12 Chom Sao Tu Do
Sau khi viên cảnh sát rời đi, Bảo Bình đưa Song Tử ra ngoài, rồi quay lại ngay để chuẩn bị lo hậu sự cho Thiên Bình và Kim Ngưu. Song Tử đứng trong khu vườn của bệnh viện, thất thần một hồi lâu. Sau đó, cô mới chậm rãi ngồi xuống một băng ghế đá, rút bao thuốc nhàu nát ra từ trong túi, châm một điếu, đưa lên miệng. Trong khu vườn này không phải không có bệnh nhân. Nhưng Song Tử cũng chẳng buồn để ý, cứ ngồi đó, hút thuốc một mình. - Trong bệnh viện không được hút thuốc đâu, Song Tử. – Một giọng khàn đặc uể oải vang lên từ phía sau cô. Song Tử chẳng buồn quay đầu lại, nhưng vẫn dập tắt điếu thuốc đang cháy đi. - Có dập thuốc thì cũng chẳng làm tội nghiệt của chúng ta bớt nặng đi đâu. – Song Tử nói, thảy điếu thuốc vào cái thùng rác bên cạnh. – Sao cô lại ra đây? - Cô chẳng bao giờ muốn nói chuyện nhẹ nhàng với tôi nhỉ? – Xử Nữ ngồi xuống cạnh Song Tử. – Dù cho quan hệ của chúng ta đã tốt lên. - Ừ. – Song Tử nói. – Và cô thì chưa bao giờ hết sợ tôi cả, đúng chứ? Xử Nữ nhún vai, không đáp. Cô thất thần nhìn vào khoảng không trước mắt, không biết là đang nghĩ gì. - Tôi thật sự muốn từ bỏ. – Song Tử lẩm bẩm. – Tôi không nghĩ tôi có thể chịu đựng được nữa, nếu như có thêm ai đó chết đi. Nói rồi, cô khẽ khàng lắc đầu, nhắm mắt. - Thiên Bình và tôi vẫn luôn thân thiết. – Song Tử hơi mỉm cười. – Em ấy luôn là một đứa em gái dễ thương. Tôi thật sự không dám tin khi mà từng người từng người chạy đến, báo với tôi rằng....em ấy đã đi rồi....- Họ đều quan trọng với chúng ta mà. – Xử Nữ cúi đầu, ánh mắt buồn rười rượi. – Tôi không thân lắm với Kim Ngưu, nhưng tôi thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy Ma Kết dùng cồn thơm lau người cho Kim Ngưu. Ánh mắt của anh ấy....Xủ Nữ nghẹn ngang, không thể nào nói tiếp được. Ánh mắt của Ma Kết khi đó, không chỉ dùng một từ đau đớn để diễn tả được. Hắn đờ đẫn nhìn người đồng đội lạnh ngắt, cầm miếng bông vải mềm thấm đẫm cồn thơm, hệt như một cái máy, cẩn thận từng ly từng tí lau đi những vết máu, vết bẩn trên người Kim Ngưu. Cô biết hắn đang nghĩ gì. Hắn đang lo sợ. Hắn sợ rằng sẽ có một ngày, hắn sẽ phải đừng đó, cũng với cồn thơm và bông vải, nhưng là lau thi thể cho cô. Bây giờ, trong lòng mỗi người đều có một khoảng trống lớn thật lớn, hệt như trái tim đã bị khoét đi một nửa. Cơn shock đến rồi nhạt đi, hệt như một giấc mộng. Nỗi đau chỉ thật sự thấm khi mà từng người từng người đều ý thức được, họ mất người thân rồi....Từ nay về sau, những gì họ còn lại là những ký ức dần nhạt đi, những gương mặt dần lu mờ, và những nụ cười dần bị hoen ố bởi thời gian. Chẳng bao giờ, họ còn được gặp lại những người đồng đội ấy nữa. Bàn ăn tròn 12 người, cũng sẽ vĩnh viễn để trống hai ghế. Ngay cả điều ước đơn giản nhất, là có thể cùng nhau chụp chung một tấm ảnh một lần nữa, cũng chẳng thể nào thực hiện được nữa...Hai cô gái ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá, nước mắt lặng lẽ chảy thành dòng xuống má, rơi thành từng giọt nặng nề. ---------------------------------------------------------------------------Mặt trời đã ngả dần về tây. Khu vườn dần trở nên vắng vẻ hơn, và tĩnh lặng hơn. Bây giờ, trên chiếc ghế đá chỉ còn lại một mình Song Tử. Cô lại rút bao thuốc, lấy một điếu, châm lửa. Khói thuốc và ánh hoàng hôn, cộng thêm việc khóc nguyên cả buổi chiều khiến cho tầm nhìn của Song Tử trở nên mờ mịt không rõ ràng. Nhưng cũng chẳng sao. Bây giờ, cô cũng chẳng sử dụng thị giác nhiều đến thế. Song Tử mông lung suy nghĩ. Cô nghĩ về rất nhiều chuyện. Từ nỗi đau về cái chết của hai người đồng đội, đến những ký ức xa xăm thuở nào, đến những gương mặt xa xôi mà cô không còn nhớ rõ. Nghĩ chán về quá khứ, Song Tử lại tưởng tượng đến tương lai. Từ bây giờ trở đi, có lẽ sẽ chẳng có nguy hiểm nào đe dọa họ được nữa. Chỉ cần Tiên Vương chấp nhận dang tay bảo vệ họ, thì tổ chức cũng không thể đụng vào bất cứ ai trong số họ nữa. Song Tử rít một hơi thuốc, thở dài, rồi nhìn về phía khu vườn. Chẳng hiểu sao, chỗ này, người ta lại không làm hàng rào vườn. Chỉ cần đi quá một chút, người ta sẽ đến được một khu vực vườn đang làm dở được rào lại hết sức sơ sài bằng dây thừng. Đi quá thêm vài bước, là họ đã tiến vào dưới tán những cây xà cừ cao lớn của một khu rừng. Đi thêm vài bước, thì chẳng có ai nhận ra được là dưới bóng râm của những tán cây cao kia có một người đang đứng. Song Tử hướng tầm mắt vào cánh rừng. Lạ thật. Mắt cô hình như đã lag đến độ nhìn ra được có người đang đứng trong bóng tối đó. Song Tử nheo mắt. Có lẽ là do cô nhìn nhầm nhỉ. Đó có thể là một hay nhiều những cành lá tạo thành một hình thù gì đó mà đứng từ xa nhìn thì nó na ná giống người thôi, phải không nào? Nhưng rồi, cái bóng đen đó hơi chuyển động, và thậm chí bước ra khỏi bóng tối thâm u của khu rừng. Song Tử kinh ngạc, và rồi khiếp sợ đến mức nổi gai ốc rần rần khắp người.Trước mắt cô là một cô nữ sinh mặc đồng phục cấp hai, mái tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn. Gương mặt ấy cực kỳ giống, không, phải nói rằng chính là...Song Yên....Song Tử kinh hãi đững bật dậy. Tim cô đập mạnh từng hồi. Cơ thể cô không ngừng run rẩy. Cô không thể tin nổi vào những điều bản thân đang chứng kiến. Lạy Trời. Song Yên rõ ràng đã chết. Vậy mà, bây giờ, con bé lại đứng đây, trước mặt cô, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Không thể nào. Không thể nào....Ngay lúc này, "Song Yên" quay đầu bỏ chạy....Song Tử hồi hồn nhanh chóng. Cô vứt điếu thuốc, cắm đầu đuổi theo. Đó là Song Yên. Chắc chắn là con bé. Dù có chết, Song Tử cũng không thể nhận nhầm em gái mình được. Phải. Chính là con bé. Lúc cô rời khỏi bệnh viện, Song Yên chưa có chết. Chắc chắn là con bé đã được ai đó cứu. Có thể lắm chứ. Đó chắc chắn là Song Yên của cô, không thể nào sai được. Trái tim Song Tử run lên vì hưng phấn. Cô vừa đuổi vừa gọi lớn. - Song Yên.... Đừng đi. Em đừng đi....Nhưng rõ ràng, "Song Yên" không hề muốn cắt đuôi Song Tử. Cô ta duy trì một tốc độ vừa phải, đủ để giữ khoảng cách với Song Tử, mà không để Song Tử đuổi kịp. Bất ngờ, cô ta đột ngột dừng lại. Song Tử thấy vậy thì lập tức đẩy nhanh tốc độ hơn. Cô đã không thể đợi được nữa rồi. Cô muốn ôm người em gái lâu ngày xa cách ấy vào lòng, cưng nựng nó như hồi còn bé. Và họ sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa. Chắc chắn là vậy. Thế nhưng, ngay khi chỉ còn cách vài bước chân là chạm đến Song Yên, một đám người áo đen đột nhiên xuất hiện, như thể từ trên trời giáng xuống vậy. Chúng vây chặt Song Tử ở giữa, chĩa vào cô những họng súng lạnh ngắt, khiến Song Tử ngỡ ngàng rồi mới đột ngột choàng tỉnh. Mắc bẫy rồi. Một cơn điên tiết đột ngột bùng cháy trong lòng và lan rộng khắp lồng ngực cô như tràn lũ. - Lũ chó má. – Song Tử nghiến răng rít lên. – Chúng mày dám lừa tao. - Muốn sống lâu hơn một chút thì liệu hồn đừng có làm trò gì khó coi. – Một giọng nữ nhừa nhựa khó chịu vang lên. Kế sau đó, từ phía sau một thân cây cao lớn, Thiên Ưng bước ra. Trên mặt ả treo một nụ cười kiêu ngạo hết sức thèm đòn. Ả bước đến bên "Song Yên", tự tay lột lớp mặt nạ của ả xuống, rồi vứt xuống chân Song Tử. - Lừa mày thật là dễ. Đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. – Thiên Ưng cười nhạt. – Mày còn ngu xuẩn đến mức một người một mình lao đầu đi vào rừng, không mang vũ khí, và đuổi theo một người mà mày biết chắc là đã chết rồi. Song Tử nghiến răng, nhìn Thiên Ưng bằng ánh mắt căm hận rực lửa. - Mày sẽ không bao giờ được chết tử tế, con chó cái khốn kiếp. - Mày đang hi vọng đám đồng đội của mày tới cứu nhỉ? – Thiên Ưng nở một nụ cười ban ân. – Đừng trông đợi nữa thì hơn. Nếu tao đã có chủ ý bắt đi một đứa, thì không đời nào tao để cho những đứa còn lại có thời gian rảnh rỗi mà đuổi theo đâu. Song Tử nghe được lời này thì sực tỉnh. - Mày làm gì họ rồi? - Yên tâm. Tao không có nhàm chán đến mức một lần giết sạch cả lũ. Tao muốn giữ một đứa, rồi để tất cả chúng kéo đến tìm tao chơi. Tao sẽ để lại mày cuối cùng, và ban cho mày cái vinh dự được chứng kiến tao băm nhỏ chúng đến chết. Nói rồi, ả ta quay lưng rời đi. Ngay lập tức, những tên sát thủ ập tới, đè Song Tử trên mặt đất, khống chế cô hoàn toàn, không để cho cô được thấy ánh mặt trời nhiều hơn dù chỉ là một giây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com