TruyenHHH.com

12 Chom Sao Vi Dau Tinh Bau Muon Thoi

Con Nhạn bê cái khay đặt trước cửa phòng cô Nữ lên. Nó nhìn đĩa thịt kho tàu, lắc đầu. Không biết làm sao, hai ngày rồi cô sáu nhà nó không chịu ăn cơm miếng nào, chỉ lẳng lặng uống nước để trong phòng. Con Nhạn lén đẩy cái cửa sổ, chỉ thấy cô Nữ ngồi ở cái cửa sồ nhìn ra hàng rào hoa râm bụt. Tóc dài suông mượt thả tung trước gió, chiếc áo dài màu trắng nhẹ nhàng bay nhè nhẹ. Cô vẫn luôn ngồi đó, thất thần nhìn ra hàng râm bụt đủ màu hoa. Con Nhạn khẽ lắc đầu, nó đóng cửa lại. Bưng mâm cơm xuống nhà dưới, đi được nữa đường. Gặp chị Xẩm. Liền kéo chị lại, buôn lê buôn dưa.

"Cô Nữ dạo rài bị mần sao vậy bà Xẩm? Em bưng cơm lên hai bận rồi, mà bận nào cũng bưng nguyên mâm về"

Chị Xẩm có vẻ bất ngờ, chuyện người ta đồn ầm ầm từ làng trên xóm dưới mà con nhỏ này nó lại hông biết. Chị nghe nôm mà nó ngứa ngáy hết người, không kể chịu không nổi. Liền kéo nó xát lại, tay che miệng thì thầm.

"Cậu út Dương con nhà hội đồng lấy vợ rồi. Mày coi, hồi trước cậu thương cô Nữ cỡ nào, ngày nào cũng lén leo từ cái hàng rào hoa râm bụt phía sau. Bởi đàn ông là hông có tin ai được hết á"

Con Nhạn tự dưng thấy buồn, nó vô thức quay đầu nhìn vào cửa sổ phòng cô. Hình ảnh cô Nữ ngồi lặng lẽ nhìn hàng hoa râm bụt, đầy chua xót. Người ta nói đau khổ có ba loại, khóc là nhẹ nhất, gào thét lại nặng thứ hai, nhưng im lặng mới là đáng sợ nhất. Im lặng là tâm chết, tình chết. Nó thở dài, đoạn hỏi chuyện tiếp chị Xẩm.

"Sao bữa em thấy cô vẫn bình thường mà"

"Bình thường là cô chưa nghe tin. Cái ngày cô hay tin cô về nhà như người mất vía, đóng cửa phòng cái rầm luôn. Đập hết đồ đạc. Cậu hai cậu hay luôn đó, tối đó tao nghe thằng Lĩnh nó kể cậu chạy qua cậu đánh con trai út ông hội luôn mà"

Cậu hai lúc nào cũng điềm tĩnh vậy mà.

"Thôi mày đừng có tò mò chuyện này. Cô tư nghe được cô đuổi cho. Chị em cái nhà này cái gì chứ thương nhau ghê lắm. Cái gì cũng dám làm luôn đó".

Con Nhạn nuốt nước bọt, gật đầu. Đoạn nhanh tay nhanh chân đi xuống nhà sau. Cô tư từ trong vườn đi vào, cô nghe hết chứ có điếc đâu. Nhưng mà cô không có nhỏ nhen, vì mấy câu mấy chữ mà đập vỡ chén cơm manh áo của ai?

Cô tư cho tay vào túi áo bà ba. Nhìn lên trời kéo mây giông, cô thở dài. Đi lên bậc tam cấp, còn đập đập đôi guốc gỗ xuống nền gạch. Để phủi cho sạch đất dính ở dưới đế guốc. Rồi đẩy nhẹ cửa vào phòng cô Nữ, vừa định đi vào thì thấy cô ba đang đi lại với mâm cơm mới nóng hổi.

"Chị ba, chị làm nhiều chi. Nó có ăn đâu, để cho nó chết cho rồi"

Cô ba Mã nhăn mặt nhăn mày.

"Con Giải này, em nói chuyện xúi quẩy gì vậy"

"Chứ gì? Có vì cái thằng bội bạc đó mà cơm không ăn nước không uống. Con gái nhà họ Trần không có yếu đuối như vậy. Không muốn ăn thì chết đi, ai mà hầu"

"Giải" Cô ba Mã la lên. Cô kéo cô Giải ra sau, cô đặt mâm cơm trước mặt cô Nữ. "Ăn đi em, đừng làm khổ mình"

Người ta không thương em, em phải tự thương mình.

Cô Nữ đưa mắt nhìn cô Mã. "Chị ba" Giọng cô thều thào, rồi cô đưa gương mặt không có một sắc hồng nhìn cô Giải. "Tư ơi, em muốn chết"

Cô Giải nghe vậy, máu nóng nó sôi lên. "Mày chết rồi ai lo cho mày? Ai khóc cho mày? Tao nè, bà ba nè, cái nhà nè. Còn cái loại bội bạc đó nó đang vui vẻ bên vợ sắp cưới của nó kìa. Mày tưởng mày thắt cổ mày chết ở đây là nó chạy tới ôm mày khóc hả? Con điên"

Cô ba lắc đầu. Cô ôm cô Nữ vào lòng, xoa đầu em. "Đừng làm chuyện dại dột em ơi. Người ta không thương mình, mình càng phải thương mình".

Cô Nữ nước mắt trực trào, cô vùi đầu vào người cô Mã. "Em khổ quá ba ơi, sao người ta nỡ phụ em. Ảnh kêu về nước mang trầu cau qua dặm hỏi. Vậy mà mấy tiêm trầu, bây giờ của người ta"

"Em còn thương ảnh lắm. Chị ơi, em còn thương ảnh lắm." Nước mắt rơi ướt cả mảng áo dài cô ba. Cô Giải đứng bên quẹt nước mắt, cô ôm cả chị ba và em Nữ vào lòng.

"Đừng buồn nữa em ơi. Không có đáng" cô Giải nói.

"Ngày em ra gặp anh ấy. Anh ấy kêu, đợi anh ấy lấy cô Khánh Chi, đợi con cô Khánh Chi đẻ ra bình an. Ảnh sẽ xin cưới em về. Nhưng chị ơi, cái phận chung chồng kẻ giường ấm, kẻ chăn lạnh. Em đâu có ưng cái cảnh đó. Em đâu có muốn làm lẻ người ta, đâu có muốn cướp ba của đứa nhỏ chưa ra đời"

"Giờ em với ảnh hông có cái quan hệ gì hết. Em trả rồi, trả ảnh cho người ta. Em bây giờ không yêu ai nữa, không thương ai nữa" Đoạn cô đột nhiên đứng lên, cầm cây kéo đặt trong giỏ kim chỉ. Đưa lên một đường cắt phăng mái tóc dài. Trong sự ngỡ ngàng của cô Mã và cô Giải. Từng đợt tóc theo cô mấy chục năm trời bị một kéo cắt đi.

Em cắt đi mái tóc như cắt đi tình cảm đôi mình, trả anh về bên người. Nghĩa tình không vẹn thì đành thôi...

Rồi cô nhìn hai chị, nở nụ cười tươi rói. Ngày hôm đó, cô sáu nhà bà Tư Thì ăn hai bát cơm. Tóc cắt ngắn, đốt hết áo dài. Từ ngày đó chẳng ai thấy cô Nữ với tà áo dài và mái tóc mây dài. Chỉ còn mái tóc củn, và chiếc váy tây dương. Cô Nữ không chuyển lên Sài Gòn như dự định hồi mới về nước, cô ở nơi này. Mở trạm xá, coi như thực hiện chí hướng của cô cùng cậu Dương. Điều cuối cùng cô làm có liên can đến cậu.

Ngày nhà ông hội pháo, cỗ linh đình. Người người chúc mừng, là ngày nhà bà Tư Thì hốt hoảng đi tìm cô con gái. Cô Nữ biết hôm nay là ngày cậu cưới, cô đi ra chợ  ai cũng bàn tán về đám cưới của cậu. Của hồi môn dài từ cổng ra tới ngõ, đoàn xe hơi sang. Cô càng nghe, lòng càng chua xót. Cô cứ đi, cứ đi. Đi rồi nghe phía trước có tiếng kèn xe. Là đoàn rước dâu nhà ông hội, khi chạy ngang qua cô. Cô có một cảm giác chợt thoáng qua, cô tìm cậu. Trong đoàn xe, hoa tươi, chữ đỏ cậu vẫn luôn đưa mắt nhìn cô. Mặc cho bên cạnh là một cô dâu áo gấm xinh đẹp. Cô Nữ khẽ quay đầu, cô đi hướng ngược lại. Đi được nữa bước trong đầu không biết nghĩ cái gì, lại quay gót giày. Chạy về hướng nhà ông hội đồng. Lúc cô đến mọi người đã nhập tiệc, cô đứng vào hàng rào hoa giấy. Cô nói.

"Anh Dương có nhớ cái lần anh gọi em là "mình ơi" không? Em nhảy đỏng lên kêu. Phải lấy nhau mới cho gọi mình ơi. Thật ra em thích lắm, ngàn tiếng người yêu, trăm tiếng người thương, không bằng một tiếng mình ơi mà" Rồi cô cười cười. Nhưng tiếng cười tắt dần, cô im lặng đứng nghe tiếng cười tiếng nói từ bên trong truyền ra. Cứ thế đứng đến khi người tan tiệc tàn, cô ngồi xuống, tay lau nước mắt khẽ nói. "Mình ơi, mình phải hạnh phúc nghe" rồi cô khóc nức nở, trời cũng khóc cho cô đổ cơn mưa nặng hạt.

Chiếc dù che cho cô, ngẩng mặt cứ ngỡ người mình thương. Nhưng nào phải, người ta còn đang uống rượu mừng. Người trước mặt cô là anh hai, người thân của cô. Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng khản đặc, mắt đỏ ngầu.

"Về thôi em"

Người không bao giờ từ bỏ chúng ta, trên đời này. Chỉ có máu mủ ruột rà.

|Cậu Dương không phải người đàn ông quyết đoán, phải cậu nhu nhược, cậu giải quyết tình huống theo hướng rối ren. Nhưng cậu thương cô Nữ là thật|

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com