TruyenHHH.com

12 chòm sao | Vãng niên có mình

một | bốn mươi mấy một mối tình 

AnTrucThao

Ta yêu nhau tàn đời gió, không rung không chuyển,

Người xiểm xuôi không ngoảnh, không nghe,

trích Tiễn dặn người yêu

__o0o__

"Ông ơi ông làm gì thế ạ?" Giọng nói non nớt vang lên.

Cự Giải quay đầu nhìn sang đứa trẻ đang giương đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò sang mình, khuôn mặt già nua phúc hậu của ông nhăn lại vì nụ cười hiền từ:

"Ông xem lại mấy tấm hình thôi con." Cự Giải đáp một cách từ tốn.

Thằng bé xoay mông tụt từ trên ghế xuống, sau đó nó chạy lăng xăng đi tìm vật gì đó, cuối cùng hai bàn tay bụ bẫm đưa trước mặt Cự Giải một chiếc kính lão. Ông bật cười trước sự quan tâm thật trẻ con và cũng thật ấm áp nọ, hai bàn tay vững chãi của ông bế bổng nó lên đặt trên đùi. Bạn nhỏ ấy ngồi ngoan, mắt chăm chú nhìn tấm hình hai ông bà già đang mỉm cười. Nó hỏi một câu thiệt là ngây thơ, cũng đúng ngay chốc nỗi niềm của ông cụ:

"Ông nhớ bà ạ?"

Cự Giải không đáp lại câu hỏi đó mà kẹp tấm ảnh vào cuốn sách đang đọc dở, vẻ từ tốn thường ngày nhưng vẫn pha chút gì đó thật cẩn trọng, sự cẩn trọng che ngoài cảm xúc lo sợ tấm hình sẽ nhăn. Sau đó ông bế nó lên trên vai, thằng nhỏ cười khanh khách vì vui thích, lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng như vỏ sò.

Mắt ông đang lấp lánh kìa, Samson thầm nghĩ, mà đứa trẻ đâu biết rằng mắt Cự Giải lấp lánh là vì trong trái tim ông có một tình yêu.

"Ra vườn hai ông cháu mình cho cá ăn hén?"

"Con muốn coi tổ chim non!" Thằng bé vui vẻ cười toe, hai bàn tay bụ bẫm luồn vào mái tóc trắng bạc như cước của Cự Giải.

"Dĩ nhiên là được rồi, nhưng con phải nói nhỏ không mấy con chim sẽ sợ."

"Con hứa sẽ nói bé tí ti thôi ạ." Samson nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp. Chắc là nó sẽ kìm chế được cái miệng nhỏ lúc nào cũng huyên thuyên khiến người khác bật cười của mình mà.

"Úi chà con bứt tóc ông rồi."

"Con xin lỗi ông. Ông có đau không?"

"..."

Tiếng cười nói của hai ông cháu vang vọng ra tới tận ngoài khu vườn. Từng dòng nắng sớm vàng ấm chảy dài qua mảnh đất đầy hoa như một dải lụa duyên dáng. Chim chóc ca hót líu lo, tiếng nước chảy róc rách từ phía con suối mà Cự Giải tự đào uốn quanh khu vườn nhỏ. Kim Ngưu, người vợ từ năm hai mươi lăm tuổi của ông, gọi khu vườn này là "Vườn địa đàng". Cá đỏ quẫy đuôi, nắng đổ xiên xuống mái hiên, tràn đầy quanh hai chiếc ghế mây mà ông bà thường ngồi để nói về sự đời. Thậm chí chiếc khăn len mềm mại màu cà phê của bà ông cũng không cất đi mà vẫn để y nguyên. Ông bảo, để đó chờ bà về.

Samson là cháu của một người bạn, thằng bé được nghỉ hè nên về Laverna chơi với ông bà. Laverna là một khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, một nơi dựa núi gần hồ, không khí trong lành và không nhộn nhịp như ở thành phố cách một tiếng đi xe. Laverna, mang ý nghĩa mùa xuân, là một nơi tuyệt vời để dưỡng già. Những cặp vợ chồng mua nhà ở đây thường bảo vui rằng, nhường thành phố cho bọn nhỏ và thanh niên, mình chen vào đấy không cẩn thận lại té vì đẩy nhau trên xe buýt.

"Ô Cự Giải, tôi đang tìm ông." Một tiếng nói cất lên chỗ hàng rào. Một giọng nói thật là vang và trầm, sự nhấn nhá trong câu tự nhiên như một người thi sĩ đã ngâm qua rất nhiều bài thơ. Tông giọng nam trầm khiến cho người ta không khỏi nảy sinh sự tin tưởng.

"Sư Tử, sao vậy ông?" Cự Giải ngước mắt lên khỏi khóm hoa địa lan be bé mới mua. Tay ông còn cầm một đôi găng tay làm vườn cho trẻ con để chuẩn bị đeo cho Samson.

"Chào ông ạ." Samson dứt mắt lên khỏi bụi hoa vàng hoe như màu nắng mùa xuân, cậu bé gật đầu chào ông cụ Sư Tử ấy một cách ngoan ngoãn.

"Bữa nào Samson có muốn qua nghe ông hát nữa không?" Sư Tử cười vang, tiếng cười thật lạ lùng và vui tai, giống như tiếng chuông đồng vậy.

Thằng bé nghiêm túc gật đầu, mắt tròn xoe híp lại vì nụ cười bé bỏng hé mở trên đôi môi:

"Có chứ ạ, con còn muốn uống trà của bà Bạch Dương pha nữa."

"Úi thằng nhóc này biết thưởng thức ghê đó chớ. Trà bà pha là số một phải không con." Sư Tử rất vui trước lời đề nghị của cu cậu, vì cả khu đều biết ông Sư Tử thương vợ nhất, lúc nào trong mắt ông thì vợ luôn là số một, luôn là công chúa và rất nhiều biệt danh (buồn nôn) mà mấy cặp choai choai yêu nhau thường gọi.

Thấy Cự Giải đứng chờ rất kiên nhẫn, Sư Tử mới chợt nhớ ra, nói về vợ một hồi quên bén mất, ông cười:

"Ông có hạt giống hoa hồng không? Tôi đem về trồng vì bà nhà tự nhiên hứng lên đòi ngâm trà hoa hồng, làm tôi chạy đi mua mà ngoài tiệm nó bảo hết rồi."

"Có, ông đợi tôi đi lấy." Cự Giải đáp một cách nhẹ nhàng. Ông luôn là một người dễ tính như vậy, rất hòa nhã lại yêu cây cỏ và trẻ con nên Samson hay so sánh ông với ông tiên. Mái tóc trắng bạc như cước, khuôn mặt phúc hậu hồng hào, trông một trăm phần trăm giống ông tiên trong truyện cổ tích luôn!

Sư Tử đứng nhìn vu vơ mảnh vườn xinh xắn của Cự Giải. Vườn địa đàng ngát những hương hoa, hoa ngọc lan trắng muốt thơm nức cả mũi, hoa oải hương tim tím thanh tao, hoa hồng juliet màu cam cá hồi lộng lẫy và hàng tá những loại khác mà ông không rõ tên.

Tên này biết chơi hoa gớm, đó là một lời khen mà ai cũng ưu ái dành cho Cự Giải vì những cây cảnh nào qua tay ông cũng xanh tốt dù trước đó nó chỉ còn sót một chút hơi tàn đi chăng nữa.

Sư Tử đứng ngâm một câu hát trong cổ họng, tiếng hát trầm lặng và hay một cách kì lạ. Giống như một bài đồng dao cổ xưa, vang lên cái lặng của thời gian và cái nổi của không khí nhanh mạnh do tiết tấu.

"Bà nhà ông sao rồi Cự Giải?" Sư Tử hỏi. Samson ngóc cổ lên lắng nghe, nó cũng tò mò lắm chứ, không biết sức khỏe của bà Kim Ngưu đã đỡ hơn chưa.

Cự Giải lục tìm trong cái kho của mình, tiếng trả lời vọng ra:

"Tôi cũng không biết khi nào Kim Ngưu được về nhà nữa. Nhưng mà sức khỏe ổn hơn rồi, không cần phải thở máy nữa."

"Đây, hạt hoa hồng của ông." Cự Giải lơ đãng đáp, đầu óc vẫn còn nghĩ về một căn phòng hồi sức trắng toát nồng mùi thuốc sát trùng.

Sư Tử cảm ơn rồi về nhà. Hai ông cháu Cự Giải và Samson lại tiếp tục trồng hoa. Vòm trời xanh biếc, những đám mây trắng mỏng trôi nhanh trước gió mạnh, những cây cao lợp bóng chao nghiêng lá cành trước đợt gió nhẹ của thần Aurai*. Làn gió là giọng nói của những loài cây, vì khi đó chúng mới có thể tự nhiên nói cười thứ "tiếng cây" mà không phải ai cũng có thể hiểu. Tiếng rì rào ấy mới kì diệu và êm đềm làm sao, tựa hồ một lời ru dịu dàng của mẹ thiên nhiên. Một bí mật khác nữa là những đứa trẻ có thể hiểu được ngôn ngữ của cây, vì trái tim của chúng giống như một nhạc cụ làm từ băng – tinh khiết, êm tai, sôi nổi trước thế giới và mới dễ vỡ làm sao.

Trưởng thành giống như con đường một chiều vậy, đi càng lâu sẽ càng thấy mệt mỏi, linh hồn sẽ bị khói bụi trần gian bám dính, tầng tầng lớp lớp bụi bặm làm tâm hồn điêu linh. Đánh rơi những nụ cười vô tư lự, họ mong chờ điều gì nhỉ? Cứ trong veo như bọn trẻ con mới thú làm sao.

Chú thích:

*Thần gió Aurai: nữ thần gió nhẹ trong thần thoại Hy Lạp.

__o0o__

Chiều bớt nắng, Cự Giải đạp xe chầm chậm giữa những hàng cây bàng lá nhỏ cao ngất ngưỡng. Nắng bị xé dán xuống đất, loang lổ và hoen vàng. Rì rào rì rào, thanh âm của bình yên lan trong không gian.

Vai áo sơ mi ai lấy nắng nhuộm mà vàng. Xe đạp lọc cọc, ông rong ruổi dưới trời quang. Sơn ca hỏi ông đi đâu thế? Ông bảo, thăm bà, vì không lòng ông tàn hoang.

Và thế rồi mỗi chiều người ta đều thấy một cụ ông tóc bạc phơ dựng xe dưới hàng cây bằng lăng nở tím cả khoảng trời lộng gió. Ông đứng lặng, dáng người cao vững chãi như đại thụ. Đôi mắt đầy vết chân chim ở đuôi của ông nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh sát đất, nơi có một bà cụ gương mặt phúc hậu đang chìm trong cơn mê lưng chừng giữa trần gian. Mắt ông nhìn bà dịu dàng như chứa cả một biển tình sóng vỗ. Ông hay cười bảo, sống tới từng tuổi này rồi thì ngại ngùng gì nữa, ông dùng thời gian còn lại để yêu người vợ của mình. Bốn mươi lăm năm qua ông dành để yêu bà, vậy thì vài chục năm cuối đời nữa có sao?

Từ năm hai lăm đến năm bảy mươi, trái tim ông chưa từng có một người con gái nào khác. Cả đời ông từ thuở mới biết yêu thì trong lòng đã có Kim Ngưu.

"Mau khỏe rồi về với tôi, bà nhé."

Cứ chiều chiều ông thăm bà nửa tiếng rồi đạp xe về. Tình yêu của họ là một giai thoại thật đẹp ở bệnh viện. Như một câu chuyện cổ tích mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn có được vậy, còn gì hạnh phúc hơn một tình yêu dung dị tuổi xế chiều cơ chứ?

__o0o__

Phương xa, những đám mây chảy về một hướng, cụm mây tầm thấp như sắp luồng qua rặng thông. Lá khô cuộn tròn nương theo gió, giống như một nét cọ của danh họa Vincent van Gogh.

Đôi vợ chồng già dắt tay nhau, thơ thẩn trên con đường từ giảng đường về nhà. Cuộc nói chuyện của họ có âm lượng vừa đủ, có lẽ đó là đôi nét thể hiện cho việc họ là những người có tri thức, hoặc cũng có lẽ đó là thói quen: nói chuyện nhỏ nhẻ với nhau như thể họ luôn thì thầm những lời yêu từ năm này qua tháng nọ.

Bà cụ mặc một chiếc áo dài màu xanh đậm. Thật ra dùng "cụ" cũng không đúng lắm. Mặt mày bà vẫn còn tràn đầy nhựa sống, nhưng tháng năm dành cho bà thêm những nét thông minh trong đôi mắt nâu, da Ma Kết có màu trắng hồng nhờ di truyền, dáng người bé nhỏ lọt thỏm giữa chiếc bóng đen của cụ ông Song Tử bên cạnh.

Ông cụ kế bên thì lại cao như một người khổng lồ. Song Tử mặc vest đen áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, khuôn mặt ông nghiêm khắc tạo cảm giác thật khó gần. Vầng trán cao, tuy đó là nét thông minh nhưng hay nhăn lại, chân mày rậm, gọng kính nằm im trên sống mũi. Cả hai người cùng đeo cặp ghim cài áo giống nhau. Hai người họ đứng bên nhau làm cho người ta bỗng liên tưởng đến một con gấu nâu và một đóa hồng vàng, không rõ vì sao.

Đôi vợ chồng già ấy là diễn giả tại một trường đại học gần đó và họ đang trên đường về nhà. Sáu mươi tuổi, đã về hưu, tuy nhiên họ hay bảo ở không thì dễ quan hoài về những năm tháng đã qua, vì thế nên Song Tử và Ma Kết đã cùng nhau làm giảng viên tại một trường đại học với tinh thần truyền đạt những kiến thức kết tinh, chắt lọc từ bao nhiêu thời gian lăn lộn với trường đời cho lớp thế hệ trẻ hơn.

Đấy là chủ yếu, còn công việc phụ là cho bọn sinh viên ăn cơm chó tới no ngang.

Kể cũng lạ khi hai ông bà yêu nhau từ thuở mười tám đôi mươi, yêu nhau tận bảy năm mới cưới, tính ra cũng đã cầm tay dắt nhau qua bốn mươi hai năm cuộc đời mà vẫn sắt son như thuở ban sơ. Hoặc họ là vợ chồng nhiều tiền kiếp, hoặc nói một cách đỡ mộng mơ hơn là do mỗi khi ông giận, bà im, mỗi khi bà giận, ông dỗ.

Hoặc theo cách nói lãng mạn của mấy gã thi sĩ vụng dại trước tình ái, thì là do tình họ rót vào đời nhau nhiều như bể.

"Vợ có mệt không?" Song Tử hỏi.

Ma Kết lắc đầu, vừa mỉm cười lắng nghe câu chuyện ông mới rút ra sau hai ngày nghiền ngẫm một cuốn sách, vừa thong thả được ông dắt tay đi trên con đường hoang hoải nửa mùa hoa đã qua.

Bỗng nhiên một tiếng ư ử làm bà khựng lại. Ma Kết khều tay Song Tử, hỏi:

"Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Ông cụ dừng bước lắng tai nghe một chút rồi đi về phía chiếc hộp các-tông đóng kín cách đó dăm bước chân. Ma Kết tò mò đi theo, dáng vẻ như một đứa trẻ thấp thỏm không biết đó là một món quà hay một trò chơi khăm.

Chiếc hộp các-tông không biết kêu, nhưng chú chó nhỏ bị bỏ đói quá lâu nằm cuộn tròn trong đấy thì có. Ma Kết thấy tội nghiệp liền bế nó lên, chú chó cảm khích vẫy nhè nhẹ chiếc đuôi ngắn của mình, mắt lim dim và lưỡi thè ra vì khát.

"Về thôi em."

Thế là hồi sau một ông nắm tay một bà, bà cụ ôm chú chó nhỏ, cả ba dắt nhau đi trên con đường gieo đầy những vạt nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com