TruyenHHH.com

12 Chom Sao Xu Nu Nghich Thien

Võ Xử Nữ nằm trên nóc của một toà nhà chưa bị đổ nát hoài niệm về kí ức của bản thân rồi tự mình cười nhạt. Đoạn kí ức này mà kể cho ai chắc người đó cảm động đến phát khóc nhỉ? Hay là coi thường chế giễu?

Có lẽ là sẽ cười nhạo!

Một bàn tay lạnh chạm vào gò má Xử Nữ khiến cô giật bắn mình bật giật. Song Tử thản nhiên nằm xuống bên cạnh cô như chưa có chuyện gì xảy ra, khóe môi Xử Nữ bất giác giật giật vài cái, cô túm lấy cổ áo của Hạo Song Tử, hung dữ quát:

"Anh muốn chết à? Đừng đi theo tôi!"

Hạo Song Tử bắt lấy hai vai cô, dùng lực bật ngược lại chiếm ưu thế. Giờ đây Xử Nữ đang nằm dưới người hắn, còn bị hắn ta giữ chặt hai tay không thể nhúc nhích.

"Võ Xử Nữ... tốt nhất đừng để tôi chiếm tiện nghi, nhé?"

Lần đầu tiên Hạo Song Tử gọi thẳng tên cô. Tim Xử Nữ đập mạnh hơn, có lẽ là hồi hộp, có lẽ là muốn biết hành động sau đó của hắn. Nhưng mà...

Chiếm tiện nghi?

Xử Nữ nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu được câu nói của hắn. Cô từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi. Đồng thời gò má cũng phớt hồng.

Tên Song Tử này... hắn không phải dạng vừa, cô chọc nhầm hang cọp rồi chăng? Không, cô chưa từng chọc gì hắn. Thế nhưng cái tên này...

Đột nhiên Xử Nữ nhớ đến câu nói của hắn.

"Vậy em xem xét tôi có được không?"

Cô rùng mình một cái, xem xét cái con khỉ, cô đây chưa bị điên đến nỗi đâm đầu vào tên đào hoa lăng nhăng này.

"Thả tôi ra!" Xử Nữ cựa quậy.

Song Tử cong môi cười, thả hai tay cô ra sau đó tự động nằm sang một bên. Hắn im lặng, cô cũng im lặng, cả hai không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi hắn thấy không khí hơi gượng gạo liền mở lời:

"Em có muốn ngắm sao không?"

Xử Nữ mở mắt nhìn lên trời, bầu trời bây giờ đang bị che phủ bởi một lớp khói xám xịt. Cô lại nhìn qua tên Song Tử thấy hắn đang chăm chú nhìn cô đợi câu trả lời. Xử Nữ quay mặt đi, khẽ đáp:

"Làm gì có sao mà ngắm!"

Chỉ thấy Hạo Song Tử nhanh chóng đứng dậy, tay cầm hai khẩu súng mà Xử Nữ nhận định đó thực chất là hai thanh kiếm biến dạng, cũng chính là thần khí mà cô đã đưa cho hắn.

Hai tiếng súng vang lên, Hạo Song Tử xoay khẩu súng một cách thuần thục, sau đó dùng một hơi thổi đi lớp khói trên miệng súng rồi cúi người che mất tầm nhìn của Xử Nữ.

"Tặng em!"

Vừa dứt lời, hắn đứng thẳng dậy để cho Xử Nữ thấy được "quà" mà hắn đã chuẩn bị. Xử Nữ quả nhiên bất ngờ, cô thốt lên đầy kinh ngạc, trước mặt giống như một thiên hà thu nhỏ đập vào mắt cô. Trong lòng cô lâng lâng một cảm giác khó tả.

Chưa bao giờ Xử Nữ được ngắm một bầu trời như vậy. Tuy rằng rất cảm động, thế nhưng cô biết rõ... tên Song Tử này không hề thật lòng. Món quà này giống như hối lộ thì đúng hơn.

Cách đó ba tòa nhà, nhóm Bạch Dương không khỏi thán phục Hạo Song Tử.

"Không hổ danh là thánh sát gái, màn tỏ tình quá bá đạo, đến tôi cũng sắp đổ gục rồi!"

Vừa dứt lời, Bạch Dương đã bị cả nhóm nhìn bằng ánh mắt xa lánh.

"Mấy người có thôi cái ánh mắt đó đi không?"

Thiên Yết bĩu môi gật gật đầu: "Tôi không ngờ anh là con người như vậy!"

Bị người trong lòng nói câu này, Đường Bạch Dương vô cùng hối hận vì đã thốt lên mấy từ như vậy, anh vội vàng giải thích với Thiên Yết rằng mình không hề có ý đó, cả đám bên cạnh thì nhịn không nổi liền cười ha hả. Bạch Dương nghiến răng giận cá chém thớt: "Có tin tôi đạp các người bay từ trên này xuống không?"

Ma Kết đi tới mép sân thượng nhìn xuống dưới, hắn cười gượng gạo: "Độ cao này... đủ để giết người đấy tên ngốc! Tính giết đồng đội à?"

"Vì gái phản bạn." Sư Tử nói xong thì nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người trừ Thiên Bình. Hắn ngây thơ đáp lại ánh mắt đó: "Bộ tôi nói gì sai à?"

Cả đám cạn lời. Không muốn đôi co với hắn.

Kim Ngưu từ ống nhòm nhìn thấy màn thể hiện của Song Tử, trong lòng đột nhiên có chút buồn. Không rõ đây là cảm giác gì liền vội vàng xua đi ý nghĩ trong lòng. Cô chuyển hướng sang quan sát vẻ mặt của Xử Nữ.

Đột nhiên Lý Kim Ngưu giật mình ngã xuống đất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cự Giải chạy tới đỡ cô dậy đồng thời hỏi tình hình. Kim Ngưu dụi dụi mắt: "Tôi thấy cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi."

Lúc ấy đôi mắt đó sắc lạnh đến đáng sợ, Kim Ngưu thật không muốn nhìn lại một chút nào.

Xử Nữ ấy, ánh mắt có thể giết người.

"Có lẽ chỉ là ảo giác thôi!" Song Ngư bên cạnh an ủi.

"Có lẽ vậy."

...

Ba ngày kể từ khi Bảo Bình rời đi, Xử Nữ vẫn làng thang một mình... à không phải một mình, còn có một cái đuôi bự.

Cái đuôi bự này đã bị Xử Nữ tẩn cho mấy lần vẫn không chừa.

"Nhìn em nhỏ con hiền lành như vậy, ai ngờ đánh lại đau như thế." Song Tử xoa xoa vai vừa bị Xử Nữ đấm một cái. Cau có trách móc.

"Sợ đau thì anh đi đi."

Song Tử chặn đường Xử Nữ, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc em định đi đâu, làm ái gì mà không thể cho tôi đi theo?"

Xử Nữ thay đổi ánh mắt, giờ thì cô cảm thấy cực kì khó chịu với câu hỏi này của hắn. Xử Nữ túm lấy cổ áo Song Tử, từ tối hôm đó, đây là lần đâu tiên cô dám nắm cổ áo hắn lần nữa.

"Anh... đi chết đi!" Cô gằn giọng.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên nghiêm túc trả lời: "Được!"

Xử Nữ thoáng bất ngờ nhưng vẫn giữ bình tĩnh khoanh tay chờ hắn chuẩn bị tự sát, không ngờ hắn thật sự rút ra một khẩu súng, tự dí sát vào đầu mình. Cô vẫn thản nhiên đợi hắn tự sát, Hạo Song Tử cong môi cười, không ngờ hắn thực sự nổ súng.

Âm thanh chói tai vang lên.

Võ Xử Nữ đứng hình, hình ảnh quen thuộc này hình như cô đã từng thấy ở đâu đó. Cô trợn mắt nhìn hắn ngã xuống nền đất, cả người vô thức chạy tới ôm hắn vào lòng.

"Anh điên à!"

"..." Song Tử không nói nên lời, hắn dí thẳng khẩu súng vào đầu rồi bắn như vậy, bây giờ còn nói nổi mới lạ.

Hành động sau đó của Xử Nữ khiến Song Tử trước khi chết nghẹn lời. Cô đặt hắn xuống đất rồi vui vẻ rời đi.

Thoát được tên này, cô không vui mới lạ.

Song Tử: "..."

Chín người đang núp sau tòa nhà: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com