TruyenHHH.com

12 Chom Sao Va Khoang Thoi Gian Cap Ba Vui Ve

"Oa, sáng rồi cơ à?"

Cự Giải vươn vai trở mình, tay dụi dụi mắt trông hệt như một con mèo nhỏ (cua nhỏ chứ nhỉ :v). Cậu ngồi dậy, sau khi làm vệ sinh cá nhân thì gấp chăn gối ngăn nắp, bắt đầu phụ mẹ đem trái cây ra chợ bán.

Hoàn cảnh gia đình của Cự Giải không phải thuộc dạng khá giả, một ngày hai bữa là đã tốt lắm rồi. Nhưng bù lại, cậu là một người con cực kỳ hiếu thảo, chăm làm, học tốt, đúng là không phụ lòng mong mỏi của mọi người. Cha Cự Giải mất sớm, bỏ lại mẹ cậu một mình nuôi con khôn lớn. Nhưng năm nay, bà đã hơn 50 tuổi, lại bị bệnh về mắt nên không thấy gì cả. Mọi thứ trong nhà, từ nấu cơm, giặt giũ,... cho đến công việc bán trái cây hàng ngày đây, đều một tay cậu lo hết.

"Mẹ, hay là hôm nay mẹ về nghỉ ở nhà đi. Con có mua thuốc rồi nè, mẹ về ăn cháo rồi ngủ một chút cho khoẻ."

"Thằng này, mẹ cũng đâu phải là vô dụng, mày nghĩ chỉ cảm sốt thông thường mà lại làm mẹ bỏ cuộc sao?"

"Mẹ..." Cự Giải thở dài, cậu thật sự lo cho mẹ quá, nhưng biết chắc mẹ sẽ không nghe, cậu đành phải chiều theo ý mẹ vậy. "Được rồi, con đi học đây, tiền con để bên túi phải của mẹ, con xếp sẵn ra rồi, mẹ nhớ thối đúng cho người ta nhé!"

"Ừ, mẹ biết rồi con trai ngoan, đi học đi con."

Cự Giải chần chừ một lát, vừa toan quay đầu đi thì....

"Ê tụi bây, hôm nay tao chưa ăn sáng!"

"Có trái cây kìa, ăn đi!"

"Ngu! Sáng ăn trái cây sao no ba!?"

"Ngu! Có đồ ăn là được rồi!"

Vừa nói, đám thanh niên đầu trâu mặt khỉ đó vừa tiện tay bốc vài trái táo đưa lên miệng nhai.

"Anh à... táo của em bán ngon lắm, 50k/1kg thôi, anh mua ủng hộ nhé." Cự Giải quay lại, mỉm cười với đám thanh niên nọ.

"Biến! Tao đây ăn không đó, được không?" Một tên sừng sỗ ném trái táo lại vào rổ.

"Ơ... Thế là không được. Nếu anh ăn mà không trả tiền thì...."

Bốp!

"Thì sao?"

Tên cầm đầu cho ngay một cú đấm vào mặt Cự Giải khiến cậu ngã nhào ra sau. Người mẹ đau đớn gọi con ơi, con ơi, nhưng bọn chúng lại làm ngơ, cố tình đẩy bà té xuống sạp. Còn lật đổ hết những rổ trái cây nào là: táo, cam, xoài,... lăn lông lốc ra đường, dập nát.

"Các anh làm gì vậy?" Cự Giải đứng lên, vội đỡ mẹ dậy, mắt đăm đăm nhìn về phía đám thanh niên đó. "Các anh vừa phải thôi chứ! Đây là sạp hàng của mẹ con tôi, các anh đạp đổ hết như vậy làm sao tôi bán?"

"Mày nói cái gì? Chán sống rồi à con? Lôi nó ra cho tao!"

Vừa dứt lời, hai tên đầu xanh đỏ vội xách tay Cự Giải lên, dùng nắm đấm đấm thẳng vào bụng và mặt cậu.

Bốp! Bốp! Bốp!

Ba cú đấm lên tiếp làm Cự Giải choáng váng. Người dân bu lại xem ngày một đông, nhưng không ai dám làm gì cả. Gương mặt tuấn mỹ của cậu giờ đây bê bết máu, vài giọt còn nhỏ xuống đất. Mặc cho người mẹ van xin dừng lại, đám thanh niên đầu trâu mặt heo ấy vẫn tẩn cho cậu thêm vài trận nữa.

Bỗng nhiên, một tên đầu trọc nâng cằm Cự Giải lên, cười hô hố rồi vung tay hướng thẳng vào mặt cậu mà đánh. Nhưng..... (từ "nhưng" bao giờ cũng quan trọng :3)

Pặc!

"Làm cái khỉ gì vậy?" Giọng nói này.... Nghe sao quen quá! Cự Giải gắng hết sức nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh mờ nhạt đang cản cú đấm lại giúp cậu.

Tên đầu trọc quẳng Cự Giải ra một bên, dùng sức bay lại cái người đó. Cuộc ẩu đả diễn ra chỉ trong vòng ba phút tròn, đám thanh niên đã nhanh chóng bị hạ gục.

"Có sao không?" Người đó lên tiếng. "Bình sinh tôi rất thích những ai gan dạ như cậu nên mới giúp đỡ. Đứng lên đi." Cậu ta đưa tay kéo Cự Giải lên, quẳng cho cậu một cái khăn tay rồi đi lại dựng những rổ trái cây lên.

Người mẹ cảm ơn cậu ta rối rít nhưng cậu chỉ cười không nói. Cự Giải sau khi lau mặt, miệng lí nhí nói: "Kim Ngưu, cảm ơn cậu..."

"Không có gì, bye."

Nói rồi, Kim Ngưu phóng xe đi mất, bỏ lại Cự Giải đứng đó như trời trồng. Ai bảo Kim Ngưu là người xấu? Cậu ta từ bây giờ chính là thần tượng của Giải Giải này nha~

------------------------------

Reng... Reng... Chuông đồng hồ vang lên đúng ba hồi Thiên Bình nàng mới chịu dậy. Bây giờ là 5:00 am, vẫn còn sớm chán! Thiên Bình vệ sinh cá nhân, xong lại đi chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay làm gì đây a? Bánh mì trứng vẫn là lựa chọn nhanh gọn nhất!

5:30 am...

"Chị hai, dậy ăn sáng rồi đi học nè!" Thiên Bình quay lại giường, cố gắng lay Nhân Mã, cô nàng đang nằm đầu dưới đất, chân trên giường dậy.

"Ưm... 5 phút nữa thôi mà Út! Cho chị ngủ 5 phút.... nữa... thôi..."

"Dậy mau!!!" Thiên Bình hét lớn, tay vung lên đánh vào mông Nhân Mã một cái làm nàng té hẳn xuống sàn.

"Ái cha! Đau quá! Được rồi, được rồi, chị dậy rồi đây..." Nhân Mã ngáp một cái rõ to, uể oải bước vào phòng vệ sinh.

"Chị hai..." Thiên Bình từ từ dọn đồ ăn sáng lên bàn, miệng nói vọng vào. "Chị đóng tiền thuê nhà chưa vậy?"

Nghe em gái hỏi thế, Nhân Mã không tránh khỏi thở dài, đầu mông lung nghĩ ngợi xa xôi gì đó.

"Sắp rồi, sắp rồi!" Nhân Mã sau khi vệ sinh cá nhân xong, bá cổ Thiên Bình "chụt" một cái hôn vào má cô. "Vài ngày nữa thôi là người ta trả lương cho chị, nhóc yên tâm." Nhân Mã cười tít mắt, nhưng tâm thì không. Cô vừa mới bị đuổi việc do không làm vừa lòng khách hàng.

Nhưng mà cô không có sai nha! Là tên khách kia định sàm sỡ cô, cô chỉ là cho hắn vài cú để vào ăn cháo bệnh viện thôi lại bị đuổi việc, thật là bất công mà!

Nhân Mã thở dài, tay cầm đũa, vừa định đưa một miếng trứng vào miệng thì...

Rầm! Rầm! Rầm!

"Hai con bé kia! Khôn hồn thì ngày mốt lo mà trả tiền thuê nhà đi, nghe chưa?" Tiếng bà chủ nhà nói vọng từ ngoài cửa vào, vừa chua vừa thé. "Hai tuần rồi chưa có trả tiền, tụi mày định hẹn đến khi nào nữa hả? Định quỵt tiền hả mày? Tao biết trường mày học, tao lên nói Hiệu trưởng tống cổ mày đi bây giờ! Nghe rõ chưa?"

"Chị hai!" Thiên Bình kéo cổ tay Nhân Mã lại khi cô vừa tính xông ra ngoài. "Cũng tại chúng ta thôi mà..."

"Mẹ nó! Nếu bà ta cứ nói cái giọng đó nữa, chị sẽ không nhịn đâu! Chúng ta đã xin thiếu rồi, không phải quỵt tiền gì của bà ta cả!" Nhân Mã cáu gắt nói.

"Hay là em xin mẹ..."

"Em đi thì đi luôn đi!"

Rầm!

Nhân Mã xốc ba lô lên, một mạch đi thẳng ra khỏi cửa, bỏ mặc Thiên Bình một mình với mâm thức ăn. Cô đây cũng chẳng có hứng thú ăn uống gì nữa. Thế là đành bỏ thức ăn vào cặp. Haiz... Một lát đem lên cho chị ấy ăn sau vậy.

------------------------------

Thiên Yết đi học sớm, định là sẽ đi dạo phố một lát. Cô hôm nay không đi xe hơi, vì chú tài xế của nhà cô phải lo chuyện cho ba mẹ, thế là đành phải cuốc bộ vậy.

Thiên Yết chầm chậm băng ngang qua từng con phố nhỏ. Xe cộ bây giờ không nhiều, mặt trời cũng dần dần ló dạng, cảnh vật còn mờ mờ sương sớm, thật đẹp biết bao.

Đèn đỏ...

Thiên Yết mãi ngước nhìn toà nhà cao tầng màu xanh mà không chú ý kỹ xung quanh. Một bóng đen dần dần tiến đến cô. Vì vội quá nên cái bóng đen ấy lỡ chạm vào lưng cô một cái làm Thiên Yết không trụ vững, cả người chao đảo về phía trước.

Bất thình lình, một chiếc xe tải lao tới...

"Á!!!!"

Thiên Yết theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, môi mím chặt. Nhưng!!! May mắn thay, một vòng tay ai đó giữ chặt lấy eo của cô kéo lại, thế là nàng thuận thế ngã vào lồng ngực người ta a~ Một mùi hương dìu dịu, thoang thoảng, đậm chất đàn ông xộc thẳng lên mũi làm Thiên Yết không khỏi ngây ngất. Ai vậy nhỉ?

"Em có sao không? Bất cẩn quá đi! Lần sau phải cẩn thật hơn đó, Yết Yết!"

Chỉ có hai người gọi cô với cái tên này, một là Song Tử, hai là.....

"Thầy..." Gương mặt Thiên Yết giăng đầy hắc tuyến, khoé môi khẽ giật giật.

"Không cần cảm ơn đâu. Đứng dậy đi, em nặng quá." Sư Tử ung dung phát ngôn làm Thiên Yết sôi cả người.

"Cảm ơn ạ..."

Cái ông thầy dê già này! Chẳng phải chính lúc nãy, chính hắn là người đụng trúng để cô ngã xuống đường hay sao? Còn bày đặt giả nhân giả nghĩa làm anh hùng cứu mỹ nhân! Xuỳ xuỳ... Đồ sao chổi, xui quá đi à!

Thiên Yết cúi người chào Sư Tử, toan đi nhanh thì...

"Đợi đã!" Sư Tử cười cười. "Thầy cũng không có xe, cùng đi bộ cho vui."

"Khỉ thật!" Thiên Yết nghĩ thầm. "À, thật ra em có việc cần phải ghé tiệm bánh nữa, thầy cứ đi trước đi."

"Trùng hợp thế! Thầy cũng vậy, thầy chưa có ăn sáng." Sư Tử cười lớn, tay vòng qua vai Thiên Yết. "Đi thôi nào!!!"

Thiên Yết ngán ngẩm lết đi cùng với Sư Tử. Thiên ơi! Ngài cứu con đi a~ Con không muốn gặp cái tên này nữa đâu! Con ghét hắn! Ghét hắn quá đi a~

------------------------------

P/s: Mấy bạn độc giả thân yêu ơi~~ Mấy bạn đọc xong thì cmt cho mình vs nha >< tại thấy mấy truyện Mật ngữ khác có quá trời cmt lun :'( ganh tỵ quá ah >"< Mình mới có 1 cmt thoy :'( hjx hjx... Cho mình ý kiến với nhé >3<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com