12 Chom Sao Xu Nu Nghich Thien
"Cậu biết chỗ đó không."
Alex gật đầu: "Đến đó sao?"
"Ừ."
Chiếc xe chạy vượt tốc độ trên đường thu hút khá nhiều cảnh sát giao thông, nhưng khi nhìn thấy phù hiệu trên chiếc xe thì chẳng ai dám đuổi theo. Bởi trước khi lên xe Xử nữ đã gắn phù hiệu chứng minh thân phận của cô lên. Alex vừa đạp ga vừa cười khoái chí.
"Không ngờ có một ngày tôi có thể trắng trợn vượt đèn đỏ thế này."
"Cậu vui là được."
Ánh mắt Võ Xử Nữ vẫn nhìn chăm chăm vào những toà nhà phía xa, căn bản chỉ trả lời qua loa.
"Cậu về nói mọi chuyện với ba tôi."
Alex gật đầu, hắn biết bây giờ không nên hỏi nhiều.
"Cậu biết cách nào để thoát khỏi không gian kín không?"
Xử Nữ chống cằm nhìn ra ngoài, bâng quơ hỏi một câu. Không gian kín giống như một đấu trường, người bị lạc vào không gian kín sẽ tùy theo vận khí mà lạc vào một không gian may mắn, gặp được kẻ đầu sỏ dễ chết. Không gian kín chia làm ba mức độ, khó, dễ và vừa phải, giống như chơi một trò chơi vậy. Muốn thoát ra cũng dựa vào ba mức độ trên mà có ba cách khác nhau. Đương nhiên những điều này Alex đều đọc trong sách cổ, anh chưa từng gặp không gian kín bao giờ.
Alex ngạc nhiên nhìn Xử Nữ, bộ dạng thản nhiên vô vị này khiến hắn thật sự tò mò cô rốt cuộc có phải bị truy đuổi hay không.
"Tại sao người lại hỏi như vậy?"
"Ồ! Muốn biết thôi."
Tiếng côn trùng vang lên giữa một vùng im ắng, ở khoảng cách xa như vậy Xử Nữ vẫn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh xộc vào mũi. Tiến vào vùng đất trống không nơi vừa xảy ra sự kiện lớn, cô quan sát xung quanh một cách bình tĩnh. Alex sớm đã lái xe đi về, anh vốn muốn ở lại bảo vệ cô nhưng cô từ chối, còn nhất quyết đuổi anh về.
"Ra đi!"
Tiếng nói của cô vang lên giữa bầu không khí im ắng, từ trong góc tối bước ra một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, trên mặt chứa nụ cười giễu cợt dường như tô thêm nét đẹp ấy. Thiếu nữ không nói gì, cứ vậy xông tới tấn công Xử Nữ.
Xử Nữ nghiêng người, người thiếu nữ mất thăng bằng ngã người xuống, cô gái lấy chiếc dao găm trên tay làm điểm tựa. Thân thể dẻo dai bật dậy một cách dễ dàng tung cước đạp Xử Nữ.
Trong ánh mắt của Võ Xử Nữ như chứa đựng cả vũ trụ lại chẳng có người thiếu nữ trước mặt, dù có cách lớp mặt nạ kia cô gái cũng cảm nhận được vị tiểu thư trước mặt chẳng thèm liếc nhìn lấy mình, những động tác của cô lại như vô thức tránh né. Đôi lông mày người cô nhíu chặt, vị tiểu thư này vậy mà không hề lo sợ.
"Cô hoàn toàn không giống như lời đồn, tiểu thư Virgo không vô dụng như người ta nói."
"Người ta nào?"
Thiếu nữ ngẫn người trong giây lát, câu hỏi này có phải hơi... Không đúng rồi không?
Tiếng va chạm vang lên mạnh mẽ, người thiếu nữ trước mắt nằm lăn ra đất. Trong đầu không ngừng gào thét, vậy mà cô ta lại nhân lúc cô không để ý hạ thủ.
"Vô dụng."
Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, dáng vẻ vô vị của vị được xưng là tiểu thư trước mặt khiến cô cảm thấy sợ hãi.
...
Tiếng động lớn đánh thức Song Tử tỉnh dậy, không khí xung quanh u ám đến lạ thường, tiếng quạ vang khắp trời kinh động cả một vùng. Song Tử quay sang nhìn xung quanh liền nhìn thấy một người, anh đứng dậy đi qua chỗ người kia lay nhẹ.
"Này!"
Lý Kim Ngưu từ từ ngước đôi mắt mơ hồ, một gương mặt dần dần hiện ra trước mắt. Cô nàng giật mình một cái ngồi bật dậy, động tác quá nhanh khiến Song Tử không kịp né tránh nên cả hai đụng trán nhau. Song Tử xoa xoa trán đáng thương khó chịu quát: "Cô điên à!"
Lý Kim Ngưu bối rối lắp bắp, vừa rồi ai bảo hắn lại gần cô quá làm gì.
"X-xin lỗi."
Thở dài một hơi, Hạo Song Tử đứng dậy quan sát xung quanh. Trong khu rừng này có điểm kì lạ, ngoài quạ ra thì chẳng có con vật nào khác, ngay cả tiếng côn trùng cũng không. Đúng là rất quái dị.
"Nơi đây là đâu?"
"Làm sao tôi biết được đây là đâu."
Nghe được thái độ khó chịu trong lời nói của Song Tử nên Kim Ngưu không hỏi nhiều nữa, nếu cô nhớ không lầm thì cái tên Song Tử này lúc trước cũng đâu có đến nối khó ưa thế đâu chứ? Lý Kim Ngưu quan sát phát hiện có gì đó không đúng.
"Lẽ ra chúng ta phải ở một nơi khác chứ."
"Nơi khác? Vậy nơi này không phải không gian kín sao? Cô giải thích rõ hơn về không gian kín đi."
Trong khu rừng phát ra tiếng lá xào xạc được tạo ra do tiếng bước chân của cả hai, âm thanh quái dị kết hợp với lời kể của Ký Kim Ngưu như tạo ra một màn đặc sắc. Người bị kẹt vào sẽ tới một không gian đặc biệt, nhưng không gian đó Kim Ngưu khẳng định không có sự sống, tất cả chỉ là một vùng hoang vu không lối ra. Sau đó chỉ cần đi tìm và đánh thắng kẻ tạo ra không gian này thì sẽ ra ngoài an toàn. Nhưng nơi bọn họ đến hoàn toàn không giống một nơi trong sách kể lại, nơi này chí ít vẫn có sự sống.
"Ồ, chắc là được ưu đãi đặc biệt."
"Tôi khá ngạc nhiên vì anh không biết chuyện này đấy."
"Chẳng lẽ ai cũng biết?"
Kim Ngưu bật cười lắc đầu, bước đi chầm chậm như đang suy nghĩ gì đó.
"Tùy người thôi, nhưng những chuyện này đáng ra những năng lực gia như chúng ta đều phải biết để phòng tránh vì nó chỉ xảy ra với năng lực gia, một phần trăm còn lại là xảy ra với người bình thường."
"Hồi nhỏ tôi rất ít đọc sách."
Lý Kim Ngưu không nói gì thêm, lặng lẽ bước theo sau Song Tử. Một lúc sau đột nhiên Song Tử lại không nghe thấy tiếng động đằng sau nữa, anh giật mình nhìn ngó xung quanh, nhận ra Kim Ngưu đã biến mất từ lúc nào.
... Hạo Song Tử chửi rủa một câu, quay lại chỗ vừa rồi tìm kiếm người mới phát hiện Kim Ngưu đứng yên một chỗ bất động, đôi tay đưa lên trên không như đang vuốt ve gương mặt ai đó. Song Tử chưa vội đi qua, anh đứng lại quan sát bóng đen không có mắt mũi toả đầy sát khí, phân tích một hồi mới hiểu ra vấn đề.Từ trong tay Song Tử hiện ra một thanh kiếm dài mỏng, trên thanh kiếm loé lên tia sáng kì diệu xông tới bóng đen. Bóng đen kia nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công của anh nhảy sang một bên, không để thứ kì lạ đó có cơ hội phản công, Song Tử khua nhẹ một đường kiếm bóng đen đã đứt làm đôi sau đó dần tan biến. Quá trình không quá hai phút nhưng Lý Kim Ngưu vẫn đứng nhìn bất động nhìn về phía bóng đen đó vừa biến mất, lại nhìn về phía Song Tử một cách mơ hồ. Đôi chân vô thức chậm rãi bước đến gần Song Tử, cô đột nhiên nắm lấy cổ áo anh tức giận gào thét mà đối với Song Tử cái gào thét ấy là nỗi tuyệt vọng, nỗi chua xót cùng cực.
"Tại sao? Tôi biết đó là giả! Dù là giả nhưng tôi chưa cho phép thì tại sao anh lại dám giết hắn? Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy khuôn mặt đó..."
Giọng Kim Ngưu dần dần nhỏ lại hoà lẫn cùng tiếng nấc khiến Song Tử rất bối rối, anh ngạc nhiên vì cô vốn dĩ biết thứ đó là gì nhưng vẫn chọn bị lừa gạt, anh ban đầu còn tưởng cô ngu ngốc. Song Tử bất động.
"Xin lỗi."
Lời xin lỗi không phải Song Tử nói mà là Kim Ngưu, cô đột nhiên gào thét rồi lại xin lỗi như vậy khiến anh khó hiểu.
"Cô..."
Lý Kim Ngưu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh: "Vừa rồi tôi hơi kích động, tôi không nên vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng đến anh. Thật sự xin lỗi!"
Hạo Song Tử gãi gãi đầu gật gù, lần này để cô đi đằng trước còn bản thân theo sau. Thứ vừa rồi chỉ là một thứ linh hồn chuyên đi lừa gạt, chúng đi gắp nơi tìm con mồi, người thấy chúng sẽ như nhìn thấy một người mà họ yêu quý nhất. Sau đó linh hồn đó dần dần hút cảm xúc và thao túng họ. Song Tử chần chừ một lúc, không biết người mà cô yêu quý là ai mà lại khiến cô ta chấp nhận bị lừa như vậy?
"Tôi biết rồi!"
"Cô biết cái gì?"
"Chúng ta đang ở trong cơ thể kẻ đó."
"Hả? Gì cơ?"
Cơ thể?
Cơ thể của tên đó ư?
"Ừ! Tình huống vừa rồi làm tôi nhớ lại một trang sách."
Song Tử đầu óc xoay vòng vòng, thế rốt cuộc con quái vật đó là cái quái gì mà trong cơ thể có cả một khu rừng lẫn linh hồn?
...
Bùm!
Âu Sư Tử nghiến răng liên tục ném ra những quả cầu lửa về phía tên quái vật không rõ người hay thú đang tấn công bọn họ. Tên quái vật to lớn đầu người thân cá sấu dùng đuôi tấn công, may mắn tất cả mọi người đều tránh được. Ma Kết nhân cơ hội nhắm vào đầu tên quái vật bắn một phát súng nhưng không thành, một thứ gì đó như bức tường ngăn cách dội ngược viên đạn lại. Vừa rồi Ma Kết chỉ bắn một viên đạn nhưng bây giờ lại có cả chục viên đang dội ngược lại bắn về phía anh.
"C-cái quái gì thế????"
Tưởng chừng sắp ngủm củ tỏi rồi ai ngờ từ trên không có người nhảy xuống, hắn phất tay một cái những viên đạn đó lại tiếp tục dội ngược lại tên quái vật. Bức tường lại dội ngược trở lại, tên vừa rồi lại phất tay thêm lần nữa.
Nhóm Bạch Dương: "..."
Nhóm Nhân Mã: "..."
Lần này viên đạn bay về phía quái vật không dội lại nữa mà đâm thẳng vào tên quái vật. Một giọng hét cao vút chói tai vang lên, tên quái vật dường như đang biến đổi hình dạng. Lúc này mọi người quay sang để ý người vừa rồi đã giúp đỡ.
"Lâm, Lâm Bảo Bình...?"
Bạch Dương cùng mọi người khá ngạc nhiên, tên này cũng là năng lực gia sao? Lúc trước hắn đến cùng vị tiểu thư kia... Nhưng ở không gian này này năng lực không có tác dụng, chỉ có thể triệu hồi thần khí. Mà thần khí thì bọn họ đã phát hiện ra đâu mà dùng. Thế rốt cuộc làm sao mà viên đạn lại trội trở lại là câu hỏi rất lớn trong đầu tất cả mọi người.
"Ngu ngốc!"
Bảo Bình lạnh lùng ném lại một câu rồi phóng đến chỗ tên quái vật sắp biến thành hình dạng mới. Anh đưa tay lên trước mặt, một quả cầu đen dần dần xuất hiện trong lòng bàn tay sau đó phân tách thành những quả cầu nhỏ phóng đến chỗ quái vật. Tên quái vật chưa rõ hình dạng thì lại bị đánh nên đành trở về hình dạng cũ, hắn tức giận đến mắt đỏ ngầu bỗng lên tiếng: "Ngươi chơi ăn gian!"
"Ồ!" Không phải Bảo Bình mà là nhóm Bạch Dương, bọn họ không biết là tên này còn biết nói chuyện nữa đấy.
"Các ngươi ồ cái gì!?"
Song Ngư khèo tay Thiên Bình bên cạnh, thì thầm: "Này, không phải tên này bị thần kinh rồi đấy chứ?"
Thiên Bình suýt nữa thì bật cười nhưng đã kịp thu lại, cô quay sang giả vờ thì thầm nhưng lại cố ý nói to:
"Tôi còn tưởng ngầu lắm ai ngờ lại lắm lời thế này. Đâu phải chơi đâu mà ăn gian chứ, đúng là thần kinh."
"Các ngươi! Các ngươi!"
Nghe giọng cũng biết hắn phẫn nộ đến mức nào, tên quái vật khua đao trên không, một luồng gió mạnh ập tới, khói bụi khắp cả một khu. Khi tên quái vật tưởng rằng đã hạ được bọn họ thì hắn đã nhầm, tên tóc màu ánh bạc trước mặt đang khoanh tay một cách thản nhiên, hắn và mọi người như được bao bọc bởi một màn chắn bảo vệ trong suốt. Lâm Bảo Bình nhếch môi lùi sang một bên, có lẽ ý hắn là mọi người tự mình xông lên. Sư Tử là người chạy tới trước, đột nhiên đột ngột dừng lại.
"Toang rồi toang rồi, năng lực làm gì có tác dụng mà đánh thắng hắn."
Lúc này tất cả mới sực nhớ ra, năng lực có thể sử dụng nhưng không có tác dụng gì với hắn, mà vừa rồi bọn họ dùng các vũ khí thông thường để chiến đấu nhưng đã bị tên quái vật kia đập nát rồi. Sư Tử quay sang nhìn Bảo Bình đầy phẫn nộ, đột nhiên muốn đấm hắn là thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com