dòng giúp mình giống trong hình nhé, những vote nằm ngoài đều không tính 🥲==========
.
[Thứ Hai, ngày 15 tháng 06 năm 2021]
Virgos Vivian
Edit: ididsthbad1313Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com